“Đúng vậy, không phải là đồ của mình nên người ta thường không biết quý trọng.” Hạ Ninh gật đầu đồng tình với Hứa Cường, trong lòng cô đang âm thầm cân nhắc nếu những gì Hứa Cường nói là thật, thì sàn nhà lúc ông ấy mới mua nhà có vẻ mới, dưới lớp sàn mới có vết máu, vậy thì rất có thể chủ nhà cũ có mối liên hệ chặt chẽ với những vết máu đó. Nhìn vào cách bài trí trong nhà rất đơn giản, không thể gọi là trang trí, mà Hứa Cường còn nhắc đến rằng những thiết bị điện nhỏ khác cũng là do ông ấy mua sau, nhằm thuận tiện cho việc cho thuê. Như vậy, mục đích của chủ nhà cũ khi lát lớp sàn gỗ liền trở nên rất đáng ngờ. Nhưng nếu chủ nhà cũ thực sự có liên quan đến vụ án mạng, vậy thì tại sao người nọ lại không dọn dẹp sạch sẽ trước khi lát sàn? Như vậy chẳng phải là an toàn hơn sao? Là vì tình huống lúc đó khẩn cấp, hay là còn lý do nào khác, Hạ Ninh vẫn cảm thấy rất tò mò, nhưng với những gì bọn họ đang nắm trong tay thì câu hỏi này tạm thời vẫn chưa thể tìm ra đáp án.
Hứa Cường lại lảm nhảm nói với Hạ Ninh một hồi, chẳng qua là cảm thấy bản thân thật xui xẻo khi gặp phải chuyện như thế này, ông ấy nhất thời không biết phải giải thích với vợ mình như thế nào, và sau này cũng không biết phải xử lý căn nhà này ra sao. Hạ Ninh chỉ biết phụ họa theo, ai gặp phải loại chuyện như vậy cũng sẽ cảm thấy không mấy vui vẻ, nhưng bọn họ cũng không giúp được gì, ngoài việc đưa ra một chút sự đồng cảm thì cũng không còn cách nào khác. Trong khi lắng nghe người đàn ông trung niên này thao thao bất tuyệt từ chuyện xảy ra tại nhà cho thuê của mình, rồi luyên thuyên sang các vấn đề công việc và cuộc sống khác, Hạ Ninh chán nản nhìn về phía công ty trung gian bất động sản ở phía bên kia đường. Nếu phán đoán của cô không sai, thì chuyến đi của Thang Lực sẽ không tốn quá nhiều thời gian, và anh sẽ sớm trở về, nhưng nếu cô phán đoán sai cũng không sao, bởi vì ít nhất bọn họ có thể lấy được thông tin cá nhân và số liên lạc của người chủ nhà trước.
Quả thật, sau khoảng sáu bảy phút, từ xa cô và Hứa Cường đã nhìn thấy Thang Lực đi ra từ công ty trung gian bất động sản, và đang vội vã tiến về phía xe. Vì trên gương mặt anh vốn không có nhiều biểu cảm phong phú, cho nên bọn họ không thể biết được anh có thu hoạch được gì hay không. Hạ Ninh nhìn anh, Hứa Cường cũng hơi tò mò nhìn về phía Thang Lực, có vẻ như ông ấy cũng muốn biết anh có hỏi được thông tin gì không, và giả thuyết của cô có chính xác hay không.
Không lâu sau, Thang Lực đã đi đến bên xe, anh nhanh chóng mở cửa ngồi vào trong, rồi hơi gật đầu với Hạ Ninh: “Họ nói họ có trách nhiệm bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, cho nên không thể cung cấp cho chúng ta thông tin khách hàng, trừ khi là trường hợp đặc biệt nghiêm trọng.”
“Tôi dám chắc với anh, nếu anh nói với bọn họ rằng có một vụ án mạng xảy ra trong một căn nhà mà công ty bọn họ từng làm trung gian bán thì chắc chắn bọn họ sẽ lập tức chối bỏ không thừa nhận mình là người đã xử lý.” Hạ Ninh tự tin lên tiếng, việc lần này Thang Lực bị cản trở đã chứng thực cho phán đoán của cô trước đó, khiến cô cũng cảm thấy tự tin hơn nhiều. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thang Lực không phản đối phán đoán của Hạ Ninh, mà chợt quay lại nhìn Hứa Cường đang ngồi ở hàng ghế sau, và nói với ông ấy: “Ông làm việc ở đâu? Chúng tôi sẽ đưa ông về cơ quan.”
Hứa Cường lập tức nói ra tên và địa chỉ cơ quan của mình, sau đó ông ấy vẫn còn cảm thấy có chút không cam lòng: “Các người….đã phải đưa tôi về rồi sao? Tôi còn chưa gặp tên khốn đã bán nhà cho tôi nữa mà! Tôi nhất định phải tìm hắn ta tính sổ, tôi bị hắn ta lừa một vố đau đớn như vậy, các người cũng phải cho tôi một cơ hội để bảo vệ quyền lợi của mình chứ?”
Lần này Thang Lực thậm chí còn không thèm quay đầu lại, anh lập tức cho xe thẳng tiến về phía cơ quan của Hứa Cường. Hạ Ninh thấy thái độ của anh như vậy thì liền quay lại nói với Hứa Cường: “Dĩ nhiên là chúng tôi sẽ cho ông cơ hội, nhưng trước hết là chúng ta phải tìm được người đó đã, ông thấy có đúng không? Ông cũng thấy rồi đấy, hiện giờ công ty trung gian không chịu hợp tác, nhưng anh cũng đừng quá nóng vội, đợi chúng tôi lấy được thông tin cá nhân của người đã bán nhà cho ông, rồi tìm được hắn ta, sau đó sẽ nhanh chóng làm rõ xem hắn ta có liên quan gì đến sự việc xảy ra trong nhà hay không, đến lúc đó nếu ông cần tìm hắn tính sổ thì cũng không muộn, ông thấy tôi nói có đúng không?”
Hứa Cường thấy Thang Lực không còn để ý đến mình, mà Hạ Ninh cũng đã nói như vậy, cho nên ông ấy cũng không còn cách nào khác, sắc mặt hiện tại của ông ấy không được tốt cho lắm, ông ấy uất ức gật đầu, và trong miệng vẫn không ngừng lầm bầm một số lời phàn nàn, chẳng qua là ông ấy cảm thấy mình đã đặc biệt xin nghỉ làm để đưa cảnh sát đi tìm tên đã bán nhà cho mình, và nhiệt tình cung cấp thông tin cho cảnh sát, kết quả là cảnh sát chưa thể tìm được người ngay lập tức, đúng là lỗ nặng mà.
Đối với chuyện này, Hạ Ninh và Thang Lực đều chọn cách làm ngơ và cố tình không thèm để ý đến. Hứa Cường lầm bầm vài câu rồi cũng im lặng, một là không có ai quan tâm, cho dù ông ấy có nói gì thì cũng vô dụng, hai là ông ấy cũng cần phải cân nhắc đến thân phận của hai người đang ngồi ở hàng ghế trước, cho nên ông ấy cũng không dám hành động quá tùy tiện.
Cơ quan của Hứa Cường cách công ty trung gian bất động sản mà bọn họ vừa đi không gần, Thang Lực và Hạ Ninh đưa ông ấy đến cơ quan rồi quay lại, cả quá trình đi đi về về mất cũng gần hai giờ đồng hồ. Khi trở lại khu vực này một lần nữa, Hạ Ninh bảo Thang Lực dừng xe ở một con hẻm cách khá xa chỗ công ty trung gian, cô tự điều chỉnh lại, và chuẩn bị tự mình ra tay để thu thập thông tin. Trước khi xuống xe, cô đột nhiên nhớ lại thái độ của Hứa Cường trước đó làm cô không khỏi cảm thấy tò mò, cho nên cô không vội xuống xe ngay, mà lại chợt quay lại hỏi Thang Lực: “Lẽ ra kinh nghiệm trong ngành này của tôi kém hơn anh nhiều, vừa rồi khi tôi đề xuất kế hoạch như vậy, sao anh lại chấp nhận thế?”
Thang Lực nhìn cô với vẻ kỳ lạ rồi nói: “Ai nói có lý thì nghe người đó, chuyện này không có liên quan gì đến kinh nghiệm.”
“Được rồi, không ngờ một cái thùng rỗng như anh lại có hiểu biết cao như vậy.” Hạ Ninh hài lòng gật đầu, đối với cô mà nói, Thang Lực không thể coi là một đối tác tốt, bởi vì tính cách của anh quá trầm lặng và cực kì ít nói, nhưng giờ đây xem ra cũng không tệ lắm. Anh không có thành kiến về giới tính, tuổi tác hay kinh nghiệm, thái độ làm việc rất khách quan, chỉ như vậy là đã đủ trở thành đồng nghiệp hợp tác với nhau rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, Hạ Ninh vui vẻ nhảy xuống xe, rồi thong thả đi ra khỏi con hẻm, hướng về phía công ty môi giới bất động sản, còn Thang Lực thì ở lại trong xe chờ cô trở về. Vì không biết Hạ Ninh sẽ làm gì và cần bao lâu, cho nên Thang Lực quyết định bật radio và chọn một đài phát thanh đang phát tin tức, rồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, dự định tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, âm thanh mở cửa xe khiến Thang Lực tỉnh lại ngay lập tức. Anh mở mắt ra và liền nhìn thấy Hạ Ninh đã trở lại, và cô vừa ngồi vững ở vị trí ghế phụ, từ biểu cảm của cô có vẻ thấy mọi chuyện đã diễn ra khá suôn sẻ, chắc hẳn là cô đã thu được một số thông tin, cho nên Thang Lực im lặng nhìn cô và kiên nhẫn chờ đợi thông báo kết quả.
Hạ Ninh dường như không phát hiện ra điều gì, cô bình tĩnh thắt dây an toàn cho mình, rồi xua tay với Thang Lực: “Đi thôi, chúng ta về sở cảnh sát, tiện đường tôi còn muốn mua bữa sáng, tôi sắp bị đói chết rồi.”
Thang Lực lặng lẽ nhìn cô hai giây, rồi khẽ gật đầu, sau đó anh lập tức khởi động xe và chuẩn bị cho xe quay về sở cảnh sát.
Trên đường trở về sở cảnh sát, Hạ Ninh luôn chờ Thang Lực mở miệng, nhưng khi sắp đến nơi thì Thang Lực vẫn chỉ im lặng lái xe, điều này khiến cô cảm thấy như có một con mèo nhỏ đang cào cấu trong lòng và cảm thấy khó chịu vô cùng. Sau vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cô không nhịn được nữa, liền nhăn mày, và quay mặt hỏi Thang Lực: “Tôi nói này, anh không định hỏi tôi có thu hoạch được gì hay không sao?”
“Muốn nói thì cứ tự nhiên nói.” Thang Lực cũng không thèm liếc nhìn sang bên một cái, rồi anh bình thản trả lời.
Hạ Ninh tức giận trợn mắt nhìn anh, trong lòng cảm thấy hơi ấm ức. Từ khi hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược bị ghép lại làm việc chung, cô đã nhiều lần cố gắng chống lại sự im lặng của Thang Lực, và luôn nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng, nhưng mỗi lần kết quả dường như đều giống nhau, đó là cô đều không thể làm gì với người đàn ông lúc nào cũng mang tính cách trầm lặng này, cho dù cô có cố ý làm ồn hay chọn cách im lặng để phản công, thì anh mãi mãi là người giữ được bình tĩnh hơn, không gấp gáp, không tức giận, không nóng không lạnh, và không nói không rằng. ( truyện trên app t.y.t )
Đúng là chán mà, sự bình tĩnh của anh như thể đã đoán được cô sẽ không chịu được, và cũng giống như lần này. Điều làm cô thất vọng là anh thật sự đã đúng. Từ lâu Hạ Ninh đã muốn chia sẻ những thu hoạch của mình, nhưng suốt cả dọc đường Thang Lực lại không thèm chịu hỏi một câu, một chữ cũng không nhắc đến, thật sự làm cô cảm thấy bứt rứt không chịu nổi.
“Được rồi, anh thắng!” Hạ Ninh tức tối liếc Thang Lực, rồi bĩu môi nói: “Tên chủ nhà trước đây của cái nhà đó tên là Trương Tín Đạt, là người địa phương của thành phố A chúng ta. Tôi còn cẩn thận ghi lại số điện thoại của anh ta đây này, mặc dù không biết hiện giờ Trương Tín Đạt có còn dùng số này hay không, nhưng ít nhất có thể giúp chúng ta tra cứu trong những người trùng tên và tìm ra mục tiêu thật sự. Một chút nữa tới sở chỉ cần kiểm tra là sẽ có kết quả ngay.”
Thang Lực gật đầu, và anh cũng không lộ ra chút đắc ý nào vì Hạ Ninh lại một lần nữa thua trong cuộc đấu trí với mình. Cơn tức giận của Hạ Ninh đối với anh mà nói giống như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo, nhưng lần này anh không tiếp tục giữ im lặng, mà sau một lúc im lặng, anh liền lên tiếng chủ động hỏi Hạ Ninh: “Sao cô có thể khiến công ty môi giới sẵn sàng cung cấp thông tin cá nhân của chủ nhà trước đây thế?”
“Đương nhiên là dùng trí thông minh rồi!” Hạ Ninh kiêu ngạo trả lời: “Tôi nói với họ rằng tôi hiện tại đang thuê căn nhà đó, vì nó rất gần nơi làm việc của tôi, và điều kiện sinh sống cũng khá thoải mái, cho nên tôi muốn mua nó lại từ tay chủ nhà, nhưng lại sợ chủ nhà nâng giá, nên định tìm hiểu tình hình từ trung gian. Nếu bên kia đồng ý bán thì hy vọng trung gian có thể kết nối. Nếu việc thành công, tôi vẫn sẽ trả hoa hồng cho họ. Người đón tiếp tôi có vẻ rất vui khi có một việc làm ăn tốt như vậy từ trên trời rơi xuống, cho nên người nọ đã giúp tôi tra cứu giá bán của căn nhà đó lúc trước, và người nọ còn nói với tôi rằng trong năm gần đây giá nhà có chút tăng lên, cộng với giá bán hồi đó thực sự thấp hơn khá nhiều so với giá thị trường lúc đó, vậy nên giá thực tế có thể cao hơn giá đăng ký một chút, tôi nhân cơ hội đó lén xem một chút, quả nhiên liền nhìn thấy trên bản ghi bán hàng hồi đó ngoài người mua là Hứa Cường còn có thông tin cá nhân của người bán là Trương Tín Đạt.”