Hôm sau tôi dậy sớm, sửa sang lại tỉ mỉ rồi đi mua đồ ăn sáng, chờ đến trước cửa ký túc xá nam.
Nhìn những cậu trai nối liền không dứt, tôi gặp phải vấn đề khó.
Tôi bị mù mặt nhẹ, lại thêm tối qua chỉ nhìn vào cái thẻ ngân hàng, nhìn số dư ngân hàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhờ dao kéo kia lại nên không nhớ rõ cậu trai tối qua trông như thế nào cho lắm.
Chỉ nhớ anh ấy mặc một cây đen, tai trái có một chiếc khuyên tai đính kim cương.
Tôi cầm lấy đồ ăn sáng, nghiêm túc nhìn tai của từng cậu trai, cẩn thận tìm kiếm.
Năm phút sau, một cậu trai mặc một cây đen, trên tai trái có một chiếc khuyên tai màu đen đính kim cương bước ra từ tòa nhà ký túc xá, tôi vội vàng nở nụ cười chuyên nghiệp rồi đi qua đón.
- Chào buổi sáng chồng yêu.
Cậu trai cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, bầu không khí xung quanh là một khoảng yên tĩnh, mấy cậu trai xung quanh anh ta bắt đầu vang lên những âm thanh trêu ghẹo.
- Được đó Giang Dật Phàm, có bạn gái khi nào vậy?
- Đây không phải là đàn em của chúng ta sao?
- Người đẹp lạnh lùng của khoa chúng ta mà cậu cũng cưa đổ luôn hả?
Giang Dật Phàm? Đàn anh cùng khoa với tôi?
- Ngại quá, bạn gái tôi sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ nên nhận nhầm người.
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi, cánh tay thon dài của cậu trai lười biếng mà gác lên vai tôi, hơi cúi đầu, con ngươi đen nhánh cười như không cười:
- Chồng em ở đây này bạn gái.
"..."
Tôi nghĩ mình sắp thất nghiệp rồi.
Sau khi đi được một khoảng xa rồi, anh ấy mới buông tôi ra, không nhanh không chậm mà lấy một điếu thuốc ra châm, nhướn mày hỏi:
- Tôi trông giống anh ta lắm à?
Cậu trai đứng nơi khuất sáng, tôi khó khăn lắm mới chỉ đến ngực anh ấy, con ngươi hẹp dài hơi nhướng lên, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm sắc sảo, môi mỏng nhả ra khói trắng, cả người tỏa ra một loại khí chất nguy hiểm mà mê người.
Mà đàn anh Giang Dật Phàm vừa nãy, dáng người cũng tương tự anh ấy, nhưng đường nét ngũ quan nhu hòa hơn, đuôi mày hơi rủ xuống, độ dày môi vừa phải, cho người ta một cảm giác dịu dàng và dễ chịu như đắm mình trong gió xuân.
Tôi lắc đầu: - Không giống.
- Thế mà cô còn có thể nhận nhầm? Ông đây đứng ở bên cạnh cô nửa tiếng, kết quả cho chạy đi gọi thằng khác là chồng?
- Nửa tiếng? Em đâu thấy anh xuống tầng?
- Tối qua tôi không ở ký túc xá, cố ý chạy về vì cô. - Cậu trai giả vờ giả vịt thở dài:
- Ai biết đứng nửa tiếng, bạn gái hoàn toàn không nhận ra tôi, còn gọi thằng khác là chồng ngay trước mặt tôi. Xem ra, tiền tiêu chưa đúng chỗ rồi.
- Đúng chỗ rồi, đúng chỗ rồi, về em sẽ khắc dáng vẻ của anh lên điếu thuốc rồi hít vào phổi, sau này sẽ không nhận nhầm nữa.
Cậu trai hơi hứng thú mà cong khóe môi:
- Không phải bảo là người đẹp lạnh lùng hả? Sao đến chỗ tôi lại như đứa trẻ trâu thế?
Tôi lập tức tỏ rõ thái độ:
- Chỉ cần chồng thích, con đường nào em cũng có thể đi*.
Câu gốc câu trên nữa là 怎么到我这走中二路线了, câu sau là 我什么路线都能走 nên mới có từ con đường.
Anh ấy tiện tay dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác:
- Nể tình cô có thái độ phục vụ tốt nên tha cho cô một lần, buổi chiều có tiết không?
Cuối cùng tôi cũng yên lòng:
- Cảm ơn ông chủ, buổi chiều không có tiết.
Anh ấy thờ ơ liếc mắt nhìn tôi:
- Ông chủ?
- Em nói lộn, ông xã.
- Không có thì lại đây đi học với tôi. - Cậu trai bá vai tôi đi về phía tòa giảng đường:
- Sau này đừng có gọi thằng khác là chồng bừa bãi không tôi trừ lương cô.
- Biết rồi ạ. - Tôi ngoan ngoãn đi theo.
Nạp vào đây hai trăm nghìn tệ, đừng nói là đi học với anh ấy, đi nhảy bungee với anh ấy cũng okela.
Cậu trai hơn tôi một khóa, học khoa máy tính ở bên cạnh.
Anh ấy kéo tôi đi vào từ cửa sau, ngồi luôn vào hàng ghế cuối, bắt đầu chọn lựa xem nên ăn món nào.
- Tôi không thích ăn cái này, cô xử lý nó đi. Tôi thích bánh bao súp, lần sau mua nhiều chút.
Tôi tiện tay lấy một quyển sổ từ trong balo ra, cắn nắp bút mở ra, mua bút thành văn.
[Ok, ok, anh nói tiếp đi.]
Cậu trai nhướn mày, sáp lại gần nhìn vào quyển sổ của tôi.
THỨ KIM CHỦ THÍCH - ĐỒ ĂN SÁNG
Bánh bao súp +1
Bánh nướng -1
Cậu trai hơi ngừng lại rồi bật cười thành tiếng:
- Cô đáng yêu như vậy làm gì, muốn tôi buồn cười chết à?
Sau đó anh ấy thành công bị sặc, vừa cười vừa ho khan không ngừng, hồi lâu mới giảm lại.
Tôi yên lặng bổ sung thêm mấy chữ [đút cẩn thận, dễ sặc.]
Sau khi giảng viên vào phòng học, câu đầu tiên hỏi là:
- Hôm nay Tống Nghiên có đến không?
- Ở đây. - Cậu trai lười biếng giơ tay lên ra hiệu.
Thì ra tên chồng yêu của tôi là Tống Nghiên.
- Cuối cùng cũng gặp được người thật, đúng là hiếm có.
Giảng viên nhìn anh ấy một cái, bắt đầu giảng bài.
Tống Nghiên nghiêng trái ngả phải kiên trì nghe một lúc rồi bắt đầu ngủ mất.
Tôi rảnh đến phát chán, quyết định chép bài hộ anh ấy.
Mặc kệ có thể nghe hiểu hay không đều viết hết.
Vùi đầu chép hơn nửa buổi, Tống Nghiên mới mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu, chống cằm nhìn tôi chép bài.
Chuông tan học vang lên, giọng anh ấy hơi khàn hỏi tôi:
- Bạn gái, cô tên là gì?
- Vu Tư Tư.
- Ừm. - Anh ấy dùng tay vỗ đầu tôi: - Ngồi đây đợi tôi một lát, tôi đi hút điếu thuốc.
Tống Nghiên vừa mới đi ra ngoài, một đôi tay được sơn móng xa xỉ, ngón tay trắng nõn, nhỏ nhắn gõ lên bàn tôi.
- Này.
Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người chị em với khuôn mặt xinh đẹp nhờ dao kéo tối qua.
- Hi, chị cùng một khoa với Tống Nghiên à?
Chị gái xinh đẹp không trả lời tôi, nhíu mày hỏi:
- Cô thật sự yêu đương với Tống Nghiên à?
- Đúng vậy.
Cô ta nhíu mày chặt hơn:
- Cô còn không quen anh ta, chỉ bởi vì anh ta cho cô hai trăm nghìn tệ nên cô yêu đương với anh ta?
- Ừm.
- Cô có ranh giới cuối cùng không vậy, chỉ vì tiền mà cô sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm luôn?
Tôi thấy khó hiểu.
- Hay là cô tự nghe xem mình đang nói gì đi, lẽ nào tôi còn có thể vì tôn nghiêm mà không cần tiền hả?
Chị gái xinh đẹp hoảng hốt:
- Cô... cô là cái thá gì!
- Đương nhiên là một người làm công cần cù, chăm chỉ. - Tôi nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu:
- Hay là cô ảo tưởng muốn cướp việc của tôi, cắt đứt con đường tiền tài của người khác khác nào giết ba mẹ người ta, cẩn thận tôi không để yên cho cô đâu.
- Ai muốn cướp công việc của cô? - Tống Nghiên ung dung đi vào từ cửa sau.
Tôi lập tức thay đổi sắc mặt, đáng thương cúi đầu.
- Không có ai.
Tống Nghiên nhíu mày liếc mắt nhìn cô ta:
- Cô tìm bạn gái tôi làm gì?
Tôi kéo gấu áo Tống Nghiên, ấm ức nói:
- Không có gì đâu chồng, anh đừng làm khó đàn chị, mặc dù đàn chị nói em không có tôn nghiêm, không có giới hạn cuối cùng, nhưng đàn chị vô tình thôi.
Tống Nghiên trừng mắt nhìn chị gái xinh đẹp:
- Bây giờ biết hối hận rồi? Muộn rồi.
Rồi thuận thế ôm tôi vào lòng, xoa tóc tôi, dịu giọng an ủi:
- Tư Tư ngoan, sau này đừng quan tâm cô ta, lát nữa chồng đưa em đi mua túi xách, quần áo, đền bù cho em nhá.
Tôi nhịn không được mà ngẩng đầu hỏi anh ấy:
- Mua thật hay mua giả? Nếu thật sự mua thì có thể suy nghĩ đổi thành tiền mặt không?
Nhưng tôi còn chưa thốt ra,bởi vì tôi vừa mới ngẩng đầu, Tống Nghiên như thể biết tôi muốn làm gì, tỉnh bơ mà ấn đầu tôi lại.
- Hai người... ghê tởm!
Chị gái xinh đẹp mắng yêu một câu rồi giẫm giày cao gót đi mất.
Tống Nghiên buông tôi ra:
- Được rồi, đừng giả vờ nữa, đúng là biết diễn.
- Trút giận cho ông chủ, quyết không chối từ.
Vẻ mặt tôi tự hào mà ngồi xuống bên cạnh anh ấy, nhìn thấy bóng lưng của chị gái xinh đẹp nhờ dao kéo kia ở chỗ xa, không nhịn được mà hóng hớt.
- Anh yêu à, sao cô ta lại chọc anh tức giận vậy?
Tống Nghiên không tức giận liếc mắt nhìn bóng lưng cô ta:
- Còn có thể làm sao, tìm một nhà thầu đất đai rồi cắm cho tôi hai cái sừng.
- Ủa, anh đẹp trai như vậy, còn giàu nữa, sao cô ta lại còn đi tìm ông già bụng phệ 3- 40 tuổi?
- Mắt cô ta mù. - Tống Nghiên sáp lại gần, nhỏ giọng nấu xói với tôi:
- Ông đây chưa từng yêu đương, cô ta lẽo đẽo theo đuôi tôi một năm, tôi nghĩ thôi thử cái xem sao, kết quả yêu một tháng, cô ta nói sắp sinh nhật, hở cái là lại ám thị bảo tôi mua cho cô ta một cái túi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
- Cái túi đấy 20 nghìn, tôi nghĩ giản dị quá nên không đồng ý. Cố ý đặt một cái BMW cho cô ta, kết quả đến ngày sinh nhật của cô ta, cô ta chơi trò mất tích với tôi. Tối hôm sau mới thấy cô ta bước xuống từ trên xe của ông già, luôn miệng nói tôi không mua cho cô ta thì sẽ có người khác mua cho cô ta. Còn nói tôi nghèo thì đừng yêu đương, làm lỡ thời gian của cô ta.
- Tôi vừa nghe thấy thế liền cáu, nói tôi cái khác thì được, nói tôi nghèo?
- Ò... - Tôi bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra tôi nhặt được của hời như dị.
- Uổng công mối tình đầu của ông đây.
Tôi trịnh trọng vỗ vai anh ấy:
- Không sao, anh còn có em. Mối tình đầu có thể uổng công nhưng hai trăm nghìn tuyệt đối sẽ không uổng phí. Em chắc chắn sẽ cho anh được trải nghiệm yêu đương level VIP chí tôn.
Tống Nghiên nhìn tôi một cái:
- Cô làm cho tốt, dỗ tôi vui vẻ, gia hạn nửa năm, một năm không là vấn đề gì.
Quả nhiên, tư bản hiểu nhất tạo niềm tin ảo.