- Đi học cấp ba ở thành phố ư? - Tri Tri ngạc nhiên, vội vàng từ chối: - Không cần đâu, con thấy trường trọng điểm ở huyện mình…
- Tri Tri, con nói cho mẹ biết, con có muốn đi hay không? - Tôi dịu dàng nhìn con bé: - Đừng sợ, cứ nói cho mẹ biết suy nghĩ thật lòng của con.
Con bé do dự một lúc lâu rồi khẽ gật đầu.
- Vậy đi, đến lúc đó mẹ sẽ thuê một căn nhà bên ngoài trường cho con, con muốn nghỉ ngơi ở đâu cũng được, như vậy chúng ta đi thăm con cũng thuận tiện hơn.
Tri Tri xua tay:
- Không cần đâu, con ở lại ký túc xá là được rồi, cuối tuần con về.
Tôi giả vờ tức giận:
- Con không nghĩ đến việc về thăm ba mẹ à?
Tri Tri ngây người ra: - Hả?
Tôi khẽ gõ vào trán con bé:
- Hai ba mẹ khác đang sống ở thành phố của con, con có thể về thăm bọn họ một chút.
- Không muốn đi thì cũng không cần cố, cứ ở nhà cũng được, đường xá xa xôi như vậy, với lại thời gian nghỉ ngơi của học sinh cấp ba vốn đã ít, mẹ với ba con sẽ đến thăm con.
Tri Tri nhẫn nhịn cả buổi rồi thốt ra một câu:
- Nhưng thuê nhà ở đó rất đắt đỏ.
Tôi bật cười:
- Mẹ chỉ thuê nhà thôi chứ đâu phải mua nhà đâu, có phải con hiểu lầm gì về gia đình mình rồi không?
- Ba con dù sao cũng là một thợ cả, thêm cả tay nghề nấu nướng của mẹ cũng có chút tiếng tăm, cũng đâu phải kiểu ăn hết bữa nay không có bữa mai.
- Đợi đến khi Trình Trình lên cấp ba, chỉ cần nó có thể thi đậu thì đãi ngộ của nó cũng sẽ giống con.
Tôi xoa đầu con bé:
- Thật ra, dù Thanh Thanh không nói tới chuyện này, mẹ cũng đã sớm nghĩ đến rồi.
- Mẹ không muốn gia đình trở thành rào cản ngăn bước tiến của các con, sau này các con thành công đó mới là niềm hạnh phúc thực sự của ba mẹ.
Kỳ thi tuyển vào cấp ba kết thúc, kết quả của Tri Tri rất vượt trội dẫn đầu mọi người*, thành tích của Thanh Thanh cũng khá tốt. Dù không đậu vào trường trọng điểm thành phố, nhưng nhờ có giao thiệp của nhà họ Khương, nó cũng được học tại một ngôi trường rất tốt.
[*] Nguyên văn - 骑绝尘 - nhất kỵ tuyệt trần.
Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa.
-
Ngôi nhà thuê cách khuôn viên trường không xa, không chỉ Tri Tri mà thi thoảng Thanh Thanh cũng đến đó ở.
Trong suốt ba năm cấp ba, tôi duy trì tần suất đến thăm bọn nhỏ mỗi tháng một lần.
Còn nhớ lần đó tôi đụng phải lão Vương rồi cùng nhau ghé nhà thuê, hai con bé khăng khăng muốn nấu ăn cho chúng tôi, nói là tay nghề nấu nướng của bọn chúng dạo gần đây đã tiến bộ vượt bậc.
Kết quả là tôi cầm đũa lên, nhìn chằm chằm đĩa cà tím cháy khét bốc mùi nồng nặc và món tôm có màu sắc kỳ lạ trên bàn, đắn đo không dám động đũa.
Lão Vương thì cao tay hơn, đặt đồng hồ báo thức giả vờ nghe điện thoại, lòng bàn chân như bôi mỡ nhanh chóng chuồn mất.
Tri Tri và Thanh Thanh thì rất hùng hồn đổ lỗi cho nhau, một đứa thì nói được tôi truyền hết bí quyết mà không biết dùng, đứa còn lại thì bảo đầu óc của học sinh giỏi ngoại trừ làm bài tập cái gì cũng không biết.
Bữa cơm diễn ra tương đối sôi nổi.
Vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hai đứa thay phiên đến nhà nhau, mỗi năm đều có thể nhận được hai phần tiền lì xì và tổ chức hai lần sinh nhật.
Tiện thể nói thêm, bởi vì sinh nhật của hai đứa là cùng một ngày. Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định ngày trước sinh nhật sẽ tổ chức ở nhà họ Khương, ngày sau sinh nhật sẽ làm ở nhà tôi. Còn ngày sinh nhật chính sẽ thuộc về hai cô bé, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Sự hoán đổi cuộc đời đầy trớ trêu năm đó chẳng những không mang lại kết quả xấu, trái lại còn nở ra những bông hoa đẹp nhất.
Nhà trường đã mời phụ huynh tham gia buổi lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi đại diện phụ huynh của Tri Tri tham dự, nhìn đại diện của những học sinh cấp ba trên sân khấu, trong lòng tôi tràn đầy niềm tự hào.
- Giỏi thật đấy, đã đứng nhất cuộc thi Olympic Sinh học lại còn được tuyển thẳng nữa chứ.
Không biết từ đâu Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao con lại đến đây?
- Chúng con đã xong việc rồi, dù sao cũng rảnh rỗi nên qua đây xem một chút.
Tôi: - Con nói là Tri Tri được tuyển thẳng ư? Vậy có phải là không cần thi đại học đúng không?
- Theo lý mà nói là đúng là không cần, nhưng mà cậu ấy vẫn đăng ký thi.
Thanh Thanh cười có chút đắc ý:
- Chắc hẳn mẹ muốn biết tại sao đúng không?
Tri Tri vẫn luôn kèm cặp Thanh Thanh học tập, những tháng cuối cùng này con bé không cần tốn tâm tư vào việc học của mình nữa, nên quyết định giúp Thanh Thanh liều một phen. Báo danh thi đại học cũng là để đồng hành với Thanh Thanh.
Hai đứa không có quan hệ máu mủ, nhưng từ lâu đã trở thành chị em thân thiết.
Sau khi Tri Tri bước xuống và trông thấy Thanh Thanh, con bé đã không chút lưu tình mà lôi nó đi chọn đề thi.
Người vừa mới đây còn đắc ý tự mãn, trong chớp mắt đã trở nên thâm cừu đại hận.
- Cô giỏi thật đấy!
Là bà Khương, bà ấy cũng đến dự lễ tuyên thệ cho Thanh Thanh.
Mấy năm không gặp, thời gian dường như không lưu lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt bà Khương, bà ấy vẫn giữ vẻ ưu nhã ung dung như ngày nào.
- Lời này thoạt nghe như âm dương quái khí vậy.
Bà Khương khẽ mỉm cười:
- Là lời thật lòng.
- Tôi đã từng chứng kiến quá nhiều người vì lợi ích mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, người thân phản bội, con cái trở thành kẻ thù trong vòng tròn của tôi nhiều không đếm xuể.
- Chúng có thể đạt được như ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì, cô đã dạy dỗ Thanh Thanh rất tốt.
Bà Khương cảm thán:
- Có một chuyện có lẽ cô chưa biết, Thanh Thanh con bé vẫn không chịu đổi tên, nó chưa từng quên công ơn dưỡng dục của các người đối với nó.
Tôi cũng cười:
- Trùng hợp thật, Tri Tri cũng không. Chị cũng rất giỏi, Tri Tri được chị dạy dỗ rất tốt.
Hai bà mẹ nhìn nhau và mỉm cười.
Cho đến bây giờ Vương Thanh Thanh và Khương Nhã Tri vẫn luôn là chính mình.
Xuất thân là giả, nhưng sự trưởng thành là thật. Chỉ cần trao đi chân tình, mặc kệ là có danh phận thiên kim hay không thì sự thiện lương và tình yêu sẽ luôn tồn tại.