“Ngôi nhà này ông mua từ ai?” Thang Lực quay người nhìn về phía Hứa Cường đang mất hồn mất vía ở một bên, sau đó liền mở miệng hỏi về chủ sở hữu cũ. Mặc dù Hứa Cường đã đề cập rằng ngôi nhà này là do ông ấy mua từ một trung gian bất động sản, nhưng có liên quan đến việc chuyển nhượng quyền sở hữu nhà, điều này không đơn giản như việc cho thuê nhà, chắc chắn là Hứa Cường đã gặp chủ sở hữu trước đó.
Hứa Cường mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, sau đó ông ấy liền vội vàng trả lời: “Cái này thì tôi không nhớ rõ, lúc chuyển giao tôi chỉ gặp người nọ một lần, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cao gần bằng tôi, còn tên của anh ta là gì thì tôi đã quên mất rồi.”
“Vậy ông có thể dẫn chúng tôi đến trung gian bất động sản nơi ông đã mua nhà không? Xem xem ở chỗ bọn họ có lưu lại thông tin gì không?” Hạ Ninh nói. Nếu Hứa Cường không nhớ thì hiện tại cũng chỉ còn mỗi cách này.
“Được, để tôi gọi cho vợ báo một tiếng rồi xin nghỉ ở cơ quan, sau đó chúng ta sẽ cùng đi đến đó!” Hứa Cường đang cảm thấy vô cùng lo lắng khi ngôi nhà mình mua để cho thuê lại xảy ra tình huống như vậy, ông ấy sợ cảnh sát sẽ nghi ngờ mình có liên quan đến sự việc này, cho nên lúc này việc chứng minh sự trong sạch của bản thân đương nhiên là quan trọng hơn việc sau này ngôi nhà này có thể cho thuê hay bán được giá tốt hay không.
Hạ Ninh và Thang Lực cho Hứa Cường một chút thời gian để gọi cho vợ và cơ quan của ông ấy. Một lúc sau, Hứa Cường đã nhanh chóng trở lại sau khi gọi điện, trông sắc mặt của ông ấy càng khó coi hơn, ông ấy vừa đi xuống cùng Thang Lực và Hạ Ninh để chuẩn bị lái xe đến trung gian bất động sản nơi ông ấy mua nhà, và vừa nói lảm nhảm: “Ôi, tôi thật sự bị lừa rồi, lúc đó tôi muốn mua ngôi nhà này để cho thuê làm một khoản đầu tư vì giá rẻ, vợ tôi lúc đầu cũng không đồng ý lắm, sau khi mua xong và cho thuê được chút tiền thì bà ấy mới thôi không cằn nhằn nữa, bỗng nhiên giờ lại xảy ra chuyện này, tôi vừa gọi về báo cho bà ấy biết tình hình, kết quả là bị bà ấy mắng cho một trận tơi bời, số tôi phải nói là quá xui xẻo mà!”
“Ông nói ông mua được căn nhà này với giá rất rẻ? Là rẻ như thế nào?” Hạ Ninh lập tức hỏi lại ông ấy.
“Cứ hình dung như thế này đi, ở quanh đây, những ngôi nhà có diện tích tương đương đều đắt hơn ngôi nhà tôi mua khoảng hơn một trăm ngàn!” Hứa Cường nói với Hạ Ninh, rồi chợt thở dài một tiếng; “Bây giờ tôi thật sự hối hận đến xanh cả ruột! Nhóm người đó chắc chắn đã biết ngôi nhà này có vấn đề từ trước, nếu không thì sao bọn họ lại có thể bán rẻ như vậy chứ? Đúng là không thể trông mong chuyện tốt rơi từ trên trời xuống mà, chắc chắn đây là một cái bẫy, là một cái bẫy đấy!”
“Chuyện đã xảy ra thì đừng quá để tâm.” Hạ Ninh cũng không biết phải an ủi Hứa Cường thế nào, đổi lại ai gặp phải chuyện như vậy thì đều sẽ không thể cảm thấy vui vẻ, vậy nên cũng có thể hiểu được tâm trạng của Hứa Cường vào lúc này. Về việc có phải ông ấy thật sự bị lừa hay không, thì điều này cũng có liên quan đến bọn họ, bởi vì nếu chuyện mua nhà của Hứa Cường thực sự có liên quan đến việc bị lừa dối thì ít nhất bọn họ cũng có thể tìm được một người biết được một số chuyện.
Hai người đi theo sự chỉ dẫn của Hứa Cường tìm đến trung gian bất động sản mà trước đó ông ấy đã tìm đến để mua nhà. Trung gian bất động sản này không nằm gần với vị trí của ngôi nhà, vào buổi sáng sớm, nhân viên cũng vừa mới đến làm việc, Thang Lực đậu xe bên ngoài và chuẩn bị bước xuống hỏi thăm, trong khi Hứa Cường thì vẫn còn đang tỏ vẻ tức giận, ông ấy cứ lẩm bẩm nói muốn đi tìm người môi giới bất động sản lúc trước để hỏi tội, và chất vấn tại sao người đó lại lừa mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play