Thanh Thanh đã rời đi vào ngày hôm sau. Tôi hỏi Tri Tri đã nói gì với nó, nhưng con bé chỉ cười và nói đó là bí mật.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm, tôi dẫn hai đứa nhỏ đi sắm đồ Tết. Vì thành tích thi cuối kỳ của Trình Trình rất tốt, nên thằng bé hùng hồn đòi tôi mua hết cái này đến cái khác.
Đêm 30 Tết, hai chị em ở cửa dán câu đối xuân, nhưng lại cãi nhau túi bụi vì vấn đề phân chia cao thấp làm sao.
Buổi tối đi bắn pháo hoa, Tri Tri thậm chí còn hào hứng hơn cả Trình Trình, lão Vương thấy bọn trẻ vui vẻ cũng hào phóng vung tay một cái, mang hẳn một thùng pháo hoa ra.
Tôi chuẩn bị cho mỗi người một phong bao lì xì lớn, Trình Trình vui sướng đến nỗi ồn ào đến nửa đêm, còn Tri Tri thì cười tít cả mắt.
Cuối cùng cũng ồn ào náo nhiệt xong, tôi nhận được cuộc gọi từ Thanh Thanh:
- Mẹ ơi, con đã nhận được bao lì xì rồi, năm mới vui vẻ.
Tôi cười: - Năm mới vui vẻ, sao con còn chưa ngủ? Trước đây đón giao thừa con luôn là người đầu tiên không trụ nổi.
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi chuyển chủ đề khác, nói mấy ngày tới sẽ qua bên chúng tôi chúc tết.
Từ sau cuộc nói chuyện lần trước của bọn nhỏ, thỉnh thoảng Thanh Thanh sẽ gọi điện cho tôi để tâm sự chuyện gia đình, nhưng lần này tôi cảm thấy có điểm gì đó không ổn.
- Tri Tri, con đã ngủ chưa?
Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Tri Tri suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Nhà họ Khương không có thói quen thức đón giao thừa, chú Khương phải tham gia họp thường niên, đều là bạn bè làm ăn nên mỗi lần đều uống rất nhiều.
- Dì Khương thì không bao giờ thức khuya, mười giờ là đi ngủ rồi.
Tôi: - Thế nhà họ Khương thường làm gì vào dịp Tết?
Tri Tri sững người trong giây lát.
*
Khi Thanh Thanh đến, nó mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Nhưng lần này nó không còn mất tự nhiên như lần trước nữa, không chỉ chào hỏi với Tri Tri mà còn chuẩn bị cả quà cho con bé nữa.
Sự thay đổi của Thanh Thanh khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng rất mừng rỡ. Vốn dĩ ý định ban đầu của tôi là không hy vọng có người vì chuyện này mà trở thành kẻ thù.
Thanh Thanh đã sống ở đây nhiều năm, vô cùng như cá gặp nước, vừa ăn cơm xong là đã rủ người khác chơi đấu địa chủ.
Có rất nhiều trẻ con đến, lúc đầu Tri Tri có chút câu nệ, nhưng Thanh Thanh lại vung tay lên khí phách nói nếu thắng thì tính cho Tri Tri, thua thì tính cho nó.
Kết quả là vận may của Tri Tri không được tốt, kỹ thuật thì vô cùng thê thảm, Thanh Thanh suýt nữa bị dán giấy đầy mặt đến nỗi không tìm thấy đường ra.
- Bà chị ơi, cậu nhìn cho kỹ đi, tôi là người chơi sau cậu đó!
Cả một ngày, trong sân tràn ngập tiếng Thanh Thanh khóc thét, tiếng xin lỗi của Tri Tri và tiếng cười nhạo không chút thương tiếc nào của Trình Trình.
Buổi tối, ba đứa cứ ngươi tới ta đi, tranh giành miếng thịt kho tàu cuối cùng sẽ thuộc về ai.
- Vẫn là cơm mẹ nấu ngon nhất.
Thanh Thanh không có chút hình tượng nào nằm phịch xuống ghế sofa, cùng với Tri Tri mỗi đứa một đầu một đuôi, tội nghiệp cho Trình Trình chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế đẩu.
- Chừng nào hai người mới đi vậy? - Trình Trình ngậm ngùi lên án: - Không sống nổi cuộc sống như này nữa rồi.
Thanh Thanh liếc xéo thằng bé một cái:
- Đương nhiên là tụi chị sẽ đi, hơn nữa còn mang em theo cùng.
Chúng tôi đồng thời ngẩn ra.
- Con muốn mang Trình Trình theo à?
Thanh Thanh mỉm cười như một con hồ ly nhỏ:
- Hay là em muốn ở lại rồi theo ba mẹ đi chúc Tết?
Trình Trình lập tức ôm lấy cái đùi lớn của hai bà chị:
- Tiểu đệ* xin thề sẽ đi theo đến chết.
(*) Đây là cố ý xưng hô chứ không phải lỗi lậm.
-
Thấy Tri Tri vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, Thanh Thanh đã tri kỷ giải thích:
- Nhà mình rất nhiều bà tám, cả năm mới gặp nhau một lần, mà mỗi lần gặp là sẽ lôi kéo cậu ngồi lại nghe họ nói chuyện cả năm trời, chậc.
Tri Tri trợn tròn mắt, còn Trình Trình thì nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Tôi mỉm cười bất đắc dĩ:
- Muốn đi thì cứ đi đi.
Tôi quay người lau đi giọt lệ còn vương trên mi mắt của mình.
Nhà chúng tôi, thật là tốt.
*
Qua Tết, ngay sau đó chính là kỳ thi tuyển sinh cấp ba.
Thanh Thanh đến tìm gặp riêng tôi, nói:
- Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, hoàn toàn có thể học ở trường có cấp ba tốt nhất trong thành phố. Mặc dù trường trọng điểm trong huyện cũng không tệ, nhưng trước sau so ra vẫn không tốt bằng trường trong thành phố.
Thanh Thanh: - Nếu mọi người bằng lòng, con sẽ đi nói với họ ngay, chắc chắn họ sẽ đồng ý.
Tôi: - Vậy Tri Tri nghĩ như nào?
Thanh Thanh do dự:
- Con còn chưa hỏi cậu ấy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tóc nó:
- Vậy con nghĩ sao?
- Con đã nói rồi mà, con nghĩ đầu óc của cậu ấy nên được bồi dưỡng thật tốt…
- Ý mẹ là, nếu nhà họ Khương sẵn lòng lo cho Tri Tri đi học, thậm chí sau này sẽ cho Tri Tri quay trở lại sống trong nhà họ Khương thì con nghĩ sao?
Thanh Thanh ngẩn người, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Mẹ, con hiểu ý mẹ.
- Nói thật lòng thì lúc đầu con rất ghét cậu ấy, ở nhà họ Khương có một căn phòng đặc biệt, bên trong toàn là cúp và giấy khen.
Thanh Thanh thở dài:
- Cậu ấy rất ưu tú, biết rất nhiều điều, con không thể nhịn được mà nghĩ rằng người đầy vinh quang này vốn dĩ phải là con. Mỗi khi có ai đó nhắc đến cậu ấy, con đều cảm thấy họ đang so sánh con với cậu ấy.
- Càng so sánh, con lại càng ghét cậu ấy hơn.
- Nhưng vào đêm hôm đó cậu ấy đến tìm con và nói với con… “Những gì cậu có chẳng hề thua tôi đâu. Tôi chỉ mới ở đây vài tháng đã cảm nhận được điều đó, còn cậu thì sao? Cậu thật sự cảm thấy trước đây mình trôi qua không hạnh phúc ư?”.
Thanh Thanh ôm lấy tôi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên cổ tôi.
- Từ nhỏ mẹ đã dạy con với em trai đạo lý làm việc đối nhân xử thế, từ chi phí quần áo đến ăn mặc chưa từng thiếu thốn tụi con một chút gì, con còn là đứa đầu tiên trong lớp có máy tính.
- Hồi nhỏ con thích vẽ tranh, mẹ đã đăng ký cho con học lớp mỹ thuật, con nhớ học phí lớp đó rất tốn kém. Ba luôn phải đưa con đi học trước rồi mới về ăn cơm.
- Chỉ là con mới học được vài buổi dã lười biếng không muốn đi nữa.
- Mỗi dịp lễ, Tết hay sinh nhật, ba mẹ đều dẫn con đi chơi, ba thường nói chỉ có đi ra ngoài mở mang tầm mắt, tương lai mới có thể trở thành người tài.
Thanh Thanh càng nói càng nghẹn ngào.
- Con chưa từng sống trong biệt thự, chưa từng thưởng thức những bữa tiệc xa hoa, cũng chưa từng được phục vụ như một khách VIP ở trung tâm thương mại.
- Dù vậy con cũng chỉ là chưa từng sống trong biệt thự, chưa từng ăn những bữa tiệc xa hoa, chưa từng khoác đầy lên thân toàn hàng hiệu đắt tiền.
- Nhưng con vẫn luôn lớn lên trong tình yêu thương.
- Mẹ, con cảm ơn hai người nhiều lắm.
Thanh Thanh ôm tôi khóc không thành tiếng. Tôi cũng không kìm được nước mắt, cảm thấy tự hào về hai cô con gái của mình.