03
Đêm đó, Ngụy Lâm đưa Ôn Giảo về Ngụy gia. Tiểu Lục lặng lẽ gõ cửa phòng ta:
"Nhũ mẫu, mau đi xem một chút đi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Ta vội vàng khoác áo, đi theo hắn đến phòng của Ngụy Lâm. Bên trong là mùi máu tanh nồng nặc, nồng đến mức buồn nôn.
Ta cố nén cảm giác muốn ói mửa, lại tiến thêm vài bước.
Phòng của Ngụy Lâm bài trí đơn giản, không có đồ vật dư thừa, cũng chẳng có bình phong hay màn che. Vừa ngẩng đầu, ta đã thấy Ôn Giảo nằm trên giường, toàn thân bê bết máu đỏ thẫm.
Ta vội chạy đến:
"Đây… đây là làm sao mà bị thương nặng đến mức này?"
Ngụy Lâm ôm ngực, khàn giọng đáp:
"Nàng chỉ đang ngủ thôi. Máu trên người nàng là của ta."
Khi đó ta mới nhận ra ngực hắn đang không ngừng rỉ máu, sắc mặt tái nhợt đến kinh người.
Ta hoảng hốt:
"Rốt cuộc là ai lại có thể làm ngài bị thương như thế?"
Ngụy Lâm võ nghệ cao cường, đừng nói trong khắp Thịnh quốc, ngay cả người Bắc Địch nổi danh hung hãn cũng không ai có thể khiến hắn bị thương.
Kẻ có thể khiến hắn trọng thương thế này, hoặc là thần, hoặc là quỷ mà thôi.
Ngụy Lâm nghiến răng chịu đau, giọng run rẩy trả lời:
"Là nàng đâm."
"Ngươi lau người cho nàng một chút, thay bộ quần áo mới, ta đi tìm đại phu trị thương."
“.........”
Nguỵ Lâm gian nan chống đỡ đứng dậy, Tiểu Lục nhanh chóng đi theo ra tới bên ngoài. Chờ tới khi thay đổi xong quần áo mới, lúc này Tiểu Lục mới rón ra rón rén bước vào.
Hắn giải thích đầu đuôi ngọn ngành chuyện vừa mới xảy ra, cuối cùng thở dài một tiếng: “Lúc ấy Tướng quân muốn ôm Ôn Giảo trở về nhưng nàng bị người của Ôn gia dọa cho sợ hãi, nàng thét chói tai, vội nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất của Tướng quân, hung hăng đâm ngài ấy một nhát.”
“Tướng quân lại không nỡ làm nàng tổn thương, cuối cùng vẫn là ta dung fmoojt chưởng đánh nàng hôn mê mới có thể đưa trở về.”
“........”
04
Ngụy Lâm rời đi, ta ở lại chăm sóc Ôn Giảo đến tận nửa đêm mà vẫn không thấy hắn quay về.
Ta khẽ đẩy Tiểu Lục đang ngủ ngáy như sấm, hỏi:
"Tướng quân trị thương ở đâu? Sao lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại?"
Tiểu Lục vỗ vào đầu mình, tỉnh ra:
"Ôi trời, xem đầu óc của ta này! Sau khi đưa Tướng quân đến y quán, ngài ấy hỏi tôi chỗ nào bán nhang đèn."
"Không lẽ… không lẽ ngài ấy nửa đêm chạy đến bãi tha ma để cúng tế mấy nữ tử đã chết kia sao? Tiêu rồi!"
Bãi tha ma nằm sâu trong núi, đường núi vừa dốc vừa nguy hiểm. Nếu là Ngụy Lâm khi khỏe mạnh thì không có gì đáng lo, nhưng bây giờ hắn đang bị trọng thương, xảy ra chuyện gì cũng còn chưa biết được.
Ta vội vã lấy hai bó đuốc, cùng Tiểu Lục lên núi tìm người.
May mắn là đêm nay trăng rất sáng.
Ánh trăng treo cao, rải một lớp ánh sáng dịu nhẹ khắp núi rừng.
Lúc chúng ta tìm thấy Ngụy Lâm, hắn đang ngồi dưới đất uống rượu. Bên cạnh là một đống nhang giấy đang cháy, ngọn lửa vàng nhấp nhô, lung linh trong bóng tối.
Sắc mặt hắn vô cùng lạnh lùng. Tiểu Lục thở dài nói:
"Tướng quân giờ đây hẳn là đang cảm thấy rất tội lỗi."
Hắn ta kể rằng, sau khi cứu được các nữ tử từ Bắc Địch trở về, có mấy người trong số họ đã bỏ trốn trong đêm.
Các binh sĩ khác tưởng là thích khách nên bắt về trướng của Ngụy Lâm để tra xét, lúc ấy mới phát hiện họ chính là những nữ tử vừa được cứu thoát.
Họ quỳ xuống trước mặt hắn, khóc lóc cầu xin:
"Tướng quân… xin đừng để chúng ta quay về… chúng ta không thể trở về."
"Trở về, chúng ta sẽ chết. Chúng ta đã nhẫn nhục, chịu đựng như súc vật mới sống sót được đến ngày hôm nay."
"Chúng ta ở đây chịu nhục ba năm, đã mất đi sự trong sạch. Về nước, chúng ta chắc chắn sẽ bị giết chết…"
Ngụy Lâm tiến đến, đỡ họ dậy, nhẹ nhàng trấn an:
"Không đâu, các ngươi là những anh hùng của Thịnh quốc.”
"Khi ta xuất chinh, phụ mẫu cùng huynh đệ các ngươi còn đến Ngụy phủ tặng lễ, nhờ ta nhất định phải đưa các nàng trở về. Bọn họ đều rất nhớ các ngươi."
Những lời hắn nói đều là sự thật.
Trước khi xuất quân, rất nhiều gia đình có con gái bị bắt đi đã đến Ngụy phủ gửi tặng lễ vật.
Trong số ba nghìn nữ tử, không ít người là con của các quan nhỏ hoặc thương nhân.
Ngụy Lâm còn trẻ, quá tự tin, không hiểu hết những toan tính phái sau. Hắn không nhận ra rằng nhiều người chỉ nói miệng nhớ thương con gái, nhưng thực chất chỉ muốn nhân cơ hội này để kết thân với Ngụy phủ.
Họ từng không có cách nào tiếp cận Ngụy gia, nay mượn cớ này để tặng lễ, kéo gần mối quan hệ, chẳng phải quá thuận lợi rồi hay sao?
Thực lòng, họ còn mong con gái mình đã chết. Có một người con gái từng làm quân kỹ ở đất giặc, thà rằng không có còn hơn.