Vốn dĩ Hạ Ninh đã đinh ninh rằng sau khi mình buông ra những lời lẽ thẳng thừng, có phần phũ phàng đến như vậy thì Đổng Vĩ Bân chắc chắn sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương một cách nghiêm trọng, thậm chí có thể sẽ không kìm được mà buông lời chế giễu, móc mỉa mình vài câu cho hả giận, rồi sau đó sẽ tức tối phẩy tay áo bỏ đi cho khuất mắt. Thế nhưng, nào có ai ngờ được rằng, sau khi đã nghe xong toàn bộ những lời nói không chút kiêng nể của cô, Đổng Vĩ Bân lại đột nhiên bật cười thành tiếng một cách khó hiểu.
"Hạ Ninh à, cô thực sự không cần thiết phải làm như vậy đâu." Anh ta không những không hề tỏ ra một chút tức giận nào, mà ngược lại, sau khi đã cười xong một tràng, lại còn bày ra một vẻ mặt có chút gì đó bất đắc dĩ, thậm chí là có phần cam chịu, rồi khẽ buông một tiếng thở dài não nề. "Tôi xin thừa nhận rằng trước đây tôi quả thực đã có những lúc hồ đồ, không phân biệt được đúng sai nên đã làm ra những chuyện sai trái không thể nào tha thứ được. Tôi hoàn toàn chân thành xin lỗi cô chuyện này. Và nếu như cô có đưa ra bất kỳ một yêu cầu nào, hay mong muốn tôi phải làm thế nào để có thể bù đắp lại được những lỗi lầm không đáng có đó thì tôi cũng xin nguyện sẽ cố gắng hết sức mình để có thể thực hiện cho bằng được. Bởi vì, nói cho cùng thì chuyện đó rõ ràng là do một tay tôi đã phụ bạc cô trước, không có gì phải chối cãi cả. Thế nhưng... tôi thật lòng khuyên cô, cô thực sự không cần thiết vì muốn kích động tôi, hay là vì muốn làm cho tôi phải hoàn toàn từ bỏ ý định của mình, mà lại phải cố tình bịa ra những lý do vô lý đến như vậy đâu. Hạ Ninh à, những chuyện khác thì tôi không dám nói chắc, nhưng mà, suy cho cùng thì, chúng ta dù sao cũng đã quen biết nhau một khoảng thời gian khá dài rồi đấy chứ, cô là một người như thế nào, tính cách ra sao, thì tôi ít nhiều vẫn còn có thể biết được rất rõ ràng đấy."
Sau khi Hạ Ninh nghe xong những lời lẽ đầy vẻ tự tin đó của anh ta thì suýt chút nữa đã không kìm được mà trợn ngược cả hai mắt lên rồi. Cô cảm thấy một luồng tức giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lồng ngực, đến mức đã xộc thẳng lên đến tận cổ họng như muốn phun trào ra ngoài ngay lập tức, nhưng rồi lại bị cô cố gắng hết sức kìm nén xuống vô cùng khó khăn. Bởi vì những điều cần phải nói cho thật rõ ràng, minh bạch, cô đều đã không hề có chút úp mở, quanh co nào cả mà đã nói thẳng ra một cách vô cùng rõ ràng, rành mạch hết cả rồi, không sót một chi tiết nào. Còn về phần phản ứng kỳ quặc hiện tại của Đổng Vĩ Bân, thì rốt cuộc là anh ta đang cố tình giả ngu giả ngơ để trêu tức cô, hay là vì anh ta đang không muốn chấp nhận những lời nói thẳng thừng, phũ phàng của Hạ Ninh, cho nên mới phải tự lừa mình dối người một cách đáng thương như vậy, thì quả thực cũng rất khó mà có thể nói cho chắc chắn được. Bởi vì cả hai khả năng đó đều hoàn toàn có thể tồn tại song song với nhau. Thế nhưng, cho dù là khả năng nào đi chăng nữa thì cô cũng đã không còn bất kỳ một lý do gì để phải tiếp tục lãng phí thêm nước bọt quý giá của mình mà đi giải thích với anh ta bất cứ một điều gì nữa cả. Bởi vì cô biết chắc rằng, nếu như mình mà có nói thêm bất cứ điều gì nữa, thì ngược lại chỉ càng khiến cho anh ta có thêm cái cảm giác sai lầm, lố bịch rằng cô đang vì quá chột dạ, đuối lý, cho nên mới phải cố gắng hết sức ngụy biện, lấp liếm cho bản thân mình mà thôi. Khi một người đã tự thôi miên chính bản thân mình một cách quá mức nghiêm trọng, thì họ sẽ không thể nào còn có thể nghe thấy hay là nhìn thấy được những sự thật khách quan, rõ ràng đang diễn ra ngay trước mắt nữa, mà họ sẽ chỉ một mực làm theo cái kịch bản đã được dựng sẵn từ trước trong đầu của mình để mà "sáng tạo một cách chủ quan" đối với những cái sự thật hiển nhiên đó, và từ đó, họ lại càng thêm tin tưởng một cách mù quáng, cố chấp vào những nhận thức sai lầm, lệch lạc của bản thân mình, mà Đổng Vĩ Bân vốn dĩ từ trước đến nay đã là một kẻ có chút gì đó tự luyến và luôn luôn cho mình là đúng rồi, cho nên việc anh ta có những cái biểu hiện kỳ quặc và khó hiểu như vậy quả thực cũng không có gì là quá mức khiến cho người ta phải cảm thấy ngạc nhiên hay là bất ngờ cả.
Chính vì tất cả những lẽ đó, cô liền dẹp ngay cái ý định tiếp tục lãng phí thêm thời gian và công sức quý báu của mình để mà đi tranh cãi hơn thua với một kẻ như Đổng Vĩ Bân. Đồng thời, tận sâu trong thâm tâm của mình, cô cũng không khỏi âm thầm buông một tiếng thở dài não nề, cảm thấy rằng trước đây mình quả thực đã quá sơ suất, lại có thể khinh suất đánh giá thấp con người của Đổng Vĩ Bân đến như vậy. Cô đã từng ngây thơ nghĩ rằng anh ta chẳng qua chỉ là đang cậy vào cái việc mình chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ dám muối mặt mà nói huỵch toẹt mọi chuyện ra cho thật rõ ràng, rành mạch, cho nên anh ta mới có thể mặt dày mày dạn cứ liên tục giả vờ bày ra một bộ dạng ngây thơ, vô tội đến mức đáng khinh như vậy, rồi sau đó lại cứ lượn lờ, vo ve không ngừng xung quanh mình như một con ruồi phiền phức, đáng ghét. Cô đã từng ngây ngô hi vọng rằng chỉ cần mình nói thẳng hết tất cả mọi chuyện ra cho anh ta biết, khiến cho anh ta không còn bất kỳ một cách nào có thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa, và cũng chính vì cảm thấy quá mất mặt hay là những cái lý do tương tự như vậy thì anh ta sẽ biết điều rồi tự giác tức tối bỏ đi cho xong chuyện, để cho cô được yên thân. Nếu như vậy thì cũng có thể coi như là thà chịu đau một lần rồi thôi, một công đôi việc mà có thể giải quyết dứt điểm được cái phiền phức khó chịu, dai dẳng này của mình. Thế nhưng, ai mà có thể ngờ được rằng, Đổng Vĩ Bân lại có thể trơ tráo, mặt dày đến một cái mức độ như vậy cơ chứ, hoàn toàn không hề để tâm đến những lời nói thẳng thắn, chân thành của Hạ Ninh dù chỉ là một chút nào cả. Điều này quả thực cũng đã ứng nghiệm chính xác với cái câu nói mà người ta vẫn thường hay nói với nhau, đó là ‘bạn sẽ không bao giờ có thể nào đánh thức được một kẻ đang cố tình giả vờ ngủ say đâu. Bởi vì, đối với những kẻ đã cố tình muốn giả ngơ không muốn hiểu chuyện, thì cho dù bạn có cố gắng giải thích một cách cặn kẽ, rõ ràng như thế nào đi chăng nữa, thì e rằng cũng sẽ chẳng bao giờ có thể nhận được bất kỳ một phản ứng tích cực nào từ phía họ đâu.’
Tuy nhiên, dẫu cho là vậy, thì Hạ Ninh vẫn không thể nào xua đi được cái cảm giác có chút gì đó không thoải mái, thậm chí là có phần bực bội đang len lỏi trong lòng mình. Cô không ngừng tự hỏi rằng: “Tại sao cơ chứ, tại sao khi cô đã nói rõ rằng bạn trai hiện tại của mình chính là Thang Lực thì Đổng Vĩ Bân lại bày ra vẻ mặt khinh khỉnh, khó coi đến như vậy cơ chứ? Cứ như thể việc cô tìm Thang Lực đến để làm bia đỡ đạn cho mình là một chuyện vô cùng ngu ngốc và lố bịch, và Thang Lực tuyệt đối không thể nào có thể là bạn trai của cô được vậy. Cho dù cái lý do mà Đổng Vĩ Bân cho rằng không thể nào đó là vì Hạ Ninh hay là Thang Lực, là vì ai không xứng với ai đi chăng nữa, thì điều đó cũng đều khiến cho Hạ Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu và bực bội không thể nào tả xiết. Nếu như không phải là vì lúc này đây cô đang phải cố gắng hết sức để có thể kìm nén cơn tức giận đang bùng lên ngùn ngụt trong lồng ngực của mình, không muốn bản thân mình lại phải tiếp tục lao vào tranh cãi với một kẻ như Đổng Vĩ Bân những cái chuyện không hề có bất kỳ một chút ý nghĩa nào cả, mà ngược lại chỉ càng khiến cho bản thân mình phải rước thêm vào người những lời lẽ cãi cùn vô lý và phiền phức hơn mà thôi, thì có lẽ lúc này đây cô đã sớm không thể nào kiềm chế được nữa mà đã nổi trận lôi đình rồi cho anh ta một bài học nhớ đời rồi.
"Đổng Vĩ Bân, tôi chỉ có thể nói với anh một điều duy nhất rằng tôi quả thực đã không đủ hiểu rõ về con người thật của anh." Hạ Ninh dứt khoát đứng bật dậy, khuôn mặt lạnh tanh không hề có lấy một chút biểu cảm nào, và nói với Đổng Vĩ Bân bằng một giọng điệu không thể nào thờ ơ và lạnh lùng hơn được nữa. "Lúc đó tôi quả thực đã còn quá trẻ người non dạ, quá ngây thơ khờ dại. Thật không ngờ rằng anh lại còn có thể ngu ngốc hơn cả những gì mà tôi đã từng nghĩ về anh rất nhiều, rất nhiều lần."
Ngay khi vừa dứt lời, cô cũng không thèm ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần mà lập tức sải những bước chân thật nhanh và dứt khoát ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó, bỏ mặc Đổng Vĩ Bân một mình ngơ ngác đứng lại trong văn phòng trống trải. Sau đó, cô đi thẳng một mạch đến chỗ của Thang Lực để cùng anh tháp tùng Miêu Viễn trong suốt quá trình phác họa lại chân dung của nạn nhân. Hình như Đổng Vĩ Bân cũng đã có chút gì đó do dự, phân vân không biết có nên đi theo hay là không, thế nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn lựa chọn ở lại trong văn phòng một mình, chẳng biết có phải là vì câu nói cuối cùng đầy vẻ khinh miệt, chán ghét của Hạ Ninh ít nhiều cũng đã khiến cho anh ta cảm thấy có chút gì đó không vui, thậm chí là có phần tức giận trong lòng hay là không. Dù sao đi chăng nữa thì cái kết quả như thế này quả thực cũng đã khiến cho Hạ Ninh cảm thấy vô cùng hài lòng và nhẹ nhõm rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.