Edit: Min
Lúc chạng vạng, mặt trời dần dần khuất sau sườn núi, để lại trên chân trời một mảng ráng màu cam pha hồng. Làn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi chút hơi nóng còn sót lại trong ngày, đồng thời len lỏi qua những mái nhà, mang theo mùi thơm đậm đà của khói bếp và thức ăn tỏa ra khắp nơi.
Dưới tán cây cổ thụ nơi đầu thôn, vài rễ cây mọc lộn xộn, bên cạnh là mấy khối đá lớn đã được san phẳng, tựa như những chiếc ghế tự nhiên. Đây là nơi người trong thôn thường tụ tập hóng mát và trò chuyện sau bữa tối. Hôm nay, dưới tán cây ấy vẫn rôm rả tiếng người, náo nhiệt như thường lệ.
Những đứa trẻ chạy vòng quanh gốc cây lớn, vừa chạy vừa reo hò, các lão nhân phe phẩy quạt hương bồ, còn các lão thái thái mang đê để đóng đế giày, đều là người quen trong thôn. Khi tán gẫu, họ tự nhiên không tránh khỏi nhắc đến vài câu chuyện trong nhà.
Hôm trước, đề tài nóng nhất chính là chuyện Lâm Việt – tiểu ca nhi nhà họ Lâm – bị từ hôn. Nhưng hôm nay, câu chuyện ấy đã nhanh chóng bị thay thế bằng một sự việc mới mẻ khác, mà trung tâm vẫn chẳng rời khỏi nhà họ Lâm.
Lão thái thái ngồi dựa vào rễ cây, tay may vá, nhưng lại dùng cây kim trong tay gãi gãi mái tóc bạc, khuỷu tay nghiêng sang một bên, khẽ chạm nhẹ vào một lão thái thái khác cũng đang ngồi tỉ mẩn với đồ khâu vá: “Này, bà có thấy cái chuyện rùm beng của Lâm gia vào sáng hôm qua không? Chậc, thật là náo nhiệt!”
“Động tĩnh lớn như vậy sao mà không nghe thấy, nếu không phải không nghe nói nhà ai có hỉ sự, ta còn tưởng là thành thân đâu.”
“Xuân Lan, nhà ngươi ở ngay bên cạnh, có nghe được là ai đến cầu thân không?”
Chung Xuân Lan nở nụ cười đầy ý vị, khuôn mặt thoáng chút tự mãn: “Chuyện này thì thẩm hỏi đúng người rồi. Hôm qua động tĩnh lớn như thế, ta ở trong sân còn nghe rõ từng tiếng. Nghe đâu là một người tên Thẩm Hoài Chi, ở Lâm Thủy thôn cách đây không xa, tới tận cửa cầu thân đó!”
“Mới nghe tên đã biết là người đọc sách rồi. Lần trước, người kia hình như cũng là người đọc sách, đúng không?”
“Thẩm, trí nhớ của ngài thật tốt!”
“Người đọc sách này cũng không biết ý, Việt ca nhi vừa mới bị từ hôn không bao lâu, vậy mà đã vội tới cầu thân, chẳng lẽ không sợ thiên hạ nói ra nói vào à?”
Nhà Chung Xuân Lan là hàng xóm với nhà họ Lâm, bà cũng thường xuyên qua lại với Chu Vấn Lan, nên lúc này tự nhiên đứng về phía nhà họ Lâm mà nói: “Thẩm nói vậy là không đúng rồi, chuyện của Việt ca nhi đâu thể trách nhà họ Lâm được, đều tại nhà họ Thượng không biết cách làm người. Lúc trước đến cửa nói thì dễ nghe, đến phút cuối cùng lại giở trò. Cũng may không ảnh hưởng đến thanh danh của Việt ca nhi, bây giờ không phải lại có người đến cầu thân rồi sao.”
“Nói không ảnh hưởng cũng không đúng. Tối hôm qua, ta ra ngoài hóng mát còn gặp Trương Tú Chi kia, mụ nói năng khó nghe lắm! Bảo rằng nhà họ Lâm trước giờ mắt cao hơn đầu, giờ bị từ hôn là đáng đời, lại còn buông mấy lời chua ngoa khó nghe nữa.”
“Hừ, mụ xưa nay vẫn thế mà. Lần trước ở bờ sông, gặp Việt ca nhi cũng nói mấy lời bóng gió chẳng ra sao cả.”
“Thế mà giờ lại bị vả mặt! Chân trước bảo Việt ca nhi gả không nổi, chân sau liền có người tới cầu thân ngay tắp lự. Xem như trời cũng có mắt đi!”
Chung Xuân Lan bật cười thành tiếng, “Cũng không phải đâu. Ta vừa gặp Trương Tú Chi kia, mụ còn chẳng thèm nói với ta câu nào. Ta vừa mới nhắc tới nhà họ Lâm, mụ đã lườm ta một cái rõ sắc!”
“Ha ha ha......”
“Thôi bỏ đi, nói chuyện đó làm gì. Nhưng mà này, vừa nãy chẳng phải đang nói về cái người tới cầu thân kia sao? Lâm Thủy thôn cách thôn chúng ta cũng gần đấy. Mà nhớ năm kia cũng có một người từ Lâm Thủy thôn gả qua chúng ta mà.”
Chung Xuân Lan vốn nổi tiếng là tin tức linh thông, lập tức góp lời: “Ta cũng nghe nói một chút. Người này hơn 20 rồi mà vẫn chưa thành thân. Nghe đâu là mải mê đọc sách, chẳng hiểu sao giờ lại có người làm mai cho. Còn lại thì ta chưa rõ lắm.”
“Chứ chẳng phải là kiểu, không cưới nổi tức phụ hay phu lang, nên giờ chạy vạy đây đó sao?”
Chung Xuân Lan xua tay phủ nhận, giọng chắc nịch: “Không có đâu! Người này ta cũng từng gặp qua, nhìn dáng vẻ cũng sáng sủa, lại siêng năng nữa. Nghe nói học hành không tệ, thậm chí lão Cao Tú Tài trong thôn còn khen y, bảo nếu có thầy dạy giỏi, chắc đã thi đậu Tú Tài rồi. Chỉ tiếc nhà cửa khó khăn, ruộng đất không có nhiều, nương lại ốm yếu quanh năm.”
“Khó trách giờ này vẫn chưa thành thân. Nhà ít ruộng thì người ta cũng e dè, chẳng dám gả vào.”
“Theo lý mà nói, nhà y cũng đâu phải mới chuyển đến, sống ở đây bao năm rồi, làm gì đến mức không ai chịu gả. Chẳng lẽ là vì bán ruộng đi?”
“Cái đó ai mà biết được! Nhưng nghe nói nhà họ Thẩm này không thể so với nhà họ Thượng trước kia về điều kiện. Cũng chẳng biết nhà họ Lâm có đồng ý không nữa.”
“Thôi thì điều kiện có kém một chút, nhưng người ta thật lòng thật dạ mà. Nếu tiểu tử Thẩm gia kia chịu cố gắng, vài năm nữa thi đậu Tú Tài, chẳng phải ngày tháng sẽ khấm khá hơn sao?”
..…
Lâm Viễn vác cuốc trở về đúng lúc nhóm người kia đang trò chuyện sôi nổi. Ban đầu, ông không để ý, nghĩ rằng nhà nào mà chẳng bị người ta bàn tán. Nhưng khi vô tình nghe nhắc đến Thẩm Hoài Chi, ông liền dừng lại ở chỗ ngoặt, lặng lẽ lắng nghe. Chỉ đến khi nghe hết một đoạn, ông mới tiếp tục bước về phía trước.
Dưới tán cây lớn, nhóm lão thái thái đang trò chuyện rôm rả, chưa kịp bàn xong câu chuyện thì thấy Lâm Viễn đi tới, liền vội ngừng lại.
Tuy vậy, mấy lão thái thái này cũng không hề lúng túng, vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, mỉm cười hỏi: “Đại Lâm, mới từ ruộng về đấy à?”
“Vâng, các thẩm ăn cơm chưa?”
Lâm Viễn tuy không phải người hay nói, nhưng trước mặt đều là bậc trưởng bối, ông vẫn lễ phép chào hỏi từng người, trò chuyện đôi câu rồi mới tiếp tục đi về nhà.
Vừa bước chân vào sân, Lâm Việt đã nghe tiếng động, tay bưng đĩa thức ăn, vừa bước ra vừa gọi lớn: “Cha, mau vào ăn cơm đi, hôm nay toàn là món cha thích!”
“Có phải món thịt xào khô không? Vừa vào đã ngửi thấy mùi rồi.”
“Cha, mũi cha nhạy thật đấy! Sáng nay con với Lâm Dương ra đồng cắt cỏ, tiện tay hái được khá nhiều rau dại. Trong đó có một ít hành dại tươi ngon, con đem xào chung với thịt khô, ngon hơn ăn thịt không nhiều!”
Lâm Viễn bước vào bếp, nhìn quanh chỉ thấy Lâm Việt, bèn hỏi: “Nương với đệ đệ con đâu rồi?”
Lâm Việt ngó ra sân rồi nói: “Nương ở sân sau, còn đệ đệ thì vừa nãy con bảo nó đi gọi nương rồi.”
Lâm Viễn vào giúp bưng canh. Tối nay, Lâm Việt nấu một món canh "Tam tiên măng xuân" với măng tươi hơi ngả vàng, măng tây xanh biếc, nấm khô từ năm ngoái cùng củ cải muối. Một tô canh đặt giữa bàn, sắc màu tươi tắn bắt mắt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Ngoài ra, còn một ít rau dại như mâm xôi, tể thái, rau cần, cùng kỷ tử được Lâm Việt làm thành một đĩa rau trộn, sắc màu hài hòa, hương vị đậm đà phong phú.
Sau bữa cơm, Lâm Viễn kể lại cho cả nhà nghe câu chuyện vừa nghe được. Lâm Việt chưa kịp phản ứng gì thì Lâm Dương đã nhảy dựng lên.
“Cha, con thấy y không được đâu! Ca ca con tốt như vậy, sao lại phải hạ thấp tiêu chuẩn? Gả qua có khi còn không đủ ăn ấy chứ!”
Chu Vấn Lan lập tức trừng mắt, quát: “Im miệng! Lèm bèm gì đấy? Cùng lắm là điều kiện hơi kém một chút, nhưng cũng không phải nhà rách nát tới mức không đủ ăn no!”
“Nhưng cũng không thể ngày ngày ăn rau cỏ và cháo loãng mãi được!”
Lâm Việt nghe xong không thấy có gì đáng để bận tâm. Thẩm Hoài Chi là người trông ngay thẳng, đàng hoàng, chỉ là gia cảnh không khấm khá mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Ban đầu, Lâm Việt còn thắc mắc vì sao Thẩm Hoài Chi lại đột ngột nhờ người đến làm mối. Nhưng sau buổi gặp mặt sáng nay, cậu chợt nghĩ thông suốt: Với tính cách của Thẩm Hoài Chi, chắc chắn không phải loại người nịnh hót hay lợi dụng. Việc lần này có thể chỉ vì họ từng gặp nhau vài lần, y muốn giúp mình lấy lại danh dự. Nghĩ đến đây, Lâm Việt không khỏi cảm kích, thấy rằng Thẩm Hoài Chi quả thực là người tốt.
Càng suy nghĩ, Lâm Việt càng cảm thấy chuyện hôn nhân này không tồi. Nếu Thẩm Hoài Chi đã đến cầu thân, chắc chắn y không có ác cảm với mình, mà bản thân cậu cũng không ghét Thẩm Hoài Chi. Cả hai người đều có những khuyết điểm, nhưng ghép lại lại thành một đôi khá hợp. Cậu không muốn vì chuyện hôn nhân của mình mà khiến cả nhà phải lo nghĩ thêm nữa.
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Lâm Việt quyết định dứt khoát nói với cha nương: “Cha, nương, con thấy người này không tệ, đồng ý đi.”
Lâm Viễn cũng thấy Thẩm Hoài Chi là người tốt: chăm chỉ, cầu tiến, lại có học thức. Dù hiện tại điều kiện hơi khó khăn, nhưng tương lai chắc chắn sẽ ổn định. Ông gật đầu tán thành.
Chu Vấn Lan nhìn hai cha con đã quyết định, trong lòng lại thêm lo lắng: “Việt ca nhi, con thật sự không suy nghĩ thêm sao? Chuyện hôn nhân là đại sự, không thể qua loa được.”
Ánh mắt Lâm Việt bình tĩnh, khóe môi nở một nụ cười nhẹ: “Nương, con đã nghĩ kỹ rồi. Y là người có phẩm chất tốt. Dù sau này có xảy ra vấn đề gì, chắc chắn cũng không đến mức khó xử. Từ chối lần này, chưa biết người sau sẽ thế nào. Lỡ như còn không bằng y thì sao?”
Chu Vấn Lan thở dài: “Làm gì có ai chưa gả mà đã nghĩ đến chuyện sẽ có vấn đề! Không may lắm. Với lại, phẩm chất của con người khó mà nói trước được.”
Sau một hồi bàn bạc, cả nhà cuối cùng cũng đồng ý.
Sáng hôm sau, bà mối lại một lần nữa đến cửa. Nghe được tin tức này, bà ta vui mừng khôn xiết, ngay lập tức rời đi. Trà trên bàn vừa mới pha xong, còn chưa kịp nguội, thì bà mối đã đi mất.
Những ngày sau đó, mọi việc tiến hành rất nhanh. Từ tới cửa Nạp Thái cầu thân, đến Nạp Chinh đưa sính lễ, tất cả chỉ diễn ra trong vòng 5 ngày.
Dù điều kiện Thẩm gia không tốt, nhưng sính lễ mang đến cũng không hề kém cạnh: đủ các món lễ vật truyền thống như lược, thước đo, rương tiền, cân như ý, gương đồng, đều đấu(?), kéo cùng bàn tính, hơn nữa còn có 8 lượng bạc sính kim, hai con gà và hai cân thịt heo.
Ngày đưa sính lễ rất náo nhiệt. Hai người đi cùng bà mối lần trước cũng đến, vẫn khua chiêng gõ trống vui vẻ.
Chuyện hôn nhân này trở thành đề tài bàn tán của cả thôn suốt một tuần. Từ tính cách của Thẩm Hoài Chi đến gia cảnh Thẩm gia, từ sính lễ đến sính kim, không điều gì bị bỏ sót. Người ta nói nhiều nhất về sự vội vàng của Thẩm gia, cơ hồ là ngày nào cũng có người đến gõ cửa Lâm gia, giống như sợ chậm một bước thì không cưới được phu lang.
Nhà họ Lâm thì vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không biểu lộ điều gì. Dù vậy, vết thương lòng từ lần đính hôn trước thất bại vẫn còn ám ảnh cả nhà. Chu Vấn Lan thường xuyên mơ thấy ác mộng, lo rằng Thẩm gia sẽ từ hôn vào phút cuối. Mãi đến khi sính lễ được mang đến và hai bên bắt đầu bàn chuyện ngày cưới, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đưa sính lễ rơi vào hạ tuần tháng 3 (21/3), nhưng ngay hôm sau, cha mẹ Thẩm gia đã đến Lâm gia để chọn ngày lành. Chu Vấn Lan vui vẻ đón tiếp họ, nhưng khi nghe đến ngày được chọn, nụ cười của bà bỗng khựng lại.
---------
Thượng tuần tháng 3: 1-10/3
Trung tuần tháng 3: 11-20/3
Hạ tuần tháng 3: 21-31/3