Có bốn đứa nhỏ đến, ba gái và một trai. Chúng vừa bước vào sân, Đại Hoàng bị xích ở góc tường liền sủa gâu gâu inh ỏi. Tri Tri vội vàng đi tới, chạm nhẹ vào đầu nó.

Mấy cô bé có chút bị dọa giật mình, nhưng vẻ mặt của cậu nam sinh lại rất phấn khích:

- Con chó này ngầu quá.

Tri Tri giới thiệu với tôi:

- Mẹ, đây là Lai Tuyết, Đồng Duyệt, Huyên Huyên, còn kia là Cao Á Phi.

Tôi mời mấy cô bé vào nhà, Cao Á Phi thì cứ đứng trong sân nhìn chằm chằm Đại Hoàng.

Tri Tri nói: - Nhà cậu ấy điều hành một bệnh viện thú y, cho nên rất thích động vật.

Quả nhiên đều là những đứa trẻ xuất thân từ gia đình khá giả. Tri Tri vẫn là bộ dáng tươi cười hào phóng như trước, không hề nhăn nhó.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trên bàn đều là những món ăn chất lượng, phù hợp cho thanh thiếu niên đang phát triển cơ thể, ăn rất ngon lành.

- Lát nữa tụi mình đi đâu chơi vậy?

Tôi cười nói:

- Mang cả Trình Trình theo cùng đi, nói đến chuyện chơi thì không ai hiểu rõ bằng thằng nhóc thúi này đâu.

Trình Trình suy nghĩ một lúc, bỗng mắt sáng lên:

- Hay là chúng ta đi lên núi tìm nấm đi.

Tôi và lão Vương liếc nhìn nhau:

- Ý kiến hay đấy, ngày mai có thể nấu canh cho mấy đứa.

Để tránh xảy ra nguy hiểm, tôi và lão Vương cũng cùng nhau lên núi. Nguyên một đám trẻ tràn đầy năng lượng vác lên mình một chiếc giỏ tre nhỏ, trông vô cùng phấn khích.

- Oa! Mình là người hái được đầu tiên!

Cao Á Phi là con trai nên đi theo Trình Trình chạy nhảy khắp núi, chẳng bao lâu sau đã truyền đến tin vui.

Mấy đứa nhỏ khác cũng không chịu bị rớt lại phía sau, vội vã đi thả lưới.

Tôi tìm được một đứa trong số chúng:

- Xin chào, là Lai Tuyết phải không? Dì có thể hỏi cháu vài câu được không?

Tôi cân nhắc một chút:

- Thanh Thanh ở trường có tốt không?

Kể từ khi Thanh Thanh rời đi, chúng tôi chỉ ngắn ngủi nói chuyện qua điện thoại một lần, chỉ nói được vài câu là con bé bị gọi đi.

Lai Tuyết có chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng phản ứng lại:

- À, cháu với bạn ấy không học cùng lớp, cũng không thân lắm, nhưng trông có vẻ ổn đấy ạ.

Tôi vốn có chút lo lắng cho nó, nhưng nghe nói vậy thì cũng yên tâm hơn.

Kết thúc hoạt động hái nấm, mọi người thu hoạch được rất nhiều. Tôi và lão Vương lựa ra những loại nấm không thể ăn được, tiện thể dạy bọn trẻ cách làm thế nào để phân biệt nấm độc.

Trên đường về, Tri Tri dẫn đám con gái đi hái hoa dại, mấy cô bé cũng rất khéo tay, đã bện được rất nhiều vòng hoa.

Lúc xế chiều, lão Vương vắt nước cam cho bọn trẻ, còn chúng ở trên mái nhà ngắm hoàng hôn.

Tôi đang bận rộn trong bếp thì Tri Tri đi vào:

- Mẹ.

- Còn phải đợi tí nữa cơm mới xong, mấy đứa uống ít thôi, không tí nữa lại không ăn nổi.

Sau lưng không có động tĩnh gì, tôi cảm nhận được điều gì đó liền xoay người lại. Tri Tri đột nhiên ôm chầm lấy tôi:

- Con xin lỗi.

Tôi sửng sốt:

- Sao thế này?

Tri Tri vùi mình trong lòng tôi, giọng nói nghẹn ngào:

- Hôm nay ở trong rừng, con nghe thấy những lời mẹ hỏi Lai Tuyết rồi.

- Trước kia con luôn nghĩ rằng mình có thể chung sống hòa bình với cậu ấy, nhà họ Khương lớn như vậy, miễn là con không so đo là được.

- Nhưng con phát hiện ra mình không rộng lượng giống như con tưởng.

- Con không thể kiềm chế được…sự chán ghét cậu ấy.

Giọng nói của Tri Tri mang theo chút run rẩy:

- Con biết rõ cậu ấy không làm gì sai cả, nhưng con vẫn…không nhịn được.

- Con cứ nghĩ, nếu cậu ấy không xuất hiện thì tốt biết mấy, con sẽ không trở thành thiên kim giả của nhà họ Khương, cũng sẽ không mất đi tất cả những gì con có.

- Xin lỗi mẹ.

Tri Tri không phải đang xin lỗi tôi, con bé chỉ đang cảm thấy bất an và áy náy vì những suy nghĩ ý không thể kiềm chế được của mình.

Tôi ôm lấy con bé:

- Mẹ hiểu mà, không sao đâu.

Con bé ngẩng đầu, đôi mắt được nước mắt gột rửa trở nên trong veo lạ thường:

- Mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa con về nhà.

Câu trả lời mà con bé tìm kiếm trên xe ngày đó, giờ đây con bé đã tìm được.

*

Ngày hôm sau, mấy đứa nhỏ nghe nói tôi sẽ đi nấu ăn cho một gia đình đang tổ chức đám cưới, vậy mà chúng lại tỏ ra rất hứng thú.

Bàn tiệc ở nông thôn khác xa so với thành phố, tôi lo chúng sẽ ăn không hợp khẩu vị.

Tri Tri mỉm cười:

- Không sao, cứ để bọn họ đi đi.

Kết quả là mấy đứa bị mấy ông chú bà thím nhiệt tình bao vây, đứa nào đứa nấy đều ăn no đến nỗi mặt mày méo xệch. Tri Tri thì cười đến mức chảy cả nước mắt.

Cảm tình của những thanh thiếu niên cũng không vì người có gia cảnh chênh lệch mà phai nhạt.

Nhìn thấy Tri Tri vui vẻ, tôi cảm thấy vô cùng an ủi.

Mấy đứa nhỏ ở lại vài ngày, ngay khi chuẩn bị lên đường trở về thì có một chiếc xe chạy vào làng.

Thanh Thanh thế mà lại đến không báo trước. Nó vừa đẩy cửa bước vào đã ôm chầm lấy tôi:

- Mẹ ơi, con nhớ mẹ chết đi được! Mau đến xem quà con mang về cho mọi người này.

Tri Tri nghe thấy tiếng động liền chạy ra sân:

- Mẹ ơi, ai đến…

Giọng nói lập tức ngưng bặt, ánh mắt hai cô gái giao nhau, rồi Thanh Thanh thân thiết khoác tay tôi.

- Mẹ ơi, chúng ta vào nhà thôi.

Hoàn toàn phớt lờ Tri Tri, Thanh Thanh trực tiếp đi thẳng vào phòng mình, thấy mọi thứ vẫn còn nguyên xi thì thở phào nhẹ nhõm. Phòng của Tri Tri ở ngay bên cạnh, cửa còn đang mở, mấy cô bé trông thấy nó thì đều im lặng.

Có lẽ chỉ có mình Trình Trình là đứa không tim không phổi:

- Chị hả? Chị về rồi á? Mẹ không nói gì với em hết?

Thanh Thanh nhìn thấy trên bàn, nơi vốn được đặt những bông hoa mà nó yêu thích nhất, giờ đây đã thay bằng một bể cá. Con gấu bông heo mập Mạch Đậu trên ghế sofa cũng bị đổi thành một chiếc gối ôm đơn sắc.

Thanh Thanh nhếch môi cười nhạt:

- Chị về nhà mà còn phải báo trước à?

Lần này ngay cả Trình Trình cũng sững người lại.

Thanh Thanh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc:

- Trình Trình, chị mua cho em quần áo hàng hiệu với đồ chơi, đi xem xem có thích không?

Nó lại nói với tôi:

- Mẹ, con mua cho mẹ bộ mỹ phẩm đắt tiền nhất này, còn của ba nữa, mọi người mau đến xem đi…

Tôi ngắt lời nó:

- Thanh Thanh, con nên báo trước một tiếng.

Thanh Thanh khựng lại, rồi đột nhiên mắt đỏ hoe:

- Mẹ, cho dù con được nhận lại thì con vẫn là con gái của mẹ mà, nơi này vẫn là nhà của con.

Tôi thở dài một hơi thật sâu, rồi đưa Thanh Thanh vào phòng của nó:

- Mẹ chưa bao giờ phủ nhận điều đó, con xem xem, phòng của con vẫn y như trước.

- Nhưng con hãy thử nghĩ mà xem, nếu ngay lúc này đây dưới tình huống con không biết gì hết mà Tri Tri lại tùy ý ra vào nhà họ Khương, con có thể chắc chắn rằng trong lòng mình sẽ không có vướng mắc gì không?

Thanh Thanh khẽ mấp máy môi, gần như bật khóc.

Tôi đã nuôi nấng nó 15 năm, lúc đầu khi lựa chọn đưa Tri Tri trở về, phần lớn là vì tôi hiểu rõ Thanh Thanh.

Nó là một đứa bé ngoan, nhưng công bằng mà nói, nếu Tri Tri ở lại nhà họ Khương, tôi không nghĩ Thanh Thanh có thể sống hòa hợp với con bé mà không có chút khúc mắt nào. Cục diện đó tuyệt đối không phải là điều tôi muốn thấy.

Thanh Thanh tự nhốt mình trong phòng mãi cho đến khi lão Vương tiễn mấy đứa nhỏ đi hết. Đến giờ cơm, tôi định đi gọi nó thì bị Tri Tri ngăn lại.

Con bé hít sâu một hơi:

- Để con đi.

Thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Tri Tri thoáng cái nở nụ cười:

- Muốn cởi chuông phải cần người buộc chuông, vấn đề của tụi con tốt hơn hết vẫn nên để người trong cuộc giải quyết, mọi người ăn trước đi, không cần chờ tụi con đâu.

Tôi ăn một bữa cơm mà tâm trí không yên,  ngay cả lão Vương luôn om sòm cũng khó chịu không lên tiếng.

Hai đứa nhỏ ở trong phòng rất lâu, tới hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng hai cô gái cùng nhau đi ra.

Tri Tri rất bình tĩnh, trái lại thì sắc mặt của Thanh Thanh khá phức tạp. Thời điểm tôi đang hâm nóng đồ ăn lại phát hiện nó vẫn luôn ngẩn người từ nãy đến giờ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play