Thanh Thanh thích đọc tiểu thuyết, nhất là thể loại tiểu thuyết thiên kim thật giả. Tôi đã nhiều lần nghe nó bàn luận với bạn cùng lớp.

- Giá mà tớ cũng bị ôm nhầm thì tốt biết mấy, vậy thì ngay từ đầu tớ chính là tiểu thư nhà giàu rồi.

Tôi cau mày nhưng không nói gì, chúng tôi chỉ là một gia đình nông thôn bình thường, trẻ con mà, thích mơ mộng cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là tôi không ngờ chuyện này sẽ xảy ra với tôi, hóa ra Thanh Thanh lại là con gái ruột của một ông chủ bất động sản.

Một hàng dài xe hơi sang trọng đậu trong ngôi làng nhỏ này, Thanh Thanh ngạc nhiên mừng rỡ đến mức suýt ngất xỉu.

- Có thật không? Tôi thực sự là tiểu thư của nhà họ Khương sao?

Nó liên tục hỏi lại thư ký, cầm kết quả xét nghiệm ADN xem đi xem lại, không chờ đợi được muốn biết mọi thứ về ba mẹ ruột của mình.

Tôi im lặng lắng nghe, rồi hỏi thư ký xem tôi có thể đi cùng họ đến nhà họ Khương một chuyến không. Thư ký sững sờ, rồi nói rằng mình phải xin chỉ thị của cấp trên thử xem.

Thanh Thanh dường như vừa mới nhận ra tôi đang ở bên cạnh, lúng túng thu lại nụ cười rồi khoác lấy tay tôi.

- Mẹ, chỉ là con quá bất ngờ thôi.

- Mẹ yên tâm, con không phải là loại người thấy lợi quên nghĩa đâu, con sẽ luôn nhớ những điều tốt đẹp mà mẹ với ba đã làm cho con.

Niềm vui sướng không thể che giấu nơi khoé mắt và lông mày của nó, tôi đã nuôi nó mười lăm năm sao có thể không nhìn ra được?

Tôi vỗ vỗ lên tay nó, sau đó quay người vào phòng gói ghém một ít hành lý.

Dần dần tiến vào thành thị phồn hoa, Thanh Thanh luôn dán chặt vào cửa sổ xe, không ngừng trầm trồ ngạc nhiên. Tôi đã từng đưa nó đến thành phố, thứ gì cũng đã nhìn thấy, nhưng nhìn thấy và có được lại là hai chuyện khác nhau.

Biệt thự của nhà họ Khương rất lớn, còn có cả vườn hoa và hồ bơi. Thanh Thanh hái một bông hồng đẹp nhất, nhảy nhót vui vẻ đi gặp bà Khương.

Có lẽ là mẫu tử liền tâm, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã chú ý đến cô bé sắc mặt nhợt nhạt đứng trên cầu thang. Một nhân vật chính khác trong câu chuyện thiên kim thật giả, thiên kim giả Khương Nhã Tri.

Con bé cắn môi, vành mắt phiếm hồng nhìn về phía bà Khương và Thanh Thanh đang ôm nhau. Tôi nhìn thấy rõ sự không cam lòng và tủi thân trong mắt con bé. Tôi hít sâu một hơi, buông đồ vật trong tay.

- Bà Khương, nếu như mọi chuyện đã sáng tỏ, tôi sẽ đưa con gái mình về.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều im lặng.

Bà Khương nhíu mày:

- Tôi đâu có nói là muốn đuổi con bé đi.

Trong chớp mắt tôi nhìn thấy rõ ràng sự cứng đờ của Thanh Thanh, ánh mắt chớp lóe lên.

Tôi chỉ vào túi hành lý rồi nói:

- Thanh Thanh, đây là lạp xưởng với dưa muối mà con thích ăn, sau này tự chăm sóc bản thân cho tốt.

Sau đó tôi dứt khoát lưu loát xoay người, hướng về phía cô gái trên lầu nở một nụ cười hoà ái.

- Đi thôi, mẹ đưa con về nhà.

*

Khương Nhã Tri ôm lấy bà Khương khóc nức nở:

- Mẹ, mẹ…

Con bé khóc không thành tiếng, cứ một mực gọi mẹ.

Bà Khương nói với tôi:

- Gia đình tôi hoàn toàn đủ sức nuôi thêm một đứa con gái nữa, con bé ở lại cũng không sao.

Tôi rất bình tĩnh:

- Việc này xảy ra không phải lỗi của ai cả, nhưng bà không thể tước đoạt quyền lợi làm mẹ của tôi được.

- Huống hồ Thanh Thanh vừa mới quay về nhà họ Khương, các người càng nên dồn hết sự chú ý vào con bé.

Mặc dù tôi là một người phụ nữ nông thôn không có tầm nhìn xa trông rộng, nhưng tôi hiểu rất rõ, để tôi mang con gái ruột đi mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai đứa trẻ.

Trước khi đi, bà Khương nói nơi đây sẽ luôn là nhà của con bé, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về thăm họ.

Lúc gần lên xe tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Thanh Thanh níu chặt cánh tay bà Khương, vẫn mỉm cười, nhưng không còn vui vẻ và rạng rỡ như lúc mới đến nữa. Tôi lắc đầu, thở dài một hơi thật sâu trong lòng.

Bầu không khí trong xe rất tĩnh lặng, Khương Nhã Tri chẳng nói một lời.

Tôi hỏi con bé vài câu hỏi đơn giản:

- Sau này mẹ gọi con là Tri Tri nhé?

Con bé chỉ gật đầu rồi lắc đầu, cũng không nhìn tôi, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà ngẩn ngơ.

Tôi thở dài:

- Có phải con đang trách mẹ không? Vì cái gì nhất định phải mang con đi?

Con bé không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

Tôi không tức giận, Tri Tri đã quen sống trong vùng an toàn của mình suốt nhiều năm, đột nhiên có một người thân không quen không biết xuất hiện rồi đưa con bé đi, buộc con bé phải làm quen với hoàn cảnh lạ lẫm và cuộc sống mới lần nữa. Tri Tri chỉ mới mười lăm tuổi, chẳng ai có thể khắt khe với con bé cái gì.

Tôi nói: - Bởi vì mẹ biết, con ở lại con sẽ không hạnh phúc.

Con bé ngẩng đầu, nói với tôi câu đầu tiên:

- Bà dựa vào đâu mà nói như vậy?

Con bé đang lên án, thậm chí là trách cứ, hối hận. Tôi không trả lời, chỉ nói rằng “sau này con sẽ hiểu”.

Tôi không để thư ký đưa chúng tôi đến tận cửa, chỉ dừng lại ở gần làng.

- Sau này con sẽ sống ở đây, trước tiên có thể làm quen một chút với môi trường xung quanh.

Tôi vốn định giúp Tri Tri kéo vali, nhưng con bé kháng cự, tôi cũng không cưỡng cầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play