Hạ Ninh đứng bên cạnh, suýt chút nữa thì cô đã bật cười. Với dáng vẻ của Thang Lực bây giờ, chỉ cần thay một bộ vest đen và đeo thêm một cặp kính râm, thì trông anh chẳng khác nào là vệ sĩ thân cận của nhân vật quan trọng trong phim, hơn nữa còn phải là vai diễn lạnh lùng, tàn nhẫn, và không chút tình cảm.
Không ngạc nhiên khi chàng trai trẻ kia phải nhượng bộ. Cậu ta chỉ giỏi cứng miệng, nhưng thực chất cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, với tâm lý không hề vững vàng một chút nào. Gặp phải người như Thang Lực thì chỉ còn cách đành chịu thua. Có những người từ khi mới sinh ra vốn đã có khí chất mạnh mẽ, không cần phải tức giận cũng đã có thể khiến người khác phải cảm thấy e dè. Thang Lực không hề bày ra vẻ oai phong gì cả, mà lại giống như một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, nhưng người ta lại rất khó đoán được độ sâu của mặt nước ấy, và liệu trong đó có ẩn chứa con quái vật đáng sợ nào hay không.
Biết người biết ta thì sẽ không có gì phải sợ. Hiểu rõ đối phương, biết được năng lực và giới hạn của họ, dù là tấn công hay rút lui đều sẽ dễ dàng hơn. Điều đáng sợ là khi người đối diện khiến ta không thể nào nhìn thấu được.
Lần đầu tiên Hạ Ninh lên tiếng bày tỏ thái độ của mình: "Im lặng là vàng" đúng là không sai mà. Người ta nói rằng nói nhiều sẽ mất khôn, còn tính cách trầm lặng ít nói của Thang Lực đã tự tạo ra cho anh một lớp bảo vệ. Trong mắt người ngoài, anh bỗng dưng trở thành một con người bí ẩn và khó đoán.
Chẳng mấy chốc, chàng trai trẻ kia đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng, trên tay của cậu ta còn cầm theo một chiếc ví tiền và vài tờ giấy A4. Cậu ta bước tới trước mặt Thang Lực và Hạ Ninh, với chút thái độ hờn dỗi, sau đó liền rút chứng minh thư ra cùng với những tờ hợp đồng thuê nhà rồi đưa cho Hạ Ninh
"Này! Chị cầm lấy đi! Chứng minh thư của tôi đây, và còn đây là hợp đồng thuê nhà của tôi, bây giờ hai người thấy hài lòng rồi chứ? Cứ tự nhiên giữ chứng minh thư của tôi, đợi đến khi nào chị thấy tôi không còn điểm nào đáng ngờ thì trả lại, hoặc không trả cũng được, vứt đi cũng chẳng sao. Xem như tôi xui xẻo, cùng lắm thì tôi lại đi làm lại cái khác!"
"Không cần đâu, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ giữ gìn cẩn thận và trả lại cho cậu sớm nhất có thể!" Hạ Ninh mỉm cười, cô không hề tỏ ra khó chịu trước thái độ của anh chàng, thậm chí là còn nhiệt tình nhắc nhở: "Nhân tiện tôi cũng nhắc nhở cậu một tiếng, chứng minh thư là giấy tờ quan trọng, nhất định phải giữ kỹ, tuyệt đối đừng làm mất. Để ở chỗ chúng tôi không có rủi ro gì, nhưng lỡ như bị kẻ xấu nhặt được thì phiền phức lắm đấy."
Người ta thường nói "tay hung không đánh mặt cười*". Trước mặt cậu ta là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, nở nụ cười rạng rỡ và mang theo thái độ tử tế lên tiếng nhắc nhở, thì ai mà nỡ cư xử thiếu lịch sự cơ chứ. Chàng trai liền gật đầu, sắc mặt của cậu ta cũng dần dịu lại, sau đó cậu ta bỗng ho nhẹ mấy cái rồi nói với Hạ Ninh:
*Tay hung không đánh mặt cười: Một khuôn mặt tươi cười có thể đem thiện ý truyền đến tất cả mọi người.
"Ồ, tôi hiểu rồi. Dù sao dạo này tôi cũng không ra ngoài, cho nên cũng chẳng cần dùng chứng minh thư. Hai người cứ nhanh chóng giúp tôi xử lý xong mọi chuyện, nếu có thể trả lại thì chị gọi điện cho tôi. Tôi sẽ trực tiếp đi đến đồn cảnh sát lấy."
"Thế thì không được, giống như cậu vừa nói, nếu chuyện này thực sự có liên quan đến vụ án nào đó, thì cậu cũng là một nạn nhân vô tình bị liên lụy. Cậu đã phối hợp với chúng tôi, chúng tôi rất biết ơn, sao chúng tôi có thể làm phiền cậu nữa chứ. Đến lúc đó tôi sẽ tự mình trả lại chứng minh thư cho cậu!" Hạ Ninh nói với chàng trai, trong giọng nói và thái độ đều thấy rõ sự chân thành. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"Không cần đâu." Chàng trai nhận ra sự tin tưởng trong lời nói của Hạ Ninh, điều này khiến cậu ta cảm thấy rất hài lòng. Sự tức giận trước đó đã hoàn toàn tan biến. Cậu ta quyết định sẽ tỏ ra lịch sự hơn trước với cô gái trẻ này, cho nên sau đó cậu ta liền hào phóng nói: "Tôi sẽ trực tiếp đến lấy. Vừa nãy tính tình tôi có chút cáu gắt vì vừa mới ngủ dậy. Tôi hiểu hai người cũng chỉ là đang làm việc mà thôi, ai cũng có nỗi khổ riêng của mình. Sáng sớm mà tôi còn ngủ được, vậy mà hai người đã phải đi làm rồi, thật là vất vả mà. Chị cứ gọi cho tôi, rồi tôi sẽ trực tiếp đến lấy."
"Vậy được rồi, nếu cậu đã nói thế thì chúng ta cứ quyết định như vậy nhé." Hạ Ninh cũng không khách sáo nữa, cô liền đồng ý ngay lập tức và ghi lại số điện thoại của chàng trai.
Biết rằng nơi ở của mình có thể liên quan đến một vụ án hình sự, chàng trai cũng không muốn ở lại thêm, cậu ta chỉ đơn giản thu dọn vài đồ dùng cá nhân rồi cũng nhanh chóng rời đi, và để lại căn nhà thuê cho Thang Lực và Hạ Ninh. Hai người bọn họ không vội rời khỏi đó mà quyết định đợi kết quả xét nghiệm máu. Nếu đó thực sự là máu người, thì bọn họ phải có trách nhiệm bảo vệ hiện trường và chờ các đồng nghiệp khác đến.
Hạ Ninh nghịch tấm chứng minh thư của chàng trai trong tay. Mặc dù Thang Lực không phải là người thích trò chuyện, nhưng việc chờ đợi khiến cô cảm thấy có hơi chán. Cô giơ tấm chứng minh thư lên và hỏi Thang Lực: "Anh nghĩ cậu ta có khả nghi không?"
Thang Lực liếc qua tấm chứng minh thư, rồi khẽ lắc đầu: "Tôi nghĩ không có khả năng."
Hạ Ninh nhẹ nhàng gật đầu, cô cũng không có ý định hỏi thêm lý do vì sao Thang Lực lại nghĩ như vậy, bởi vì cô cũng có quan điểm tương tự. Việc giữ lại giấy tờ chứng minh nhân dân của người này chỉ là phòng ngừa bất trắc. Cô đã xem qua hợp đồng thuê nhà của chàng trai trẻ, là thuê qua một trung gian bất động sản không nhỏ ở thành phố A, hợp đồng cũng rất hợp lệ, còn có dấu đỏ của trung gian, thời gian thuê rõ ràng bắt đầu từ hơn một tháng trước. Việc xác minh tính xác thực của vấn đề này không khó. Nếu chàng trai trẻ này nói dối về vấn đề này thì có lẽ cậu ta là một người quá ngốc nghếch. Hơn nữa, sàn gỗ của căn nhà này có màu trắng nhạt, và lớp sơn trên mặt sàn còn bị bong tróc ở nhiều chỗ, để lộ ra chất liệu dưới lớp sơn của sàn gỗ. Nhìn vào độ cũ kỹ của sàn nhà, có thể biết chắc chắn không phải là mới lắp, và những chỗ bong tróc sơn, ngoài việc có vẻ hơi bẩn so với chỗ còn sơn, thì không có dấu vết bị nhuốm máu. Điều này có nghĩa là, ngay cả khi trong căn nhà này thực sự xảy ra vụ án hình sự, thì những vết máu đó chắc chắn đã được để lại trước khi lắp sàn, mà sàn lại không có dấu vết đã được lắp lại, cho nên có lẽ là đúng như lời cậu ta nói, cậu ta vô tình chuyển vào đây và thật sự là không hề hay biết chuyện gì.
Nhưng chuyện cậu ta không hay biết, không có nghĩa là chủ nhà của cậu ta cũng không hay biết. Hạ Ninh nhìn vào chữ ký và số điện thoại của chủ nhà trên hợp đồng thuê, trong lòng cô đang âm thầm tính toán rằng, nếu xác định đây thực sự là một vụ án hình sự, có lẽ người đầu tiên cần liên lạc chính là người chủ nhà này. Mặc dù người chủ nhà không phải là nhân vật chính, nhưng có lẽ cũng là người biết rõ sự việc.
Hạ Ninh đang suy nghĩ về những điều này, sau đó lại nhìn vào giấy tờ chứng minh nhân dân của người thuê nhà trong tay, rồi lại chợt nhớ đến sự trao đổi giữa hai người bọn họ với chàng trai trẻ thuê nhà đó, cô không nhịn được liền mở miệng nói với Thang Lực: “Thật ra anh cũng thật kỳ lạ, chỉ cần nói thêm vài câu, thái độ mềm mỏng hơn một chút là có thể giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo, nhưng đến chỗ anh lại làm cho người ta cảm thấy như bị đe dọa ép buộc, nếu gặp phải một người mềm mỏng thì chẳng phải là rất dễ làm hỏng việc sao?”
“Miệng ngọt, bụng dao.” Thang Lực liếc nhìn Hạ Ninh, và chỉ đáp lại cô bằng bốn chữ ngắn gọn này.
Sau khi Hạ Ninh nghe thấy câu này thì không khỏi nhíu mày. Cô hiểu ý của Thang Lực, ý anh muốn nói là cho dù thái độ cô có mềm mỏng, hay là có nói ra lời hay đến đâu thì cũng chỉ là vẽ vòng tròn để dẫn dụ đối phương nhảy vào. Nhưng gì mà “miệng ngọt, bụng dao”, nghe thật chói tai quá đi. Sao mà miệng của người đàn ông ủ dột này lại không thể nói ra được lời nào tốt đẹp vậy chứ? Chẳng lẽ Thang Lực lại có ấn tượng xấu về mình như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Hạ Ninh không khỏi cảm thấy trong lòng nén chặt. Mặc dù cô không phải là người phụ nữ quyến rũ, nhưng trong cuộc sống trước đây cô luôn nổi tiếng là một người có mối quan hệ tốt với những người xung quanh. Thời còn học, cô luôn luôn hòa thuận với bạn học, và các thầy cô giáo cũng rất thích cô. Sau khi tốt nghiệp và đến nơi làm việc trước kia, quan hệ của cô với đồng nghiệp cũng rất hòa thuận. Nếu không phải vì lý do khiến bản thân không vui và không muốn nhắc đến, thì có lẽ cô cũng không nỡ rời khỏi đơn vị cũ, rời xa quê hương và cha mẹ, để đến thành phố A bắt đầu lại từ đầu. Kết quả là, từ đầu đến giờ, người đàn ông ủ dột này chưa bao giờ đánh giá cao cô, và anh còn luôn im lặng không để ý, điều này thật sự làm cho Hạ Ninh cảm thấy tổn thương lòng tự trọng nghiêm trọng.
“Miệng ngọt bụng dao là gì? Nếu như tôi là người lừa gạt thì anh nói như vậy tôi cũng không có gì để biện minh, nhưng mục đích của tôi cũng là để công việc của chúng ta có thể tiến triển thuận lợi hơn thôi mà” Cô cảm thấy có chút không hài lòng nên liền lên tiếng tranh cãi với Thang Lực. Mặc dù lý trí cô rất rõ ràng rằng kết quả tranh cãi với người đàn ông này có lẽ chỉ có thể là “một tay không thể vỗ thành tiếng”, nhưng cô vẫn không nhịn được lên tiếng: “Hơn nữa, tôi đã giúp chúng ta tiết kiệm biết bao nhiêu việc. Nếu như người thuê nhà này nhất quyết không chịu hợp tác, thì chúng ta sẽ phải tốn nhiều công sức hơn. Bây giờ người ta đã hợp tác, còn nhường chỗ cho chúng ta điều tra, hơn nữa giấy tờ cá nhân và hợp đồng thuê nhà cũng đều đã giao hết cho chúng ta, lại còn muốn đợi chúng ta sử dụng xong rồi tự mình đến cục lấy, cho dù anh không thấy tôi có công lao, thì ít nhất cũng không cần phải nói những từ ngữ mang ý nghĩa tiêu cực như vậy chứ?”
Thang Lực liếc nhìn cô, anh không gấp gáp đáp lại, sau đó liền bình tĩnh thốt ra một câu: “Ý của Túy Ông không nằm ở rượu.”
Ban đầu trong lòng Hạ Ninh còn cảm thấy đầy uất ức, nhưng sau khi nghe thấy câu này của Thang Lực thì cô lập tức không nhịn được liền phì cười: “Chắc kiếp trước anh là một cuốn từ điển thành ngữ đúng không? Tôi đương nhiên biết ‘Ý của Túy Ông không nằm ở rượu’, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ nói sau khi chúng ta sử dụng xong thì gọi điện thông báo cho cậu ta đến sở cảnh sát lấy thôi, chứ không nói là tôi sẽ gọi điện thông báo cho cậu ta, và bảo cậu ta đến tìm tôi để lấy lại. Hơn nữa, vừa rồi chính cậu ta đã chủ động để lại số điện thoại cho chúng ta, chứ không phải là tôi để lại số điện thoại cho cậu ta, tôi cũng không muốn quan tâm ý đồ của cậu ta rốt cuộc là gì.”
Thang Lực nghe vậy thì khẽ nhíu mày, dường như là anh có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ im lặng, không lâu sau đó bọn họ liền nhận được điện thoại từ sở cảnh sát gọi đến báo rằng kết quả xét nghiệm máu đã có.
Đó thật sự là máu người.