Liên tiếp mấy tuần, khi tôi không có tiết học sẽ đi học cùng với Tống Nghiên, sau đó về viện của mình để tiếp tục đi học.

Nhưng tôi ghét thứ ba nhất.

Bởi vì Tống Nghiên có tiết học ở khu phía nam ở trường mà buổi chiều tôi có tiết học ở  khu trung tâm, mà khoảng cách của hai khu này khá xa, dẫn đến buổi trưa tôi không kịp ăn trưa, chịu đói đi học.

Ngồi trong giảng đường, bụng không chịu được mà kêu ùng ục.

Tôi thầm cảm thán mình đúng là sống tốt được mấy ngày là bắt đầu yếu ớt.

Từ nhỏ tôi đã không có ba mẹ, dựa vào chính sách, trợ cấp, miễn giảm học phí và đi làm thêm không ngơi nghỉ, thành công học lên đại học.

Trong cuộc đời của tôi không có quá lựa chọn, tiền vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất.

Hầu hết những tiết ngoại khóa trên đại học, tôi không phải đi làm thêm cũng là đang trên đường đi làm thêm, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về mấy thứ như yêu đương.

Bởi vậy mà cũng có danh hiệu là "Người đẹp lạnh lùng".

Thật ra tính cách của tôi khá tốt, chỉ là không có thời gian thể hiện ra với người khác.

- Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?

Một giọng nói dịu dàng từ trên đỉnh đầu thổi ngang qua làm đứt đoạn dòng suy  nghĩ của tôi.

Thế mà lại là đàn anh bị tôi nhận nhầm thành kim chủ hôm đó - Giang Dật Phàm.

- Được ạ, đàn anh. - Tôi đỏ mặt nhích sang bên cạnh nhường chỗ cho anh ta.

Buổi sáng hôm đó gọi anh ta là chồng ở trước mặt nhiều người như vậy, sau đó cũng không giải thích đã chạy mất, đoán chừng khiến anh ấy rất khó xử.

Nghĩ đến đây, tôi chủ động xin lỗi:

- Xin lỗi nhé đàn anh, sáng hôm đó em nhận nhầm người, thật sự không phải là em cố ý.

- Không sao, anh cũng không phải vì chuyện này mà đến tìm em. - Giang Dật Phàm ngồi xuống bên cạnh tôi:

- Hôm nay vừa hay không có việc gì, anh đến học ké tiết của bọn em để ôn tập lại.

Anh ta chần chừ trong chốc lát:

- Nhưng mà, tại sao đàn em ngay cả bạn trai mình cũng nhận nhầm, hai người yêu qua mạng à?

Tôi há miệng rồi bịa chuyện:

- Không phải, hai bọn em là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy đối phương chính là my destiny của mình nên yêu nhau ngay tức thì. Nhưng cái nhìn đầu tiên ngắn quá, ngủ một giấc dậy em hơi không nhận ra.

Đâu thể nói cho anh ta biết tôi và Tống Nghiên là quan hệ kim chủ được.

- Thì ra là vậy. - Giang Dật Phàm xoay người, đôi con ngươi đen nhánh nhìn tôi:

- Thế thì đáng tiếc thật đấy, nếu như đàn em nhìn thấy anh sớm hơn, nói không chừng sẽ yêu khuôn mặt này của anh từ cái nhìn đầu tiên.

- Hả?? - Não tôi không kịp load.

Tôi đã nhìn thấy Giang Dật Phàm lâu rồi, mỗi lần đại diện sinh viên lên phát biểu, đại diện cho khoa chúng tôi tham gia các cuộc thi lớn thì hầu như đều là anh ta.

Nhưng chẳng qua tôi chưa từng có giao tiếp gì với anh ta, càng đừng nghĩ đến anh ta sẽ nhận ra người làm công luôn luôn vội vã xuất phát như tôi.

- Anh nhớ đàn em vẫn luôn không yêu đương, anh có hai ba người bạn học đã tỏ tình với em nhưng đều bị từ chối, anh còn tưởng đàn em chỉ một lòng học hành, thì ra là chưa gặp được người mà mình đủ thích.

- Đúng vậy, ha ha ha.

Bên ngoài thì tôi gật đầu, trong lòng lại nghĩ, làm gì có đủ thích, là đủ giàu thì có.

Sau đó Giang Dật Phàm không nói chuyện với tôi nữa, anh ta đeo một cái kính gọng vàng lên, chăm chú nghe giảng. Thỉnh thoảng sẽ nhìn tôi với biểu cảm nghi ngờ rồi tiện thể giảng bài cho tôi nghe.

Không thể không nói, có thể đại biểu viện đi tham gia, nền tảng của Giang Dật Phàm rất vững chắc, giảng giải cũng dễ hiểu.

Tôi nghe rất nghiêm túc, ngay cả tan học cũng không biết.

Cho đến khi giọng nói ghen tuông của Tống Nghiên vang lên, đánh gãy lớp học nhỏ của chúng tôi:

- Em yêu, lại nhầm chồng à?

Giang Dật Phàm cúi đầu nhìn giáo trình, đẩy gọng kính:

- Không, tôi đang giảng bài cho đàn em.

- Phải không? - Tống Nghiên cong khóe môi, trong mắt lại không có ý cười:

- Thế lần sau em yêu lại nghe nhé, anh mang bữa trưa cho em.

Lúc này tôi mới nhìn thấy đầu ngón tay Tống Nghiên có treo một túi đồ ăn:

- Hôm nay cảm ơn đàn anh nhé, em đi trước đây.

Đuôi lông mày Giang Dật Phàm nhướng lên:

- Thế thì lần sau nhé đàn em.

Trên đường về ký túc xá, Tống Nghiên sầm mặt, không nói câu nào.

Tôi tìm chủ đề nói chuyện:

- Tốt vậy sao, còn cố ý mang cơm cho em nữa.

Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn tôi:

- Ừm.

- Anh ăn cơm chưa?

- Ừm.

"..."

Tôi xịt keo cứng ngắc luôn.

Biểu hiện của Tống Nghiên quá rõ ràng, ngay cả người dốt đặc cán mai trong khoản yêu đương như tôi cũng nghĩ ra là anh ấy đang ghen.

Nhất thời tôi không biết nên dỗ như nào, cầm lấy điện thoại, lén lút tìm kiếm:

- Bạn trai ghen rồi phải dỗ kiểu gì?

Đáp án đầu tiên là: [Giải thích rõ ràng với bạn trai rồi nói rõ cho anh ấy, trong lòng em không ai có thể thay thế vị trí của anh. Sau đó chủ động một cách thích hợp, quan tâm anh ấy nhiều hơn, làm một việc khiến anh ấy vui.]

Đang xem nghiêm túc, Tống Nghiên bỗng nhiên dừng bước chân lại, không vui nói:

- Lén lút xem cái gì đấy?

- Không có gì. - Tôi cất điện thoại đi.

Sắc mặt Tống Nghiên càng tối hơn, hít sâu một hơi, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Từ biểu cảm và ánh mắt của anh ấy có thể nhìn ra, anh ấy đang ở bên rìa bùng nổ.

Công việc lương cao của tôi tràn ngập nguy hiểm.

Tôi vội vàng dựa theo văn mẫu mà giải thích:

- Em chỉ trùng hợp gặp được đàn anh Giang Dật Phàm, em không thân với anh ta, anh đừng nghĩ lung tung. Vị trí của anh ở trong lòng em không ai có thể thay đổi cả.

Đúng thật là không thể thay đổi, còn có ai có thể cho tôi mức lương hai trăm nghìn tệ một tháng chứ. ( truyện trên app t.y.t )

Vẻ mặt Tống Nghiên tốt hơn chút, nghiêng đầu nhả ra một ngụm khói thuốc, hỏi tôi:

- Điện thoại thì sao? Cô giấu cái gì?

Tôi do dự trong chốc lát, vẫn đưa điện thoại cho anh ấy nhìn.

Tống Nghiên nhận lấy điện thoại nhìn lướt qua, khóe môi cong cong.

- Cô cũng biết tôi đang ghen hả?

- Ừm. - Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy:

- Biểu hiện của anh rõ ràng quá, không muốn biết cũng khó.

- Cô đã là bạn gái của tôi rồi, còn gọi anh ta là chồng, đi học cùng anh ta, còn nói cái gì mà lần sau nhé, nghe cực kỳ không thoải mái. Tôi bỏ ra hai trăm nghìn tệ một tháng, lẽ nào để bị cắm cho hai cái sừng thêm lần nữa sao?

- Em sai rồi. - Tôi cúi đầu.

- Sau đó thì sao?

- Hmmm?

- Trong này không phải nói phải làm một chuyện khiến tôi vui sao?

- Anh nói đi, anh muốn em làm gì?

Tống Nghiên hất cằm:

- Mở camera điện thoại ra.

Tôi mở camera ra, anh ấy cầm lấy điện thoại của tôi, kéo bừa một bạn học đi ngang qua rồi nói gì đó, sau đó đi đến bên cạnh tôi, bàn tay kẹp điếu thuốc rất tự nhiên mà quàng lên vai tôi:

- Nhìn camera.

Chụp mấy tấm ảnh, Tống Nghiên nhìn ảnh, cũng coi như là hài lòng.

Tôi chủ động hỏi:

- Hay là em up lên newsfeed công khai nha?

- Coi như cô hiểu chuyện.- Cuối cùng thì lông mày Tống Nghiên cũng giãn ra, kéo tôi đi về phía trước:

- Không vội, cô đi về ăn cơm trước đi đã, bụng réo cả nửa ngày rồi, còn réo nữa thì  bất lịch sự lắm.

Tôi ngượng ngùng xoa bụng, không ngờ bị anh ấy nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play