Ngày hôm sau, tôi eo mỏi lưng đau bò dậy thì bị Tống Nghiên nhét vào trong xe rồi đi học tiết học buổi sáng.
Tôi xoa eo phàn nàn:
- Anh ôm chặt cỡ nào mà em cảm thấy eo sắp muốn gãy luôn rồi.
Giọng điệu Tống Nghiên ngượng ngùng:
- Không phải do tôi sợ cô rơi xuống sao, cũng đâu phải do tôi cố ý.
- Anh đâu phải sợ tôi rơi xuống, anh sợ tôi không chết thì có.
- Được rồi, được rồi, được rồi, đền bù cho cô, gửi số thẻ cho tôi, gia hạn một năm.
Tôi lập tức có sức lực, tôi gửi một dãy số sang rồi mới phản ứng lại.
- Không phải nửa năm nữa là anh tốt nghiệp rồi hả?
- Cô quản tôi hả, tôi thích em gái sinh viên không được hả?
Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
- Nếu anh đã nói vậy, em sẽ suy nghĩ tạm nghỉ học bảo lưu.
Tống Nghiên vô cùng cạn lời liếc mắt nhìn tôi.
- Đúng là không có gì là cô không dám nghĩ.
Lúc chạy kịp đến tòa giảng đường, trong phòng học chỉ còn một vị trí trống.
Tôi vừa mới ngồi xuống, hai đôi mắt như dao từ hàng trên quét xuống.
Vẻ mặt Trần Giai Giai và Huyên Huyên hận sắt không thành thép nhìn tôi.
Hôm qua bảo với hai người họ đi tìm Tống Nghiên để nói chuyện đã đi mất, sau đó cũng không kịp trả lời tin nhắn đã ngủ mất.
Đêm cũng không về ký túc xá, tôi đoán mấy cô ấy đã hiểu nhầm rồi.
Khó khăn lắm mới kiên trì được hai tiếng, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Huyên Huyên và Trần Giai Giai dùng tốc độ bàn thờ kéo tôi về ký túc xá, trịnh trọng ngồi xuống:
- Tư Tư, chúng ta nói chuyện đi, Tống Nghiên đã yêu người khác rồi thì cậu để anh ấy đi đi, chúng tớ biết cậu rất thiếu tiền nhưng cậu không thể dùng cơ thể để níu kéo một người đàn ông! Cậu như vậy chúng tớ rất....
- Dừng, dừng, dừng. - Tôi vội vàng cắt đứt, chỉ sợ bọn họ sẽ nói ra mấy từ hung ác tàn bạo:
- Tối qua không có chuyện gì xảy ra cả, Tống Nghiên uống say nên tớ đưa anh ấy về thôi.
Huyên Huyên nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm:
- Thật sự không có chuyện gì?
- Ờm.... ôm một xíu.
- Có phải tự nguyện không?
Trần Giai Giai nhíu mày.
- Nói cả hồi lâu, không phải là cậu thèm nhỏ dãi cơ thể con nhà người ta chứ?
- Cậu đừng có ăn nói linh tinh, tớ làm gì đến mức ấy. - Tôi chột dạ cúi đầu.
Không thể nói là hoàn toàn không có suy nghĩ mất nhân tính.
Ít nhiều gì cũng hơi hơi thèm khát.
***
Không đến nửa năm, tôi quyển sổ với cái tên "Sở thích của kim chủ" của tôi đã viết chi chít, chằng chịt rồi.
Vai diễn bạn gái của tôi cũng càng ngày càng thuần thục.
Tống Nghiên thích ăn gì, uống gì, chơi gì, thậm chí bao gồm cả bạn bè bên cạnh anh ấy, tính cách của mẹ anh ấy tôi cũng nắm rõ mồn một.
Tôi chiều theo sở thích anh ấy, mỗi ngày đều tuân thủ nữ đức, tuyệt đối không để anh ấy ghen tuông.
Tôi còn đọc thuộc lòng "Mười điều pháp tắc mà phụ nữ thông minh phải biết", chưa bao giờ xem điện thoại của anh ấy, chưa từng truy hỏi anh ấy đi đâu, làm gì, ở đâu, để cho anh ấy tự do.
Giữa hai chúng tôi thi thoảng cũng có những trận cãi nhau, nhưng thường đều là Tống Nghiên oán trách tôi để anh ấy được tự do quá.
Lúc rảnh rỗi tôi cũng sẽ đến biệt thự của Tống Nghiên.
Bởi vì anh ấy yêu cầu tôi tự tay nấu cơm cho anh ấy.
Có một lần tôi gặp được mẹ Tống Nghiên về nhà, dì rất nhiệt tình, có tôi ở đó dường như Tống Nghiên cũng không khó chịu nhiều lắm, ở chung cũng coi như là vui vẻ.
Trong lúc vô tình tôi đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của anh ấy.
Nếu không phải trong thẻ ngân hàng có hơn một triệu tệ thì tôi suýt quên, giữa chúng tôi vẫn có mối quan hệ tiền bạc.
Nghỉ lễ quốc khánh, tôi không có nhà để về, ở ký túc xá cũng không có chuyện gì để làm nên bị Tống Nghiên lôi về biệt thự nhỏ của anh ấy.
Khi đang đứng đợi anh ấy ở cổng trường, cô gái xinh đẹp nhờ phẫu thuật thẩm mỹ đã lâu không gặp lại xuất hiện lần nữa.
Cô ta đi một đôi giày cao gót, dùng ánh mắt điên cuồng, khinh bỉ nhìn tôi và Tống Nghiên đang ngồi trên xe máy, cô ta thản nhiên ngồi lên một chiếc xe thể thao mui trần, chiếc xe thể thao nổ máy rồi đi mất. ( truyện đăng trên app TᎽT )
- Cái xe máy của ông đây còn đắt hơn cái xe thể thao nát kia nhiều, khoe khoang cái qq gì, cô ôm chặt tôi vào. - Giọng nói vừa dứt, xe máy đã nổ máy rồi phóng đi như bay.
Tôi ôm chặt lấy eo Tống Nghiên, xuyên qua chiếc áo phông mỏng manh, tôi cứ cảm thấy eo của anh ấy có gì đó là lạ, không khỏi tò mò mà sờ soạng thêm vài cái.
- Thịt mỡ trên bụng anh sao lại cứng vậy?
- Con mẹ nó đấy là cơ bụng, cô sờ đủ chưa!
- Ò. Tôi ngượng ngùng thu tay lại, quay đầu nhìn thấy chiếc xe thể thao mui trần kia đang khó xử mà dừng ở giữa đường, người ở ghế lái không thấy đâu nữa, hình như xe đang gặp trục trặc.
Tống Nghiên đi chậm lại, tôi lập tức ăn ý phối hợp.
- Đàn chị, chị cứ chờ từ từ nha, chúng em đi trước đi, bai bai~
Tống Nghiên tăng tốc độ xe, xe phóng ầm ầm rời đi.
Trên đường đến biệt thực, trong lòng tôi chợt nghĩ tới một câu.
- Chồng đánh nhau tôi đưa dao, chồng mắng người tôi cổ vũ.
Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ được, chồng ngoại tình, tôi còn phải đi hầu ở cữ.
Tôi và Tống Nghiên về đến biệt thự, hai chúng tôi ôm một đống đồ ăn vặt, ngồi trên thảm trong phòng ngủ của anh ấy, dùng điện thoại chiếu phim, bắt đầu xem phim kinh dị.
Tôi hèn nhưng vẫn thích xem.
Xem chưa được nửa tiếng, tôi đã bắt đầu rúc vào lòng Tống Nghiên.
Đang xem đến đoạn kích thích nhất của phim kinh dị, bình luận nổi trôi qua vô vàn cảnh báo, tôi ôm lấy cánh tay Tống Nghiên, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chuẩn bị đón chờ cảnh hoảng sợ gào thét.
Wechat của anh ấy bỗng nhiên thống báo hai tin nhắn.
[Tôi có thai rồi.]
[Mấy ngày nữa sẽ là ngày dự sinh.]
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại, tôi nhìn chằm chằm mấy chữ, ngay cả khuôn mặt đáng sợ của con ma ở dưới màn hình cũng không thèm để ý đến,
Qua thật lâu, tôi nghĩ đến số dư còn lại trong thẻ ngân hàng, tôi do dự lên tiếng:
- Hay là.... em đi hầu em ấy ở cữ nhá?
Cánh tay đang ôm tôi của Tống Nghiên bỗng nhiên buông ra.
- Được. - Anh ấy lạnh lùng nhìn tôi.
- Ngày mai thu dọn đồ đạc đi, cô đi hầu cô ấy ở cữ sinh em bé, nếu không tôi sợ tiền cô kiếm sẽ không yên tâm.
- Ừm, được, bây giờ em đi chuẩn bị.
Tôi lặng lẽ lấy túi, đi đến cửa hàng mua đồ cho mẹ và bé.
Mua quá trời mua, nước mắt không hiểu sao cứ rơi xuống.
Ngay cả bản thân đã mua những gì tôi cũng không rõ, xách mấy túi đồ mẹ và bé tôi ngồi thụp xuống ngây ngốc ở cửa hàng người qua người lại.
- Tư Tư? - Khuôn mặt của Giang Dật Phàm bỗng nhiên đập vào mắt.
- Đàn anh. - Tôi vội vàng lau nước mắt.
- Em...? - Anh ấy nhìn đống đồ dùng mẹ và bé bên cạnh tay tôi.
Tôi vừa lau nước mắt vừa giải thích.
- Không phải, không phải, đây là em mua cho bạn.
Vẻ mặt Giang Dật Phàm shock:
- Tiểu Huyên có thai?
Tôi không nhịn được mà bắt đầu khóc, nghẹn ngào nói.
- Không phải bọn họ, là bạn gái của Tống Nghiên.
- Nhưng mà không phải em là bạn gái của Tống Nghiên sao? Chia tay rồi?
- Chưa chia tay, em phải đi hầu bé ba của anh ấy ở cữ, hu hu hu, đàn anh à, số em sao mà khổ vậy chứ.
Tôi ôm lấy cánh tay Giang Dật Phàm rồi bắt đầu gào khóc.
Cả người Giang Dật Phàm đều ngơ ngác, chúng tôi ông nói gà bà nói vịt rồi anh ta an ủi tôi nửa tiếng thì cảm xúc của tôi mới dần dần bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, đàn anh Giang Dật Phàm cẩn thận nhìn tôi.
- Khóc ra rồi có phải tâm trạng tốt hơn rồi không?
- Ừm.
Tôi cúi đầu, bắt đầu ngượng ngùng vì lúc nãy bản thân không biết lựa lời.
May mà đàn anh Giang Dật Phàm cũng không hỏi đến cùng, chỉ giúp tôi xách túi lớn túi bé, đưa tôi đến dưới tầng.
- Anh đưa em về nhé?
- Không cần đâu. - Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng vừa lướt qua ở nơi xa.
Hình như là Tống Nghiên.
- Vu Tư Tư.
- Hmmm? - Tôi lấy lại tinh thần.
Ánh đèn đường vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của Giang Dật Phàm tôn lên vẻ ôn hòa trông càng thêm dịu dàng.
- Nếu như Tống Nghiên đối xử với em không tốt, em có thể suy xét về anh.
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống đồ dùng cho mẹ và bé ở dưới chân, cắn răng nói.
- Thật ra, Tống Nghiên đối xử với em khá tốt.
Mặc dù anh ấy bảo tôi đi hầu bé ba ở cữ nhưng anh ấy đối xử với tôi khá tốt.
Đàn anh Giang Dật Phàm lịch sự lại xa cách mỉm cười.
- Ừm, đoán được rồi, anh tôn trọng lựa chọn của em.
Dường như anh ta vẫn luôn như vậy, dịu dàng, chu đoán, kiên định.
Nhưng mà, cảm xúc bất ngờ bộc phát lại không thể khống chế được ban nãy khiến tôi ý thức được rõ ràng, tôi đối với Tống Nghiên có thể là đùa mà thành thật.
Cho dù bây giờ tôi nhận ra mình chẳng qua chỉ là một con cá làm thuê trong lưới đánh cá của anh ấy, vậy tiền này, tôi chỉ có thể nói là cầm càng thêm yên tâm thoải mái.
Chờ khi tôi ngồi trên xe về đến biệt thự, Tống Nghiên đã ngủ rồi.
Tôi cũng thu dọn đồ đạc rồi ngủ luôn.
Vốn chỉ là một giao dịch, tôi cũng chẳng tức giận gì cả.
Cảm xúc suy sụp ban nãy có thể là bởi vì có một góc nào đó ôm ấp hi vọng, trong lúc đó bỗng nhiên suy sụp thôi.