Tống Nghiên tức giận rồi.

Anh ấy không cần tôi đi học với anh ấy nữa, cũng không trả lời tin nhắn của tôi.

Còn nhiều lần sánh vai tản bộ với con gái ở sân trường.

Thế quái nào lần nào cũng để tôi nhìn thấy.

Ép tôi không thể không luôn mang theo khẩu trang, kính râm và mũ bên người, chỉ cần nhìn thấy là tôi sẽ trang bị đầy đủ rồi nhanh chóng chuồn đi mất, giả vờ như không hề biết gì.

Huyên Huyên và Trần Giai Giai bị tôi dẫn đi trốn mấy ngày, quen rồi phòng ký túc xá chúng tôi như đánh du kích, quan sát khắp nơi, tai nghe tám hướng.

Tôi trầm tư suy nghĩ mấy ngày cũng không biết nên dỗ anh ấy kiểu gì.

Tặng hoa hồng? Xếp hình trái tim ở dưới tầng? Viết thư xin lỗi?

Thật sự là không nghĩ ra được cách nào, tôi gửi tin nhắn wechat cho Tống Nghiên hẹn anh ấy nói chuyện.

Có thể dỗ thì dỗ, không thể dỗ thì tôi từ chức.

Dù sao thì tiền cũng đã kiếm được, trận chiến du kích này tôi không đánh nổi nữa.

Màn đêm gần buông xuống, Tống Nghiên mới trả lời tin nhắn.

Anh ấy gửi định vị cho tôi, là một quán bar nào đó.

Đến trước cửa quán bar, tôi gọi điện cho Tống Nghiên.

Nhưng mà người nghe máy lại là bạn của anh ấy.

- Là chị dâu hả? Chị vào đi, anh Tống Nghiên uống say rồi.

Trong quán bar tiếng nhạc vang lên ầm ĩ tung trời, những chàng trai, thiếu nữ trang điểm xinh đẹp đi qua đi lại, nhiệt độ trên sàn nhảy nóng bỏng.

Vừa mới tiến vào đã có mấy chàng trai vẫy tay với tôi.

- Chị dâu, ở bên này.

Tôi chưa từng gặp bọn họ, cũng không biết vừa nhìn một cái đã nhận ra tôi kiểu gì.

Sau khi đi vào đã thấy Tống Nghiên đang nghiêng đầu dựa vào thành ghế sofa, cánh tay che đi đôi mắt, chỉ lộ ra đôi môi mỏng và cái cằm sắc nhọn.

- Chị dâu, có phải chị cãi nhau với anh Tống Nghiên không, anh ấy đã uống rượu liên tiếp mấy ngày rồi, hiếm khi chị đến đây, mau dỗ anh ấy đi.

- Đúng vậy chị dâu, anh Tống Nghiên thích chị lắm, chị nể tình anh ấy đáng thương như vậy, đừng so sánh với anh ấy được không.

Mấy chàng trai mỗi người một câu làm tôi bối rối.

Tôi đi lại gần rồi quỳ xuống bên cạnh Tống Nghiên, hơi lay cánh tay đang vắt ngang trán của anh ấy, nhỏ giọng hỏi:

- Tống Nghiên, anh vẫn ổn chứ?

Tống Nghiên nhíu mày, nắm lấy cánh tay đang lay của tôi:

- Tống Nghiên? Trước đây không phải ngày nào cũng gọi chồng ơi sao?

Nhạc vừa vặn dừng lại, âm nhạc dừng lại mấy giây, mọi người xung quanh đều nghe thấy câu hỏi này của anh ấy.

- Úi chà, ngọt ngào vậy sao?

- Vừa nãy nói chuyện cũng không sõi mà bây giờ thấy chị dâu cái là nói chuyện nghiêm chỉnh ghê.

Những âm thanh bỡn cợt ồn ào vang lên liên tiếp, mặt tôi đỏ ửng.

- Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu.

Tống Nghiên tiện tay với lấy cái gối ôm rồi ném qua, xoa huyệt thái dương, cả người hơi lung lay mà đứng dậy.

Tôi nhỏ giọng hỏi anh ấy:

- Em đưa anh về?

- Ừm. - Một  tay Tống Nghiên choàng lên vai tôi, bước chân hơi loạng choạng.

Anh ấy rất thích choàng vai tôi, căn cứ vào chênh lệch chiều cao của chúng tôi, tôi  nghi ngờ bình thường anh ấy coi tôi là cái gậy chống.

Tài xế lái hộ dựa vào địa chỉ lái đến một căn biệt thự nhỏ hai tầng.

Tôi đỡ Tống Nghiên xuống xe:

- Nhà anh có ai không?

- Không.

Giọng nói của anh ấy buồn bực.

Tôi do dự nửa ngày, nhìn theo bước chân mềm nhũn của Tống Nghiên vẫn quyết định đưa anh ấy về nhà rồi sắp xếp ổn thỏa, nếu không thì anh ấy sẽ xảy ra chuyện mất. ( truyện trên app T Y T )

Trong phòng là một khoảng tối đen, chỉ có thể miễn cưỡng nương theo ánh trắng mà nhìn rõ sương sương bố cục của căn phòng, hai tầng, có mấy cánh cửa.

Tôi chỉ đành hỏi anh ấy:

- Phòng ngủ của anh ở đâu?

- Không cần, tôi ngủ sofa là được.

Tôi ngăn anh ấy lại:

- Đưa anh về rồi, vào phòng ngủ ngủ.

Tống Nghiên cúi đầu, áp lên trán tôi, kéo tôi lại gần hơn. Rõ ràng ánh sáng trong phòng tối om, nhưng mấy điểm sáng lại như thể có thể chiếu sáng con ngươi đen láy của Tống Nghiên, anh trầm giọng nói:

- Vu Tư Tư, mặc dù tôi là cây ATM, nhưng tôi cũng là một thằng đàn ông, cô yên tâm về tôi vậy sao?

Trái tim tôi đập thình thịch liên hồi, hơi loạn nhịp mà quay đầu đi nơi khác.

- Không yên tâm.

- Thế không phải là được rồi sao, ngồi xuống sofa với tôi một lát.

Tống Nghiên ngã ngồi trên sofa, kéo lấy nhẹ tay tôi một cái rồi ngã vào lòng anh ấy.

- Tư Tư, tâm trạng của tôi không tốt, cô dỗ tôi đi.

Mặt tôi đỏ ửng, tai tôi đỏ bừng nằm sấp trong lòng anh ấy nghĩ một hồi lâu:

- ... Anh đừng tâm trạng không tốt nữa.

Tống Nghiên không nhịn được mà cười, lồng ngực theo đó mà hơi phập phồng, khiến lòng tôi ngứa ngáy như bị lông chim cọ qua.

- Dỗ người cũng không biết, đây là đãi ngộ cấp VIP của cô sao?

Không hiểu sao tôi hơi tức giận:

- Tôi đã cho anh ôm rồi, anh còn muốn yêu cầu vô lý gì nữa?

- Được, được, được, không muốn nữa, thế này cũng khá tốt.

Nói xong, điện thoại Tống Nghiên lại không thức thời mà vang lên.

Anh ấy mò lấy điện thoại mở xem rồi nhét điện thoại cho tôi:

- Cô nghe đi.

Tôi nhìn tên liên hệ, là tên của một người phụ nữ, tôi hơi không biết nên làm sao.

Chẳng lẽ, lại muốn giúp anh ấy chọc người ta giận?

- Đừng suy nghĩ linh tinh, đó là mẹ tôi, bảo tôi ngủ rồi là được.

Tôi hơi chột dạ mà nghe máy:

- Con chào dì, Tống Nghiên ngủ rồi ạ, ngày mai con bảo anh ấy gọi điện cho dì được không?

- Cô là bạn gái của nó?

Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, tôi sững người.

Thế mà lại là người phụ nữ gọi "bé cưng Tống Nghiên" hôm đó.

Dường như dì ấy có giọng nói trời sinh, dịu dàng, tinh tế, tỉ mỉ, nói cái gì cũng cho người ta có ảo giác như đang làm nũng.

Tôi liếc mắt Tống Nghiên, anh ấy tựa cằm lên vai tôi, cũng không lên tiếng.

Tôi chỉ đành căng da đầu:

- Vâng, dì ạ.

- Ui trời, đúng thật là, Tống Nghiên có bạn gái cũng không nói với dì, bé cưng con bao nhiêu tuổi rồi? Học cùng trường với Tống Nghiên hả?

20 phút sau đó, tôi bắt đầu nhận một loạt câu hỏi về các phương diện của mẹ Tống Nghiên, hỏi một lượt tất cả từ học vấn, tuổi tác đến hoàn cảnh gia đình.

Khi tôi trả lời là tôi không có cha mẹ, rõ ràng dì ấy đã im lặng mất hai giây, dịu dàng nói:

- Vậy sao, thế chắc con đã phải chịu rất nhiều vất vả nhỉ.

- Cũng ổn ạ. - Tôi đĩnh đạc trả lời.

Cuối cùng, tôi viện cớ nghỉ ngơi để cúp điện thoại.

- Dì rất dịu dàng, sao anh không nghe máy?

Biểu cảm trên mặt Tống Nghiên thay đổi:

- Không biết.

- Thế mấy ngày trước tâm trạng anh không tốt là vì cãi nhau với dì sao?

- Cũng không cãi nhau. - Tống Nghiên cười một cách chua xót:

- Bởi vì sinh nhật của mẹ tôi và ngày giỗ của ba tôi là cùng một ngày.

- Nhưng mà đó cũng đâu phải là điều mà mẹ anh có thể chọn.

- Ừm, lý do này rất gượng ép.

Tống Nghiên rũ mi:

- Vu Tư Tư, cô biết không, trước đây tôi cũng là một đứa trẻ không có cha mẹ.

- Ủa có hả? - Tôi nhìn xung quanh, cho dù không bật đèn cũng có thể lờ mờ nhận ra sự xa hoa của căn biệt thự này:

- Lẽ nào anh được nhận nuôi sao?

- Không. Khi tôi học tiểu học, ba tôi bệnh nặng, mẹ tôi ly hôn với ông ấy, trong nhà không có tiền, chỉ có thể từ bỏ chữa trị, không lâu sau đó ông ấy mất. Sau đó tôi thành một người không có cha mẹ.

- Sau đó lên cấp ba, mẹ tôi lại xuất hiện, ba dượng tôi rất giàu, nhưng không thể sinh con, cho nên bà ta tìm đến tôi muốn tôi về cùng.

- Mấy ngày trước là sinh nhật của mẹ tôi. Bà ta không biết sinh nhật của bà ta và ngày giỗ của ba tôi là cùng một ngày, tôi cũng không nói. Nhưng tôi nhìn thấy bà ta sẽ luôn nghĩ, nếu như lúc đầu bà ta không rời đi, có phải ba tôi có thể sống lâu hơn một chút không.

- Ba dượng coi tôi như con đẻ, mẹ tôi dùng hết khả năng để bù đắp cho tôi. Tôi biết, bà ta chỉ theo đuổi cuộc sống tốt hơn thôi, không có lỗi.

- Nhưng trong lòng tôi từ đầu đến cuối đều có một cái gai, mỗi lần tôi muốn lại gần bà ra, cái gai đó sẽ đâm vào tôi càng sâu hơn.

- Tư Tư, cô có trách ba mẹ của mình không?

- Không. - Tôi không thèm nghĩ đã trả lời:

- Đời người ngắn lắm, tôi không muốn sống trong trách hận. Khi có người oán trách mình đi chân trần thì trên thế giới còn có người không có chân. Tôi có đầy đủ tay chân, có khó khăn nào mà không vượt qua được.

Không học được an ủi người khác, khích lệ chút xem sao.

Tống Nghiên âm u nhìn tôi:

- ... Vu Tư Tư, cô không giống với trong tưởng tượng của tôi chút nào.

- Mỗi lần nhìn thấy cô ở trường đều là khuôn mặt lạnh lùng, khổ đại cừu thâm.

- Nói thừa. - Tôi trợn mắt nhìn:

- Ngày nào anh cũng đi làm xem có cười được không? Tôi nhìn ai cũng thấy giống nợ tôi hai trăm nghìn tệ.

- Thế cô chăm chỉ đi làm đi. - Tống Nghiên ôm tôi chặt hơn:

- Kể chuyện trước khi đi ngủ cho tôi đi, dỗ tôi ngủ.

- Cái này tôi tính vào tăng ca.

Tôi  lẩm bẩm bắt đầu kể chuyện trước khi đi ngủ.

- Trước kia có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng.

Cứ kể, mí mắt càng nặng hơn, bóng đêm cũng càng tối hơn.

Trong mơ, tôi nghe thấy giọng nói của Tống Nghiên:

- Tư Tư, hay là chúng ta thử yêu đương nghiêm túc đi?

Tôi mơ mơ màng màng trả lời:

- Trả thêm tiền.

- Bốn trăm nghìn tệ.

Tôi lắc đầu:

- Bốn trăm nghìn tệ không phải cái giá của bạn trai.

- Hmmm?

- Bốn trăm nghìn tệ mà làm bạn trai thì anh ấm ức rồi, thăng cấp luôn cho anh thành phụ mẫu tái sinh luôn, làm sâu làm ngựa hiếu kính anh, thế nào?

- ... Coi như tôi chưa nói.

- Đừng mà, còn có thể thương lượng, ba trăm năm mười nghìn tệ cũng được.

Giọng nói của Tống Nghiên biến mất trong giấc mơ.

Chỉ còn mình tôi lẩm bẩm.

- Anh còn đó không? Hello? Ba trăm nghìn được không?

- Ngậm miệng ngủ đi.

- Ò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play