Edit: Min

 

Cuối xuân ba tháng, đồng cỏ xanh tươi, chim oanh bay lượn, xa xa là ngọn núi thanh tĩnh, dưới chân là dòng nước biếc. Cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng tiếc thay, dưới chân núi, những người qua đường vẫn bước vội, chẳng ai dừng lại để thưởng thức vẻ đẹp của mùa xuân.

Lúc hoàng hôn, Lâm Việt đang trên đường về nhà, chưa tới cửa thôn, cậu đã mơ hồ nhìn thấy khói bếp từ mái nhà mình bay lên.

Cậu định rảo bước nhanh hơn, nhưng bỗng nhận ra bên cạnh không có động tĩnh gì. Quay lại nhìn, cậu thấy đệ đệ của mình đang ngồi bên vệ đường, cạnh một bụi cây nhỏ.

Đoạn đường đất bên ngoài thôn một bên là núi, bên kia là những cánh đồng lúa. Ven đường là những bụi cây lớn nhỏ, cùng với những cây đuốc quả, loại cây dại với quả màu tím, mùa này quả đã chín. Tất cả những đứa trẻ trong thôn đều đang chơi quanh đó, Lâm Dương — đệ đệ của Lâm Việt, hiển nhiên là nhân tài kiệt suất trong đó, không chỉ hứng thú với quả, mà đối với bụi cây cũng cảm thấy hứng thú. 

“Lâm Dương, sao lại cọ xát cái gì ở phía sau thế? Chạy nhanh lên đi, nương chắc chắn đang nấu cơm rồi đấy.” 

“Tới ngay đây, ca, huynh đi trước, đệ sẽ theo sau.” 

Lâm Dương vác cái rổ trong tay lên vai, cúi người nhặt một cây gậy gỗ thẳng tắp từ bụi cây, vừa chạy vừa múa cây, “Ca, nhìn này, cây gậy của đệ, thẳng hơn cả cái hôm trước đệ nhặt trên núi đấy, huynh có muốn chơi không?” 

Lâm Việt lắc đầu, ánh mắt có chút ghét bỏ. Dù khi còn nhỏ cậu cũng thích chơi mấy thứ này, nhưng giờ đã lớn thế này rồi, làm sao có thể còn chơi gậy gộc ở trên đường chứ, thật quá ngây ngô.

“Tự đệ chơi đi, đưa rổ cho ta, đừng có làm rớt đồ vật trong đó.” 

Lâm Dương vội xua tay, “Không cần, đệ chú ý mà, chắc chắn sẽ không làm rơi.”

Lâm Việt nhìn thấy hắn kiên quyết như vậy thì không nói thêm gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Nhưng tiếc là đi được mấy bước, Lâm Dương lại chạy theo, vác cây gậy gỗ trên vai, chen vào phía trước, ngoái đầu hỏi: “Ca, ngày mai chúng ta còn được ăn bánh ngải xanh không? Hôm nay làm bán lấy tiền, đệ chỉ ăn được một cái, vẫn chưa đủ no.” 

Lâm Việt liếc nhìn hắn một cái, “Đây là cơm đấy, sao lại bảo không đủ no? Trong rổ không phải còn để lại cho đệ hai cái sao?”

“Ừm, nhưng đó không phải là để lại cho cha nương sao?” 

Lâm Việt thật sự muốn bổ đầu hắn ra xem trong đó có gì, “Sáng nay trước khi ra cửa, không phải ta đã bảo đệ để lại mấy cái trên bàn sao?” 

Lâm Dương gãi đầu, cười ngây ngô, “Lúc này mới nhớ ra, đều là vì ca làm ngon quá.” 

Nói xong, giọng điệu hắn cao lên, "Ai da, ca ta đúng là lợi hại như vậy, lớn lên đẹp thì thôi, nấu cơm còn ngon, cư nhiên còn biết làm điểm tâm."

Lâm Việt biết rõ hắn đang tâng bốc mình, nhưng vẫn cảm thấy vui, sắc mặt lại không lộ ra, “Khi ta nắm tai ngươi, lúc đó ngươi không nói như vậy. Ngày mai không được, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai làm việc. Đợi hết trận này rồi lại làm.” 

Lâm Dương lại không biết cái gọi là một vừa hai phải, “Vậy chẳng phải chia tay điểm tâm sao? Đệ sẽ làm trợ thủ cho huynh, chạy chân cũng được. Đến lúc đó đệ đi làm việc, huynh ở nhà làm điểm tâm!” 

Lâm Dương càng nghĩ càng thấy hay, tay không tự chủ được nắm lấy tay áo Lâm Việt, lúc ẩn lúc hiện làm nũng.

Lâm Việt không có ý định để ý đến hắn, dù Lâm Dương mới chỉ 13 tuổi, nhưng lại cao hơn cậu một cái đầu, hơn nữa mỗi ngày đều ở ngoài trời, làn da đã đen sì, lúc này làm nũng cũng không còn dễ thương nữa. 

Lâm Việt không nhả ra, Lâm Dương liền tiếp tục quấn quýt bên cạnh, lúc thì đi vòng bên trái, lúc lại vòng bên phải, mãi cho đến khi đến cửa thôn mới dừng lại. 

Đương nhiên, không phải vì hắn từ bỏ, mà là vì cửa thôn có khá nhiều người, hắn cảm thấy ngượng ngùng.

Du Thủy thôn dựa núi gần sông, cửa thôn rộng rãi, mặt sông phẳng lặng, người trong thôn thường đến đây giặt đồ. Gần đây lại bận rộn với vụ xuân, chỉ có vào lúc hoàng hôn mới có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi, vì vậy bờ sông lúc này rất đông đúc. 

Tiếng đập vải, tiếng nước chảy, tiếng cười nói, tất cả hòa vào nhau, tạo thành một khung cảnh náo nhiệt. 

Lâm Việt và Lâm Dương vừa đi gần tới, bỗng nhiên bị gọi lại: “Việt ca nhi, lại cùng đệ đi trấn trên à?”

Lâm Việt theo hướng tiếng gọi nhìn qua, nhận ra người nói chuyện là hàng xóm của mình, thẩm Chung Xuân Lan. Khi cậu đang định đáp lại, đột nhiên một giọng nói âm dương quái khí cắt ngang: “Đính hôn rồi mà còn chạy lung tung, ca nhi này đúng là khác biệt.” 

Lâm Việt trong lòng chỉ muốn trợn mắt, mụ Trương Tú Chi này thật là già mà không đứng đắn, chẳng phải là do không đáp ứng cháu trai nhà mẹ đẻ của mụ cầu thân sao? Mụ là trưởng bối mà mỗi ngày cùng mình so đo, không sợ mất mặt sao, thật sự khiến người ta khó chịu. 

“Thẩm nói đúng, thành thân còn phải ra ngoài nữa mà, đính hôn thì có tính gì đâu, cháu thật sự không biết thím lại xem trọng cháu như vậy, mà đâu phải ai cũng cầu thú (cầu hôn) được. Mới mấy tháng trước, không phải cháu trai của thím cũng tới làm mai sao? Nhưng lúc sau cháu lại đính hôn với người khác.” 

Trương Tú Chi: ...… 

Chung Xuân Lan bật cười một tiếng, “Ha ha ha, cái miệng này của Việt ca nhi thật là, ai cũng có thể bị ngươi nói đến á khẩu.”

Những người xung quanh cũng cười theo, “Trước kia sao không phát hiện Việt ca nhi nói chuyện thú vị như vậy, ha ha.”

Lâm Việt hoàn toàn không cảm thấy mất tự nhiên khi bị trêu ghẹo, cậu cười đáp: “Cái này không thể trách cháu, nếu như bá mẫu thường xuyên đến nhà cháu ngồi, chắc chắn đã sớm phát hiện ra rồi.” 

“Được được được, hôm nào ta sẽ đến.” 

Lại một trận cười đùa vang lên, giữa chừng có một tiếng hừ lạnh, nhưng tiếc là không ai để ý.

Lâm Việt nhớ lại việc vừa rồi chưa nói tiếp, cậu liền cười hỏi Chung Xuân Lan: “Nhị thẩm ăn cơm chưa?” 

Tay cầm quần áo của Chung Xuân Lan hơi run lên, rồi giương giọng đáp: “Còn chưa ăn đâu, hôm nay bận giặt đồ, chưa kịp nấu cơm.”

Lâm Việt nâng giọng, trong âm thanh mang theo ý trêu ghẹo: “Tẩu tử ở nhà chắc chắn đã nấu xong cơm chờ, làm gì có chuyện để nhị thẩm phải động tay.” 

Chung Xuân Lan cười đến rụt rè, nhưng giọng nói lại không giấu được sự đắc ý: “Tẩu tử ngươi đúng là siêng năng, ta chỉ việc hưởng phúc.” 

Nói xong, bà bổ sung thêm: “Chỉ tiếc là tay nghề nấu nướng của nàng không bằng ngươi. Lần trước, ngươi làm cái bánh có nhân kia thật sự rất ngon, ta về nhà làm lại mấy lần mà vẫn không được mùi vị như vậy.” 

Lâm Việt không tiện tiếp tục nhận lời khen, chỉ đáp lại vài câu xã giao rồi dừng lại. Nhìn sắc trời đã muộn, cậu cũng không muốn trì hoãn thêm, liền định rời đi: “Các thẩm cứ bận rộn, cháu phải đi trước, về nhà nấu cơm đây. Hôm nào mọi người qua nhà cháu chơi.”

Chung Xuân Lan vội nói: “Đi đi, mau về đi.”

Nói xong đột nhiên "Ai u" một tiếng, “Xem đầu óc ta này! Việt ca nhi, hôm nay người Thượng gia mà ngươi đính hôn – hình như có người đến. Không biết họ đã đi chưa, lúc ngươi về nhà nhớ bảo đệ đi nhìn trước, kẻo lại bất ngờ gặp phải.”

Lâm Việt sững người một chút, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ gật đầu đáp: “Cháu biết rồi, cảm ơn nhị thẩm.”

Lâm Việt và Lâm Dương còn chưa đi xa, phía sau lại mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao.

“Này, Thượng gia hôm nay tới làm gì nhỉ? Không mang sính lễ, chẳng giống tới để Nạp Chinh chút nào.” 

“Còn chưa tới ngày Nạp Chinh đâu, trước đó không lâu mới đến bàn chuyện hôn nhân, chắc là tới để đánh giá lại, rồi xem bát tự cho chắc.”

“Không đúng đâu, mấy ngày trước ta đã gặp người Thượng gia một lần rồi. Lần đó đã tính xong bát tự, nương của tiểu tử họ Thượng còn khoe với chúng ta, nói bát tự hai người hợp nhau, đôi bên lại xứng lứa vừa đôi.”

“Chậc chậc, ta thấy cái xứng đôi này hơi miễn cưỡng. Việt ca nhi lớn lên đẹp như thế, đặc biệt là đôi mắt hạnh tròn xoe, nhìn qua là biết người có tướng mạo tốt. Còn tên tiểu tử họ Thượng kia, cùng lắm chỉ gọi là ngũ quan đoan chính, người thì gầy nhom, cả tinh khí thần cũng không có.” 

“A? Vậy Lâm gia sao lại đồng ý hôn sự này? Không nghe nói Thượng gia giàu có gì cả. Nghe qua còn chẳng bằng cái tên đồ tể lần trước, ít nhất ngũ quan hắn ta cũng đoan chính hơn mà.” 

Chung Xuân Lan vốn dĩ là người thích bát quái, lại quen thân với Lâm gia, lập tức đáp lời: “Các ngươi không biết rồi, tiểu tử nhà họ Thượng kia là người đọc sách, nghe đâu năm nay sẽ đi thi tú tài. Nếu thi đậu, Việt ca nhi chẳng phải sẽ trở thành tú tài phu lang sao? Đúng là thêm phần thể diện.”

“Ồ, vậy việc hôn nhân này cũng không tệ đâu, người đọc sách hiếm thấy lắm, cả thôn chúng ta cũng chỉ có một lão tú tài.”

“Khó trách Lâm tẩu tử lại đồng ý, lần trước ta có nói chuyện phiếm với bà ấy, nghe ý tứ là muốn tìm cho Việt ca nhi một người đọc sách mà.” 

....…

Lâm Việt nghe những lời bàn tán phía sau, suy nghĩ cũng bắt đầu trôi xa, hoàn toàn không chú ý phía trước có người, chỉ thiếu chút nữa là đụng phải, may mà Lâm Dương nhanh tay kéo cậu lại.

Người trước mặt có dáng người cao lớn, mặc một bộ áo ngắn màu nâu, tuy mộc mạc nhưng sạch sẽ nhanh nhẹn. Làn da màu đồng cổ, khuôn mặt với những đường nét góc cạnh rõ ràng, đôi mày kiếm hơi nhướng lên, tạo nên một vẻ ngoài có chút cứng nhắc, lạnh lùng. Nếu không phải trong ánh mắt hiện lên một tia ôn hòa, Lâm Việt chắc chắn sẽ coi y là một người không dễ chọc.

Người này Lâm Việt đã gặp vài lần trước đây, chính là học sinh của Cao tú tài ở cách vách, miễn cưỡng có thể coi là gương mặt quen thuộc. Lâm Việt khẽ nói một câu xin lỗi, rồi nghiêng người sang bên định tránh đi.

Thấy người kia vẫn bất động, Lâm Việt hơi nghi hoặc, lại ngẩng đầu nhìn y một lần nữa.

"Không sao."

Giọng nói hơi trầm, nhỏ đến mức Lâm Việt suýt nữa không nghe rõ. Nhưng cậu cũng không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng bước về phía trước. 

Cho đến khi sắp rẽ sang hướng khác, Lâm Việt không hiểu sao lại quay đầu nhìn lại, người kia vẫn đứng yên tại chỗ, dõi mắt theo cậu. 

Chẳng lẽ là muốn ăn vạ?

Lâm Việt bị ý nghĩ kỳ quặc của mình chọc cười, liền lắc mạnh đầu để xua đi.

Lâm Dương cũng tò mò quay đầu lại nhìn, rồi nghi hoặc hỏi: “Ca, huynh làm gì vậy? Người kia hình như đang nhìn huynh, các huynh quen nhau à?” 

Lâm Việt khẽ đập lên vai hắn, đáp: “Nói lung tung gì đó? Chỉ gặp qua vài lần thôi, là học sinh của Cao tú tài ở cách vách, đệ chưa từng thấy sao?” 

Lâm Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Hình như là gặp rồi. Nhưng sao đã muộn thế này mà y còn ở thôn mình?”

Tuy nhiên, Lâm Dương chỉ nghĩ thoáng qua rồi nhanh chóng quên đi, không bận tâm nữa. Hắn hối thúc: "Ca, đi nhanh lên, chậm chút nữa cơm nguội mất. Xem ai về đến nhà trước nào!" Nói xong, hắn liền cất bước chạy đi trước.

Lâm Việt bước nhanh đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Đệ sao có thể chạy trước, còn chưa kêu bắt đầu đâu!”

Nhà Lâm Việt nằm ở chính giữa thôn, mà Du Thủy thôn vốn dĩ nhỏ bé, chỉ một lát, Lâm Dương đã chạy đến cửa nhà. Cánh cổng sân chỉ khép hờ, hắn liền đẩy ra, chạy thẳng vào nhà chính. Bên trong vắng vẻ, trên bàn chỉ có hai đĩa trái cây và vài chén nước trà. Không thấy ai, Lâm Dương xoay người hướng về phía nhà bếp.

Vừa bước vào, hắn thấy nương đang xào rau, cha ngồi bên cạnh bàn sửa nông cụ, ngoài ra không còn ai khác.

Lâm Dương buông rổ xuống, rồi lớn tiếng gọi: “Cha, nương, chúng con về rồi!”

Chu Vấn Lan khẽ giơ muôi trong tay, liếc hắn một cái: “Gọi to như thế làm gì, ca con đâu?”

"Ca con còn chậm hơn con một chút! Ha ha, con ra ngoài chờ huynh ấy!" Nói xong, hắn chạy ra nhanh như chớp.

Lâm Việt vừa tới cửa sân, đã thấy Lâm Dương từ trong chạy ra, vừa chạy vừa hô: “Ca, huynh tới rồi hả? Trong nhà không có ai ngoài cha nương đâu.”

Lâm Việt tiện tay vỗ vào đầu hắn một cái: “Gọi to như vậy làm gì?” 

“Đệ sợ huynh không nghe thấy mà! Hôm nay huynh chạy chậm thật đó, còn thua đệ chút xíu nữa.” 

Lâm Việt hừ một tiếng: "Đó là vì đệ chạy trước, nếu không, ta chắc chắn nhanh hơn đệ."

Lâm Dương làm mặt khiêu khích: “Vậy lần trước sao huynh không nhanh bằng ta?”

“Lần trước là vì ta gặp người nên dừng lại, chứ không giống đệ, cả ngày chạy loạn như con thỏ.” 

“Thế sao vừa rồi huynh lại đánh ta?” 

“Đệ không phải người khác, đánh một chút thì làm sao.”

...…

Từ cổng sân vào nhà bếp chỉ vài bước, vậy mà hai người cứ thế đấu khẩu cả đoạn đường, đến khi vào trong bếp vẫn chưa dừng. 

Chu Vấn Lan nghe mà đầu óc quay cuồng, liền lên tiếng cắt ngang, rất thành thục phân công: “Việt ca nhi đi lấy chén đũa, Lâm Dương lại đây bưng thức ăn, nhanh tay lên.”

Lâm Việt lập tức làm theo, hỏi: “Nương, tối nay chúng ta ăn gì thế?”

“Hôm nay buổi chiều rảnh, nương hấp bánh bao. Cha con còn đi đào măng, nên làm món măng xào, thêm cháo kê.”

Lâm Việt cười: “Nương lại làm bánh bao à, hôm nay là nhân gì thế?”

Chu Vấn Lan vừa múc cháo vào bát vừa đáp: “Nhân dưa chua con thích, nhân măng đinh đệ con thích, còn cả bánh cuộn cha con thích, đều làm cả.” 

Lâm Việt có chút kinh ngạc, bởi từ trước đến nay, nương luôn cảm thấy hấp bánh bao phiền phức. Ngày thường làm được cái màn thầu là tốt lắm rồi, vậy mà hôm nay lại làm nhiều như thế. Cậu cảm thấy hơi kỳ quái, liền hỏi tiếp: “Vậy nương, có làm nhân khoai tây nghiền mà người thích không?”

Chu Vấn Lan liếc cậu một cái, cười nói: “Làm rồi, làm luôn, chỉ có con là nói nhiều thôi.”

Lâm Việt bưng hai chén cháo ngồi xuống, cao giọng đùa: “Không phải từ trước đến nay nương vẫn trải qua như thế sao? Lại không cho con nói một câu.”

Chu Vấn Lan giả vờ nghiêm mặt: “Được rồi, giống hệt đệ đệ con, mau ngậm miệng ăn cơm đi.” 

Lâm Việt chỉ ngay Lâm Dương, cười hì hì: “Nó mà không phải vừa rồi nói nhiều quá bị con đánh, thì chắc chắn lời còn nhiều hơn con.” 

Chu Vấn Lan lắc đầu bất lực: “Hai huynh đệ các con cứ làm ầm lên đi, ăn nhanh cho xong cơm.”

Lâm gia không có quy củ nghiêm khắc về bữa ăn, bàn ăn luôn đầy tiếng cười nói, đặc biệt hôm nay Lâm Việt và Lâm Dương vừa đi trấn trên về, câu chuyện lại càng nhiều.

Chờ hai huynh đệ ríu rít kể xong chuyện hôm nay ở trấn bán thanh đoàn gặp những ai, kiếm được bao nhiêu tiền đồng, mua được bao nhiêu đồ vật, thì cả nhà cũng đã ăn xong.

Thấy cha nương vẫn ngồi yên, ánh mắt còn nhìn về phía Lâm Việt, Lâm Dương rất có mắt nhìn, liền đứng dậy thu dọn chén đũa, còn ân cần rót cho họ mỗi người một chén nước.

Quả nhiên, cha mẹ hắn rất hài lòng. Lâm Dương cũng thầm đắc ý, nghĩ rằng hôm nay mình ngoan như vậy, chắc chắn ngày kia có thể ăn được món điểm tâm mới. Ha ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play