Về đến ký túc xá, cơm cũng chưa kịp ăn đã up ảnh lên trang cá nhân.
Caption đính kèm ảnh là [Bạn trai.]
Ăn xong bữa cơm, bình luận của tôi bùng nổ rồi.
Toàn là dấu hỏi chấm to đùng.
[Yêu đương khi nào vậy?!]
[Bạn trai cậu có phải là thiếu gia nhà giàu khoa máy tính không?]
[Đã bảo một lòng kiếm tiền mà?]
Ờm... sao không kiếm được chứ.
Tống Nghiên không bình luận, anh ấy chỉ like bài của tôi.
Anh ấy không đăng lên trang cá nhân, đương nhiên tôi cũng không để ý.
Tôi là một người làm thuê, sao có thể yêu cầu ông chủ yêu dấu của tôi chứ.
Nhưng trải qua chuyện này, tôi cảm thấy kinh nghiệm yêu đương của mình không đủ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm yêu đương của ông chủ.
Tôi rút kinh nghiệm xương máu, quyết định sẽ tìm tiểu thuyết ngôn tình học đường, phim yêu đương ngọt ngào để bù lại kiến thức yêu đương một chút.
Vừa mở app phim Hàn Quốc nào đó, cửa phòng ký túc xá rầm một cái đã bị đẩy ra, hai cô gái thét chói tai nhào về phía tôi, hỏi một loạt câu hỏi.
- Cậu yêu đương mà chúng tớ lại biết nhờ vào newsfeed?
- Ai theo đuổi ai trước, theo đuổi như thế nào, nắm tay chưa. hôn môi chưa, mau khai báo!
Tôi sững người.
- Chuyện này còn phải từ...
- Từ đã! - Trưởng phòng ký túc xá Huyên Huyên chủ động dừng lại, từ trong tủ lấy ra hai gói khoai tây chiên, xé vỏ rồi nói: - Được rồi, tiếp tục.
Thế là tôi dùng ba phút để tóm tắt rõ mọi chuyện cho bọn họ.
Hai người nghe xong ngơ ra một lúc.
- Hai trăm nghìn tệ? Mỗi tháng? Không phải lừa đảo chứ?
- Ký hợp đồng chưa?
Tôi thật thà trả lời:
- Tiền cho tớ rồi nhưng chưa ký hợp đồng.
- Cậu bị ngu à, tiền này có thể lấy lại được, cậu chờ tớ hỏi bạn trai tớ, anh ấy học khoa luật, tớ bảo anh ấy làm cho cậu cái hợp đồng. - Huyên Huyên gọi điện thoại đi.
Hai người chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ chờ hai phút thì Huyên Huyên quay lại.
- Lát nữa đi in hợp đồng, bắt buộc phải có được chữ ký của anh ấy.
Trần Giai Giai hơi do dự.
- Đàn anh Tống Nghiên chắc là sẽ không làm ra loại chuyện như đòi lại tiền đâu, bạn trai tớ học cùng lớp với anh ấy, nhà anh ấy giàu lắm, lúc bọn tớ đi hẹn hò vừa hay gặp được anh ấy mấy lần, mỗi lần lái một chiếc xe thể thao, không cái nào giống cái nào.
- Không được, đây là hai trăm nghìn tệ đấy, chúng ta phải cẩn thận. Đi thôi, đi thôi, đi thôi, bây giờ chúng ta đi in hợp đồng.
Tôi nghĩ nghĩ, đúng là phải ký một bản hợp đồng.
Thế là ba người phòng ký túc xá chúng tôi tề tựu ở quán in dưới tầng, in xong hợp đồng, tôi nhét bừa vào cái túi vải mang theo người.
Tiểu Huyên nhíu mày:
- Chờ đã, cậu đã có mức lương hai trăm nghìn tệ một tháng rồi, mức sinh hoạt sao vẫn dừng lại ở mức 9.9 tệ miễn ship vậy?
Trần Giai Giai hùa theo:
- Đúng vậy, vừa hay bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta tiện đường đi shopping đi?
Tôi nhìn cái túi của tôi:
- Cũng đâu có cần thiết, dù sao mọi người cũng là sinh viên, có thể đựng sách là được rồi mà.
- Chậc, bạn của Tống Nghiên đều là thiếu gia nhà giàu, cậu cứ coi như là vì mặt mũi của kim chủ đi, cũng phải mua mấy bộ tượng trưng chứ.
Tôi gật đầu:
- Cậu nói có lý lắm.
Ba chúng tôi gọi xe đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Điều kiện nhà Huyên Huyên không tệ, rất am hiểu về các nhãn hiệu xa xỉ, quần áo, túi xách đều dựa vào dáng người và khí chất của tôi để chọn ra mấy món cơ bản.
Mua chán chê, ba người chúng tôi túi to túi nhỏ đi ra, chưa đi được mấy bước, Trần Giai Giai bỗng nhiên nhỏ giọng nói:
- Tư Tư, cậu nhìn bên trái, hình như là Tống Nghiên, bên cạnh sao còn có con gái, vừa công khai đã ngoại tình?
Tôi rất bình tĩnh nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
Tống Nghiên đút tay vào túi quần, không kiên nhẫn mà đi về phía trước, cô gái bên cạnh không nhìn rõ trông như thế nào, trắng đến lóa mắt, kéo lấy cánh tay anh ấy, đi giày cao gót, vất vả đi theo anh ấy.
Huyên Huyên xắn tay áo:
- Thật sự là anh ấy, còn không biết ngại mà đi về phía chúng ta, tớ giúp cậu chửi kẻ thứ ba để hả giận.
- Đừng, đừng, đừng. - Tôi vội vàng túm chặt Huyên Huyên, lấy cái kính râm và mũ trong túi ra đeo lên, cúi đầu, khom lưng, lén la lén lút kéo lấy hai người nhanh chóng rút lui:
- Đi mau lên, đừng để anh ấy nhìn thấy tớ.
Ba người lôi lôi kéo kéo trốn vào trong một cửa hàng xa xỉ phẩm.
Tôi lén lút thò đầu ra trinh sát tình địch.
Huyên Huyên tức giận kéo tôi lại rồi tháo cái kính râm của tôi xuống.
- Này, tớ không hiểu, rốt cuộc là ai ngoại tình chứ, sao cậu còn chạy nhanh hơn cả anh ấy, đã xảy ra chuyện gì?
- Đương nhiên là anh ấy ngoại tình, nhưng tớ không thể để anh ấy biết là tớ biết anh ấy ngoại tình, nhỡ mà anh ấy thẹn quá hóa giận chia tay tớ thì sao, chuyện tốt như này tớ đi đâu tìm được nữa?
Huyên Huyên giơ ngón tay cái lên:
- Làm phiền rồi, là do tầm nhìn của tớ hạn hẹp.
Ba người chúng tôi mặt dày đợi đến khi cửa hàng xa xỉ phẩm đóng cửa, xác định sẽ không đụng phải Tống Nghiên mới sợ hãi, rụt rè đi về.
Vừa mới về đến ký túc xá không lâu, Tống Nghiên gửi tin nhắn đến:
- Hôm nay ra ngoài hả?
Tôi phủ định ngay: - Không có.
Chuyện liên quan đến hai trăm nghìn tệ, thừa nhận là điều không thể nào.
Giữa tôi và Tống Nghiên càng ngày càng quen thuộc.
Thỉnh thoảng anh ấy cũng dậy sớm rồi đến ký túc xá trước rồi chờ tôi xuống.
Tôi khổ luyện kỹ năng trang điểm, có một hôm cố ý dậy sớm trang điểm tinh xảo, nhẹ nhàng, tóc xoăn đen xõa đến ngang vai, mặc một chiếc váy trắng tinh.
Vừa mới xuống tầng đã nhìn thấy một dáng người cao ráo đang đứng dưới cây ngân hạnh.
- Chào buổi sáng chồng yêu. - Tôi chủ động chào hỏi.
Tống Nghiên hờ hững ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy tôi, động tác đang hút điếu thuốc của anh ấy ngừng lại, sâu trong con người là hình bóng tôi, anh ấy lập tức dập điếu thuốc rồi bước mấy bước đến chỗ tôi.
- Đẹp không? - Tôi chủ động xoay một vòng khoe ra.
Anh ấy cong khóe môi, kiên nhẫn nhìn tôi khoe hết:
- Đẹp, sao hôm nay cố ý ăn diện?
- Sau này ngày nào cũng ăn diện. - Tôi chủ động khoác lấy cánh tay anh ấy.
Cánh tay Tống Nghiên cứng đờ trong nháy mắt, hơi ngại ngùng nghiêng đầu đi:
- Cô không ăn diện cũng khá xinh.
Anh ấy vừa dứt lời, điện thoại vang lên âm thanh thông báo.
Tống Nghiên cúi đầu nhìn nhìn, hơi không thoải mà mà nhận điện thoại.
- Có chuyện gì?
- Bé cưng Nghiên Nghiên.
Đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ, dịu dàng như muốn tan ra thành nước.
Không biết có phải do không cẩn thận ấn vào rảnh tay hay không, giọng nói cực kỳ rõ ràng.
Cảnh tượng hơi ngượng ngùng, tôi quyết định dành ra không gian riêng cho bọn họ.
- Em đi lên tầng lấy đồ.
Nói xong tôi liền chạy về ký túc xá nhanh như chớp, vừa hay có thể lấy hợp đồng mà Huyên Huyên soạn cho tôi. Sau đó lặng lẽ đứng cửa sổ hành lang mà quan sát, chờ anh ấy gọi điện xong mới đi ra.
Tâm trạng Tống Nghiên bỗng nhiên rất tệ, trên mặt toàn là vẻ âm u, cả đường đi không nói câu gì.
Sau khi xem xét kỹ tôi phát hiện, hình như vừa nãy không nên lên tiếng.
Có phải do cô em kia không ngoan, nghe giọng nói của phụ nữ nên hiểu nhầm, sau đó cãi nhau với anh ấy?
Tôi hơi luống cuống, thậm chí muốn tự dạy cho anh ấy mấy chiêu.
Nói tôi là bạn học, nói tôi là chị gái hoặc em gái đều được. ( truyện trên app T•Y•T )
Mấy lời nói dối này mà cũng không biết bị à?
Khi đi học, Tống Nghiên cũng không nói lời nào mà ngồi xuống.
Tôi ở bên cạnh anh ấy lo lắng suông.
Chờ cái gì nữa, lấy điện thoại ra đi, mau dỗ đi.
Một tiết học trôi qua, tôi đứng ngồi không yên,
Cuối cùng Tống Nghiên cũng không nhịn được mà hỏi:
- Cô uốn éo ở đó làm gì?
- A ha ha. Tôi cười giả lả: - Quần áo mới, không quen cho lắm.
Anh ấy nhìn chằm chằm tôi một lát, bỗng nhiên sáp lại gần:
- Vừa nãy có người phụ nữ gọi điện cho tôi, cô không biết ghen sao? Thật sự coi tôi là cây ATM không có tình cảm à?
Nói thật thì, hình như tôi không ghen.
Chỉ dựa vào hai trăm nghìn tệ này, trong mắt tôi có thể chứa được sa mạc Sahara.
Nhưng mà, cặp đôi đang yêu đương nên ghen.
- Đương nhiên là ghen rồi. - Tôi nói dõng dạc.
- Thế cô ghen cho tôi xem đi.
Tôi giơ nắm đấm nhỏ đánh lên ngực Tống Nghiên:
- Đồ đàn ông xấu xa, sao anh lại như vậy, em yêu anh như vậy, thế mà anh còn tay trong tay đi dạo phố với người con gái khác. Còn gọi điện nói chuyện trước mặt em.
Tôi vừa lục túi vừa nói:
- Lần sau không được như vậy nữa nhé anh yêu, phạt anh ký cái hợp đồng này.
Chờ tôi đưa hợp đồng qua, cả người Tống Nghiên đã ngây ra,
Một hồi lâu anh ấy mới sầm mặt, soạt soạt mấy nét ký lên hợp đồng.
- Vu Tư Tư cô được lắm.