05
Trăng sáng sao thưa.
Gió đêm từng cơn thổi qua, làm loạn mái tóc rối bời trước trán của hắn. Hắn ngửa đầu đổ rượu vào miệng, không cẩn thận bị sặc, ho đến kịch liệt.
Cơn ho kéo theo đau nhói ở vết thương, băng gạc trắng tinh vừa được băng bó lập tức loang lổ những vệt máu.
Tiểu Lục vội vàng chạy tới, khóc lóc nói:
"Tướng quân, người đừng uống nữa!"
Hắn ném mạnh vò rượu xuống đất, ngửa mặt cười lớn. Hết cười rồi lại khóc.
Hắn cười khổ: "Ta tưởng bọn họ thấy con gái mình chịu khổ nhiều như vậy, nhất định sẽ đau lòng không thôi, cố gắng bù đắp chăm sóc các nàng thật tử tế."
"Ba năm, ở nơi địa ngục như Bắc Địch suốt ba năm mà không chết, vậy mà về Thịnh Quốc chưa đầy một tháng đã chết!"
"Lại còn chết trong tay người thân yêu và tin tưởng nhất, thật buồn cười, ha ha ha!"
"..."
Cái gì là đúng, cái gì là sai?
Việc hắn đưa các nàng về đây, là đúng hay sai?
Không ai có thể nói rõ.
Ta bước tới an ủi hắn: "Tướng quân, đây không phải lỗi của người."
"Thế gian này vốn là như vậy, những nữ nhân mất đi danh tiết sẽ bị mọi người khinh bỉ, vạn sự đều là mệnh."
Hắn cười lạnh: "Thế gian, thế gian chó má, nếu thật như thế, ta nhất định sẽ lật đổ cái thế gian này."
"..."
Ta sững sờ.
Hắn nói những lời này, thực sự giống hệt cố Thẩm phu nhân khi còn sống.
Thẩm Phu nhân thực sự đã dạy hắn và đại tiểu thư rất tốt.
Ta thở dài, nghĩ đến Thẩm phu nhân, trong lòng càng thêm chua xót.
06
Mẹ ruột của Nguỵ Lâm, cũng chính là Thẩm phu nhân, từng có ơn với ta.
Con gái của ta khi vừa mới sinh ra đã bị dìm chết. Đứa con ta dốc hết nửa mạng mới sinh ra được, nhỏ xíu, mềm mại, trắng hồng. Vậy mà bị ấn vào thùng nước dìm cho tới chết.
Ta gào khóc trong tuyệt vọng. Cha mẹ chồng đứng bên lạnh lùng nói: "Con đầu lòng phải là con trai, con gái thuộc âm, con trai thuộc dương, sinh con gái sẽ mang đến vận đen."
Ta giận dữ đến tột cùng, đợi khi sức khỏe hồi phục đôi chút, ta thu dọn hành lý bỏ trốn.
Vòng đi vòng lại, ta tới Ngụy phủ làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân. Nhưng không lâu sau, người nhà chồng tìm tới, muốn bắt ta về.
Mọi người đều nói ta tự ý rời khỏi nhà chồng, phải đưa ta trở về. Là Thẩm phu nhân đứng ra giúp đỡ, ta mới được ở lại đây.
Phu nhân đẹp vô cùng, mày như vẽ, mắt như làn nước thu. Bà thường nói những điều như "xã hội phong kiến", "mọi người đều bình đẳng", "quyền lợi của nữ tử".
Ta không hiểu, ta chỉ biết phu nhân đối xử với mọi người rất tốt.
Lão gia và phu nhân lúc đầu tình cảm rất sâu đậm, sau khi có Liễu Mạn Đường thì hoàn toàn đổi khác.
Ta thường thấy phu nhân rơi nước mắt.
Liễu Mạn Đường thường khiêu khích phu nhân: "Ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể đấu lại ccao môn quý nữ danh gai vọng tộc được bồi dưỡng mười mấy năm hay sao?"
Phu nhân chỉ cười nhạt: "Ta chưa từng nghĩ sẽ đấu với ai."
07
Lúc đó, Thẩm phu nhân thường ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực mà thở dài, nói rằng bà muốn trở về.
Ta hỏi phu nhân muốn về đâu, bà chỉ cười mà không đáp.
Hồi lâu, phu nhân hỏi ta: "A Uyển, ngươi thấy việc mọi người bình đẳng, nữ tử phải tranh quyền lợi của mình có buồn cười không?"
Ta lặng người, thành thật đáp: "Phu nhân, chúng ta từ nhỏ đã quen với quan niệm nam tôn nữ ti, hoàng quyền chí thượng. Ngài đột nhiên nói những lời này, thực sự khiến người ta không hình dung nổi."
Ta không dám nói những lời đó ngu ngốc, chỉ là chúng thật sự nằm ngoài khả năng tưởng tượng của chúng ta.
Phu nhân nhìn xa xăm, hồi lâu mới nói:
"Trước khi đến đây, ta thường đọc những tiểu thuyết, trong đó không ngoại lệ đều viết nữ chính xuyên không vừa ngu vừa ngốc, còn các tiểu thư danh giá thì thông minh hơn người, dựa vào quyền thế mà khiến nữ chính rơi vào kết cục bi thảm."
"Nhưng ta khi đó vẫn hy vọng nữ chính xuyên không có thể thắng, bởi vì trong tiểu thuyết, quan điểm mọi người bình đẳng bị cho là ngu ngốc, còn hoàng quyền và gia tộc thế lực thì được coi là lẽ hiển nhiên."
"Nhưng ta nghĩ, dù nữ chính xuyên không có ngu ngốc đến đâu, có lẽ những gì nàng từng nói sẽ như đốm lửa nhỏ, ảnh hưởng tới ai đó ở đời sau. Người đó một ngày nào đó có thể hét lên rằng 'Vương hầu tướng tương ninh hữu chủng hồ', còn hơn là để các tiểu thư danh giá đứng trên cao rao giảng lý luận giai cấp."
"Vì vậy, dù biết sẽ bị người ta chê cười, ta vẫn sẵn lòng làm một nữ chính xuyên không ngu ngốc trong tiểu thuyết."
Hôm đó, phu nhân nói rất nhiều. Ta vẫn không hiểu được một câu nào.
Sau đó, phu nhân bị một trận bệnh nặng.
Khi sắp qua đời, bà nắm tay ta: "A Uyển, trong Nguỵ phủ, ta chỉ tin tưởng ngươi. Ngươi giúp ta chăm sóc tốt A Uẩn và A Lâm."
"Hai đứa còn nhỏ, suy nghĩ vẫn chưa định hình. Ngươi đừng dạy chúng về vạn vật bình đẳng như trước kia ta đã từng, những điều đó ở nơi này không thực hiện được đâu."
"Ngươi phải dạy A Uẩn tam tòng tứ đức, nam tôn nữ ti, phu vi thê cương, dạy A Lâm lễ nghĩa quân thần, tam cương ngũ thường. Chỉ có như vậy chúng mới sống tốt được ở nơi này."
"Nhất là A Uẩn, con bé là nữ nhii, trong thế đạo này sẽ càng khó sinh tồn hơn. Ngươi phải bỏ thêm nhiều công sức để dạy con bé cách sống sót."
Phu nhân khác biệt với tất cả mọi người ở đây. Nhưng đến khi qua đời, bà như nhận rõ điều gì, cuối cùng vẫn bị thế đạo này đồng hóa.
Khi đó, Nguỵ Lâm mới bảy tuổi, Nguỵ Uẩn mười hai tuổi.
Nguỵ Uẩn tâm tư nhạy cảm, tư chất thông minh, sau khi chứng kiến cái chết bi thảm của mẫu thân lại trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều,
Sau đó vào cung cũng luôn cẩn thận, cuối cùng bước lên ngôi vị hoàng hậu.
Nhưng hắn, dù ta dạy thế nào, hắn vẫn chỉ chấp nhận những đạo lý mà Thẩm phu nhân đã dạy hắn tự thuở nào.