Edit: Min
 

Lâm Việt ngày thường vào bếp, Lâm Dương luôn là người theo giúp một tay. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa thấy Lâm Việt bước vào nhà bếp, Lâm Dương đã vội vàng theo sau nhóm lửa, hoàn toàn không để ý chuyện mới vừa bị ca ca nhà mình phàn nàn. 

Nhắc đến món ăn giúp “Trừ hỏa”, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Việt chính là cháo đậu xanh. Nhưng nghĩ lại, buổi chiều cả nhà còn phải ra ruộng làm việc, ăn cháo vào bữa trưa sẽ không đủ no. Hơn nữa, hiện tại vẫn đang là mùa xuân, đậu xanh có tính hàn, chưa thực sự phù hợp. Món này để dành đến mùa hè oi ả thì sẽ tốt hơn. 

Lâm Việt suy nghĩ một chút rồi quyết định làm một món ăn đơn giản hàng ngày, canh rau chân vịt với trứng gà cũng khá ngon. Rau chân vịt có tác dụng thanh nhiệt, kết hợp với hương vị đậm đà của trứng gà xào, nấu ra một món canh có hương vị tươi ngon, thanh mát, rất thích hợp để khai vị, và cực kỳ hợp khi ăn với cơm.

Có canh, xào rau tự nhiên cũng không thể thiếu, khoai tây chua cay, cả nhà đều thích ăn. Còn có quả bí đỏ thu hoạch từ năm ngoái, dù là chưng hay nấu đều rất ngon, bí đỏ mềm mại, thơm ngọt và tinh tế.

Trong ngăn tủ, bột đậu Hà Lan mới vừa mài ra, đây là nguyên liệu tốt nhất để làm sương sáo đậu Hà Lan. Lấy một ít bột, thêm nước và khuấy đều, một chút muối, rồi đổ nước sôi vào, nấu cho đến khi tạo thành hỗn hợp đặc sệt. Để nguội, sau khi đông lại sẽ có màu vàng nhạt, mùi đậu thơm ngào ngạt mà không hề có mùi tanh, kết cấu mềm mịn, không dính tay, dùng dao có thể dễ dàng cắt thành từng miếng đều.

Sau khi cắt xong, đậu Hà Lan được xếp vào trong chén, rắc lên hành lá và rau thơm vừa cắt. Tỏi được băm nhỏ, thêm nước vào khuấy thành nước tỏi, rồi lần lượt cho nước tương, sa tế và đậu phộng nghiền nát vào. Cuối cùng, thêm hai muỗng nước dưa chua vào để tạo vị chua. Đây chính là bí quyết gia vị đặc chế của Lâm Việt, nước canh pha với bột đậu Hà Lan chua sẽ có hương vị còn ngon hơn cả giấm.

Lâm Dương đã sớm nhìn chằm chằm vào chén như hổ rình mồi, chờ Lâm Việt cho gia vị vào xong, hắn nhanh chóng bước đến bếp trước, “Ca, để đệ bưng cho! Huynh mau đi nghỉ đi!.”

Lâm Việt liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, hơi nghiêng người để tạo không gian, nhường cho Lâm Dương đứng vào.

“Nhớ bưng thức ăn, ta đi cầm chén đũa.”

“Đã biết, ca, trước đừng thêm cơm cho đệ, đệ muốn ăn sương sáo trước.”

Lâm Việt gật đầu, cầm chén đũa rồi quay đầu ra sân hô to một tiếng.

“Cha, nương, cơm đã xong! Hai người muốn ăn sương sáo trước hay ăn cơm trước ạ?”

Chu Vấn Lan bước vào, ánh mắt thoáng lướt qua bàn ăn. Bà chú ý ngay đến ba bát đậu sương sáo bóng bẩy, trong đó có một bát đặc biệt không thêm ớt cay, rõ ràng là dành riêng cho Lâm Viễn.  

Bà khẽ cười, đáp: “Ăn sương sáo trước đi! Lâu rồi không thấy con làm món này.”

Lâm Việt gật đầu, đưa đũa cho bà, rồi giải thích: “Hôm nay trời nóng, ăn cái này khai vị trước ạ.”

Chu Vấn Lan múc một miếng sương sáo, nếm thử, liền gật gù khen ngợi: “Đây là hương vị chính, sương sáo cũng rất ngon, năm nay còn muốn loại này nữa, đợi đến khi mùa thu đến, sẽ làm một món sương sáo kiểu này, đến lúc đó sẽ ăn kèm với đậu Hà Lan.”

Ăn cơm xong, cả nhà liền không trì hoãn, vội vàng cầm theo nông cụ xuống ruộng làm việc.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Viễn không ở nhà lâu, mấy ngày trì hoãn khiến công việc dồn lại không ít. Đồng ruộng không tự làm xong, hơn nữa, nhìn thấy trong thôn người ta đã bắt đầu gieo bắp, nhà họ Lâm hôm qua vừa mới xới đất, hôm nay phải bón phân và gieo giống ngay. Nếu trời mưa, những luống đất mới đào sẽ bị san phẳng, phải làm lại từ đầu. 

Chu Vấn Lan lo vội vã mà quên giờ, cho nên không theo mọi người ra ruộng. Bà mang theo sọt tre và cào nhỏ lên núi sau, chỉ cắt ít cỏ tươi và cây bụi, không mất bao lâu. Đến giờ Tỵ là bà có thể về nhà, chưa đầy nửa canh giờ sau, tiểu tử Thẩm gia lại đến, thời gian vừa vặn.

Lâm Việt và Lâm Dương cũng không nhàn rỗi, cầm theo liềm đi ra bờ ruộng cắt cỏ cho heo. Hai ngày trước đã có mưa, cỏ mọc lên rất tươi tốt. Lâm Việt đặt sọt tre vào chỗ rộng rãi, ngồi xổm xuống, tay trái bắt lấy cỏ, tay phải cầm liềm, “răng rắc, răng rắc” vài cái là đã cắt được một nắm cỏ. Chỉ sau khi cắt xong một bờ ruộng, sọt tre đã đầy ắp.

Phía bên kia, Lâm Dương cũng nhanh không kém. Khi sọt đã đầy, cỏ còn dư lại thành một đống lớn. May mà sọt có dây buộc, đè chặt lại rồi cột cố định, sau đó dùng liềm ghim xuống để cỏ không rơi ra. 

Hai người về đến nhà vẫn còn sớm, Lâm Việt đặt sọt tre cạnh cửa chuồng heo, giơ tay treo liềm lên tường trong viện, rồi bắt đầu gọi Lâm Dương: “Đệ đi trước, để ta thu dọn, nhớ thay quần áo, rồi chải lại tóc một chút, đợi lát nữa nương sẽ về.”

Lâm Dương gãi gãi đầu, “Ca, huynh không đi sao?” 

Lâm Việt không quay lại, cúi người nhấc một bó cỏ heo ném vào chuồng, nói: “Ta không cần ra ngoài, đợi chút rửa mặt một chút là được.”

Lâm Dương suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, hắn đi ra ngoài cửa để dọn dẹp một chút, nếu không nhìn vào sẽ chẳng ra gì. 

“Vậy đệ đi nấu nước trước, ca mau lại đây.” 

“Ừ, mau đi đi.”

Khi hai người thu dọn xong, Chu Vấn Lan cũng đã trở lại. Mắt thấy sắp tới giờ Tỵ, Chu Vấn Lan vội vàng dọn dẹp một phen, bất chấp Lâm Dương vừa mới vội vàng vào hậu viện nhóm lửa, nhưng vẫn kéo lại và bắt đầu căn dặn vài câu về việc khi gặp người khác thì nên nói gì. Liên tục căn dặn nhiều lần, cho đến khi Lâm Dương vỗ ngực bảo đảm sẽ không nói linh tinh, Chu Vấn Lan mới thả hắn ra ngoài, quay lại tiếp tục căn dặn Lâm Việt.

“Trong chốc lát không được ra ngoài, nhớ kỹ, nếu ta không gọi con, con cũng không được nói chuyện.” 

Có lẽ cảm thấy chỉ căn dặn bằng lời không thể quản lý được Lâm Việt, Chu Vấn Lan duỗi tay kéo Lâm Việt đến sau cửa sân, rồi giơ tay đẩy mở một khe cửa, “Chờ một lát nữa, con sẽ đứng đây mà xem.”

Lâm Việt nhìn khe hở trước mặt chỉ vừa đủ hai ngón tay lọt qua, có chút ngẩn ra. Thế này thì nhìn được cái gì chứ? 

Cậu đưa tay đẩy cửa rộng thêm một chút, lúc này khe hở ước chừng vừa đủ cho một bàn tay, “Nương, người nghĩ mà xem, lát nữa nếu gặp người ta, chẳng lẽ không hỏi một câu gì sao? Chẳng nhẽ cứ nhìn nhau rồi im lặng? Như vậy ngại lắm, con đảm bảo sẽ không bước ra ngoài.”

Chu Vấn Lan nghe vậy, quả nhiên không tiếp tục trông chừng cửa nữa, chỉ loanh quanh trong sân, miệng lẩm bẩm: “Thấy thì làm được gì? Gặp mặt rồi nói vài câu, biết người biết mặt chứ ai biết lòng. Lỡ mà thấy không ổn, để người ta ra về tay không cũng chẳng hay ho gì. Còn nếu cố chấp nhận thì lại không tốt...”

Lâm Việt thấy nương mình suy nghĩ đến mức rối bời như vậy, cũng không dám tới gần để tránh bị trách móc. Cậu loanh quanh một hồi rồi đi vào bếp. Trưa nay cha cậu không về nhà ăn cơm, buổi sáng nương đã làm sẵn màn thầu trắng để cha mang theo. Hiện trong bếp vẫn còn mấy cái, vừa vặn để ăn trưa, khỏi phải nấu cơm nữa. 

Nhắc tới màn thầu, Lâm Việt lại nhớ tới luống rau trồng rau tể thái ngoài vườn. Sáng nay vốn định làm bánh bao với nhân rau tể thái và dưa chua – một loại có vị chua, một loại thơm mát, đều rất ngon. Nhưng sáng nay bận rộn quá, không kịp làm bánh bao, chỉ đành xào rau tể thái ăn cùng bánh màn thầu còn lại.

Chu Vấn Lan xoay vài vòng trong sân mà vẫn không yên lòng, dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Lâm Dương chạy về.

Lâm Dương ra ngoài liền loanh quanh con đường trước cửa sân, chờ mãi mà chẳng thấy ai. Đợi lâu, hắn chỉ thấy một người từ xa, bóng dáng quen quen. Hắn vội bước tới, đến gần mới nhận ra đó là vị thư sinh lần trước từng gặp, chắc là người đến nhà Cao Tú Tài. Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ rút lui. 

Thấy thời gian gần đến giờ hẹn mà vẫn chưa gặp được ai khác, chỉ thấy thư sinh kia loanh quanh ở chỗ rẽ, Lâm Dương bắt đầu thấy không ổn. Chẳng lẽ chính là người đó sao? 

Hắn đứng lặng, bối rối không biết có nên đi hỏi hay không. Lỡ không phải người cần gặp, mình lại hỏi chuyện linh tinh thì chẳng phải quá xấu hổ sao?

Suy đi tính lại, hắn quyết định về hỏi nương. Ý nghĩ vừa lóe lên, chân hắn đã tự động quay về. Ban đầu là đi nhanh, sau lại thành chạy, vừa tới cửa đã đụng ngay nương mình đang bước ra.

“Con vội vàng cái gì thế? Không phải bảo ở ngoài đó đợi người sao?”

Lâm Dương hít sâu một hơi, kể lại cảnh vừa thấy cho nương nghe, chỉ giấu nhẹm chuyện thư sinh kia từng gặp ca ca mình. Nghe xong, Chu Vấn Lan giơ tay đánh nhẹ một cái: “Ta nói con làm sao vậy? Người ta tới tận trước mặt mà con còn ngớ ngẩn...”

Chu Vấn Lan trách mắng mới được nửa câu thì thấy có người đang đi tới, đành nuốt nửa câu còn lại xuống.

Vừa nhìn thoáng qua, Chu Vấn Lan liền nhận ra người đến là Thẩm Hoài Chi – thư sinh mà bà từng gặp vài lần trước đó. Bà mối đã nói Thẩm Hoài Chi là học sinh của Cao Tú Tài, ban đầu bà nghĩ chỉ là trùng hợp, không ngờ lại chính là người này.

Thẩm Hoài Chi dừng lại cách Chu Vấn Lan khoảng năm, sáu bước, chắp tay lễ phép: “Thẩm, cháu là Thẩm Hoài Chi. Hôm nay mạo muội đến thăm, mong thẩm lượng thứ.”

Cánh cửa mở bốn phía, dễ dàng bị người khác nhìn thấy, vì thế lời nói của Thẩm Hoài Chi cũng có phần giữ ý, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Lâm Việt. 

Chu Vấn Lan vốn có ấn tượng không tệ về người này, cảm thấy y là người ôn hòa, lễ độ. Nhưng lúc này, khi người ấy đứng trước mặt mình, ấn tượng tốt đẹp kia cũng không còn nữa. Giọng nói của bà vẫn giữ sự hòa nhã, nhưng trong đó mơ hồ lộ ra một chút bất mãn. 

“Hóa ra là cậu, chuyện này đúng là có chút đột ngột.”

Cửa không phải là nơi tiện nói chuyện, Chu Vấn Lan chỉ hỏi qua hai vấn đề quan trọng, rồi định quay đầu xem động tĩnh của Lâm Việt. Đến khi phát hiện cánh cửa đã bị đẩy ra thêm, bà sững sờ, nhãi ranh này đẩy cửa từ khi nào vậy?

Lâm Việt không dám nhìn thẳng nương mình, lặng lẽ liếc Thẩm Hoài Chi một cái, cũng không nói chuyện, chỉ hành lễ rồi xoay người trở về phòng.

Thẩm Hoài Chi nhìn bóng dáng của Lâm Việt, người mà y thầm thương nhớ nhưng lại tự thấy không xứng, tim đập như trống gõ. 

Y biết bản thân mình giống như “Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, chỉ khi chuyện hôn nhân của Lâm Việt gặp trắc trở, y mới dám tới cầu thân. Thẩm Hoài Chi vốn không dám hy vọng gì, nhưng hôm qua bà mối bất ngờ báo tin rằng có thể đến gặp, khiến tia hy vọng mong manh trong lòng y bùng lên.

Chu Vấn Lan thấy ánh mắt Thẩm Hoài Chi cứ dõi theo bóng lưng của Lâm Việt, liền kéo mạnh cánh cửa, rồi ho khẽ hai tiếng để kéo y về thực tại.

“Chuyện có thành hay không, ngày mai sẽ cho cậu câu trả lời. Giờ cũng muộn rồi, cậu cứ về trước. Lâm Dương, tiễn khách đi.”

Thẩm Hoài Chi lấy lại tinh thần, vội hoàn lễ, cảm ơn Chu Vấn Lan, từ chối lời tiễn rồi xoay người rời đi.

Trong phòng, Chu Vấn Lan vừa bước vào đã trách mắng Lâm Việt: “Con xem con đấy! Ta đã dặn con thế nào? Con cứ để lời ta như gió thoảng qua tai phải không?”

Lâm Việt nhỏ giọng đáp: “Nương, con đâu có nói gì với y đâu?”

Giọng Chu Vấn Lan cao lên: “Con còn cãi à?”

Lâm Việt không dám nói thêm, đổi giọng hỏi: “Nương, nương thấy y thế nào?”

Chu Vấn Lan im lặng một lúc lâu. Lần trước chọn nhầm người, khiến bà lần này càng thêm cẩn trọng. Cuối cùng, bà nói: “Người này nương đã gặp vài lần, trông có vẻ ôn hòa, biết lễ nghĩa, lại là người đọc sách. Nếu không vì chuyện lần trước, có lẽ nương đã đồng ý rồi. Nhà cậu ta tuy điều kiện kém một chút, nhưng cũng không đến nỗi nào. Ai...”

Lâm Việt cười xua tay: “Nương, đừng nhắc tới người lần trước nữa. Lần đó xui xẻo, lần này nhất định sẽ may mắn hơn. Biết đâu y lại là người phù hợp. Mà nói thật, riêng về dáng vẻ, y hơn Thượng Văn Thành mấy bậc.”

Chu Vấn Lan dở khóc dở cười: “Con đấy, cái tật mê nhan sắc bao giờ mới sửa được? Ai lại chọn người chỉ dựa vào ngoại hình chứ? Thôi, chuyện này còn sớm, chờ cha con về nương sẽ bàn bạc thêm. Con cũng nghĩ kỹ đi, lần này không thành thì còn lần khác. Chuyện gả chồng không phải như mặc áo, phải cân nhắc kỹ lưỡng.”

“Con hiểu rồi, nương. Con sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play