Đối mặt với sự nghi ngờ của chàng trai trẻ, Hạ Ninh cũng không thèm vòng vo nữa mà liền lập tức ra hiệu cho Thang Lực. Thang Lực kịp thời lấy thẻ cảnh sát ra, và đưa cho chàng trai xem.

Chàng trai trẻ bỗng dưng sững lại một chút, sau đó cậu ta bực bội lên tiếng: "Ê! Các anh chị có ý gì vậy? Cảnh sát thì giỏi lắm à? Lấy thẻ ra để hù dọa ai đấy? Cho dù nhà tôi có bị rò rỉ nước thì sao? Chẳng lẽ như vậy cũng là phạm pháp sao? Các người dám bắt tôi à?"

Hạ Ninh nhẹ nhàng cười nói: "Thật ra chúng tôi không phải là hàng xóm ở dưới nhà cậu, chúng tôi đến đây là để tìm hiểu một số việc liên quan đến căn nhà mà cậu đang ở. Không biết là cậu có tiện không? Có thể cho chúng tôi vào nhà nói chuyện một lát được không?"

"Các người có ý gì đây?" Chàng trai trẻ có chút nghi hoặc, nhưng hiển nhiên là ra vẻ phòng thủ nhiều hơn. Cậu ta chăm chú quan sát Hạ Ninh và Thang Lực, như thể là đang cố đánh giá xem hai người bọn họ có phải là cảnh sát thật hay không: "Thế sao lúc nãy cô lại lừa tôi? Cảnh sát đâu có phải là nghề gì khuất tất, cần gì mà phải giấu giấu giếm giếm?"

"Thật ra là không cần giấu giếm, nhưng nếu tôi nói thẳng ra chúng tôi là ai thì có chắc cậu sẽ mở cửa cho chúng tôi dễ dàng như vậy không?" Hạ Ninh mỉm cười hỏi ngược lại cậu ta.

Chàng trai trẻ bỗng sững lại một lúc, phản ứng đó của của cậu ta rõ ràng đã trả lời cho câu hỏi của Hạ Ninh. Dù việc bị nói đúng suy nghĩ của mình làm cậu ta cảm thấy có chút bực bội, nhưng đối phương là một cô gái trẻ xinh đẹp trạc tuổi, cậu ta cũng không muốn tỏ ra quá thô lỗ. Vì vậy cậu ta không vui bĩu môi một cái, rồi quay lưng bước khỏi cửa, tỏ ý cho phép bọn họ vào nhà. Thang Lực và Hạ Ninh cũng không khách sáo, hai người bọn họ lần lượt bước vào nhà, sau đó Hạ Ninh liền quay lại đóng cửa.

Không phải vì cô quá lo lắng cho đôi vợ chồng ở dưới lầu, mà là vì máu ở dưới là của người hay động vật, câu trả lời này cần phải đợi đồng nghiệp đã mang mẫu đi kiểm tra quay lại báo. Trước đó, việc này không cần làm to chuyện khiến ai cũng biết và gây ra sự ảnh hưởng không cần thiết.

"Cậu có phải chủ nhà không?" Sau khi đóng cửa, Thang Lực đã lập tức mở lời. Giọng điệu của anh nghe trầm thấp và ngữ điệu không có sự dao động, kết hợp với khuôn mặt vô cảm, làm cho cả người anh toát ra vẻ cực kỳ nghiêm túc và nghiêm trọng. Điều này sẽ mang lại cảm giác an tâm cho một số người, nhưng với nhiều người khác lại vô tình tạo ra cảm giác áp lực.

Hiển nhiên, chàng trai trẻ lúc nãy còn nói chuyện đầy bực dọc thuộc vào nhóm cảm thấy áp lực. Đây là lần đầu Thang Lực mở lời sau khi hai người gặp nhau. Trước đó, sự chú ý của chàng trai trẻ đều dồn hết vào Hạ Ninh, và cậu ta cũng không mấy bận tâm đến Thang Lực. Nhưng sau khi Thang Lực hỏi, sự chú ý của cậu ta lập tức chuyển sang người cảnh sát này. Tuy khuôn mặt của Thang Lực không có nét dữ dằn, giọng điệu cũng không có ý tứ gây hấn, nhưng chính sự vô cảm đó lại khiến cậu ta cảm thấy không thoải mái. Đối diện với một người không thể đoán được cảm xúc hay suy nghĩ, chàng trai trẻ bắt đầu cảm thấy có chút căng thẳng.

Khi trả lời, giọng điệu của cậu ta đã dịu đi nhiều: "Không phải, tôi chỉ là người thuê nhà này. Chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Tôi có hợp đồng thuê nhà đàng hoàng mà!"

"Cậu ở đây bao lâu rồi?" Thang Lực không để ý đến câu hỏi của cậu ta liền tiếp tục hỏi.

Chàng trai trẻ trả lời với vẻ hơi không kiên nhẫn: "Gần hai tháng. Tôi dọn đến đây vào đầu tháng trước. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Trước khi cậu thuê thì nhà này vốn là nhà cho thuê hay là của chủ ở?"

"Làm sao tôi biết được chứ? Hình như cũng cho thuê thôi." Cậu ta có vẻ càng lúc càng mất kiên nhẫn: "Ê này, cảnh sát các người đừng có nói vòng vo như thế được không? Sáng sớm đã đập cửa gọi dậy, sau khi vào nhà rồi thì cứ hỏi liên tục. Các người trả lời tôi một câu được không? Rốt cuộc là nhà này đã xảy ra chuyện gì vậy?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy tính cách của chàng trai trẻ có hơi nóng nảy, nhưng xem ra cậu ta cũng khá thông minh. Từ những câu hỏi của Thang Lực, cậu ta đã mơ hồ đoán được cảnh sát không đến vì cậu ta mà là vì căn nhà này, vì thế cậu ta không hề hoảng loạn, mà chỉ thấy mơ hồ và tò mò hơn.

"Thôi được rồi, ban đầu chúng tôi không muốn nói rõ là vì sợ cậu lo lắng, nhưng nghĩ lại, nếu cậu đang sống ở đây thì cậu cũng có quyền biết." Hạ Ninh tỏ vẻ đắn đo, như thể vừa đưa ra một quyết định lớn nào đó: "Lúc nãy cậu có nhắc đến việc bị rò rỉ nước đúng không? Có phải là nước đã ngấm ướt cả phòng khách đúng không?"

“Đúng vậy, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ chuyện nhà bị rò rỉ nước cũng đáng để cảnh sát trực tiếp đến tìm gặp à? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Chàng trai trẻ càng thêm tò mò sau khi nghe lời của Hạ Ninh.

“Lúc phát hiện nước bị rò rỉ, trong lúc dọn dẹp cậu có phát hiện điều gì kỳ lạ không?” Hạ Ninh vừa hỏi vừa liếc nhìn sàn phòng khách. Sàn căn hộ này được lót loại gỗ công nghiệp rẻ tiền, trông có vẻ mỏng manh. Vì là nhà cho thuê, không ai chăm chút như nhà của mình, cho nên sàn phòng khách đã bị bong tróc nhiều chỗ.

“Không có gì cả, mọi thứ đều bình thường, tôi chỉ lau sàn thôi, ngoài ra cũng không có làm gì khác. Rốt cuộc là các anh chị đang muốn nói gì đây? Đừng có úp mở nữa được không? Tôi thấy bồn chồn quá rồi đấy!” Chàng trai trẻ không thể kiềm chế được nữa.

“Nhà của cậu bị rò nước, làm nước ngấm xuống trần nhà của nhà hàng xóm ở tầng dưới.” Hạ Ninh nói đến đây rồi cố ý dừng lại một chút, và giọng điệu cũng hạ thấp hơn. “Nước màu đỏ, bên trong có thành phần máu.”

“Cái gì?” Lời của Hạ Ninh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chàng trai trẻ, khiến cậu ta lập tức cảm thấy sửng sốt và vô cùng ngạc nhiên, thậm chí là không thể tin nổi: “Hai người không phải là người của đài truyền hình, hay là người chuyên đi quay mấy trò chơi khăm trên mạng đấy chứ? Giả làm cảnh sát, mang theo camera quay lén, rồi cố tình trêu đùa tôi để tôi mất mặt? Rốt cuộc chuyện này là thật hay giả đây? Nước ngấm xuống dưới có màu đỏ, là máu! Các người xem phim kinh dị nhiều quá rồi phải không? Sao có thể có chuyện như vậy được chứ!”

“Ồ, nếu cậu không tin thì thôi.” Hạ Ninh nhún vai, cô cũng không cố gắng thuyết phục chàng trai trẻ này nữa: “Nếu cậu muốn kiểm chứng lời tôi nói thì cũng đơn giản lắm, cậu chỉ cần xuống nhà hàng xóm dưới lầu xem là biết ngay, còn nếu cậu không muốn kiểm chứng hay không tin lời chúng tôi thì cũng không sao. Chúng tôi lên đây chỉ để tìm hiểu sơ qua tình hình từ cậu mà thôi. Đồng nghiệp của chúng tôi đã đem mẫu máu đi xét nghiệm, nếu phát hiện có liên quan đến vụ án hình sự nào đó, khi đó nơi này mới được coi là hiện trường vụ án. Trước khi có kết luận thì cậu vẫn có thể ở đây bình thường, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cậu.”

Ban đầu chàng trai trẻ vẫn giữ thái độ không tin nổi, nhưng nghe Hạ Ninh nói vậy, anh ta có chút hoảng hốt, và sau đó liền vội nói: “Không được! Ý của hai người là trước khi tôi chuyển vào đây thì căn nhà này đã có chuyện đúng không? Vậy thì tôi không dám ở nữa đâu, trừ khi cuối cùng cảnh sát các người đưa ra xác nhận căn nhà hoàn toàn này không có vấn đề gì, nếu không thì tôi ở đây không yên đâu! Tôi mới chuyển vào còn chưa đến hai tháng, trước đó có chuyện gì tôi hoàn toàn không biết. Ôi trời ơi, chết thật!”

Cậu ta bỗng nhiên buột miệng chửi thề, rồi đập mạnh một cái vào tay: “Có phải tay môi giới đã biết chuyện gì rồi nên mới cố tình lừa tôi đúng không? Từ đầu tôi đã nghi ngờ rồi mà, các căn hộ khác trong khu này có diện tích tương đương mà giá thuê cao hơn căn này hai, ba trăm nghìn một tháng. Sao căn này lại rẻ thế! Nếu gã đó đã dám lừa tôi thì cứ đợi đấy, tôi sẽ bắt hắn ta phải trả giá! Chuyện quái gì thế này!”

“Cậu thuê nhà thông qua môi giới à?” Hạ Ninh lập tức nhận ra điểm đáng ngờ.

Chàng trai trẻ nghe vậy thì liền gật đầu: “Đúng vậy, nói thật với các anh chị, có chuyện gì thì cũng đừng hỏi tôi, chắc chắn là không phải chuyện xảy ra sau khi tôi chuyển vào đây đâu. Chuyện trước đó thế nào tôi hoàn toàn không biết. Nhà này tôi thuê qua môi giới, từ đầu đến cuối tôi chưa từng gặp chủ nhà, cho nên tôi hoàn toàn không biết chủ nhà là nam hay nữ, già hay trẻ. Tiền thuê thì bên môi giới thu, hợp đồng cũng do bên đó lo rồi đưa tôi ký. Nếu căn nhà này thật sự đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng là nạn nhân mà thôi! Tôi đã trả tiền thuê nhà cả năm rồi đấy! Hay là thế này đi, tôi sẽ dọn đi tạm thời, và để lại cho các anh chị một chiếc chìa khóa dự phòng. Nếu thật sự có chuyện xảy ra thì làm ơn báo cho tôi một tiếng để tôi quay lại lấy đồ rồi không ở nữa, còn nếu không có chuyện gì thì xin các anh chị cũng gọi cho tôi một cú điện thoại để tôi dọn về.”

“Cũng không có vấn đề gì lớn…” Hạ Ninh đồng ý rất nhanh: “...nhưng cậu phải cho tôi xem chứng minh nhân dân của cậu.”

“Sao thế? Các anh chị còn nghi ngờ tôi à?” Nghe thế, chàng trai trẻ liền tỏ vẻ bất mãn. “Tôi không cho xem chứng minh đâu. Trong chuyện này tôi cũng là người bị lừa mà, tôi cũng là nạn nhân mà, chẳng phải sao? Tại sao tôi còn bị nghi ngờ nữa? Chuyện gì thế này! Tôi không cho, các anh chị làm gì được tôi?”

Sau khi nói xong, cậu ta liền tức giận quay lưng đi, và định vào phòng thu dọn đồ đạc cá nhân, nhưng khi cậu ta vừa mới quay người thì Thang Lực đã lặng lẽ đứng chắn trước mặt cậu ta. Không hề làm gì, và cũng không nói gì, anh chỉ đứng im ở đó với khuôn mặt không biểu cảm, ánh mắt thẳng thắn và không chút lay động, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Chàng trai trẻ cau mày, cậu ta cố gắng tránh sang trái rồi sang phải để đi vòng qua Thang Lực, nhưng Thang Lực vẫn im lặng và theo dõi từng bước chuyển động của cậu ta. Cuối cùng, không còn cách nào khác, chàng trai đành bực bội nói với Thang Lực: “Được rồi, được rồi! Để tôi đi lấy chứng minh cho hai anh chị xem!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play