Edit: Min
 

Chu Vấn Lan với vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Này, ta có nghe nhầm không vậy? Ngày thành thân lại rơi vào ngày Tiểu Mãn (ngày 21)? Hạ tuần tháng 4 (21/4), tính đi tính lại chỉ còn một tháng, như thế này có phải hơi gấp gáp quá không?” 

Thẩm mẫu, Tống Tầm Xuân, mỉm cười dịu dàng, trả lời: “Đúng là ngày Tiểu Mãn đó. Chúng ta đã mời vài vị tiên sinh đến xem ngày, tất cả đều nói ngày ấy là tốt nhất cho hai đứa nhỏ, là ngày lành hiếm có. Thông gia, hai người không cần lo lắng. Mọi thứ cần chuẩn bị, chúng ta đều đã sẵn sàng, nhất định sẽ không để hai đứa nhỏ phải chịu thiệt thòi.”

Chu Vấn Lan âm thầm chửi thầm trong lòng: Gia đình này đúng là kiểu người nóng vội, làm mai thì gấp, đưa sính lễ cũng gấp, ngay cả định ngày thành thân cũng hấp tấp. Nhưng dù vậy, bọn họ làm việc đâu ra đấy, không hề sơ suất, thứ gì cần chuẩn bị cho Việt ca nhi đều đầy đủ cả.

Nghĩ đến đây, Chu Vấn Lan cũng thấy ngày này không tệ. Cũng chẳng cần phải cò cưa với Thẩm gia làm gì, phu phu trẻ sớm ngày thành thân, cùng nhau xây dựng cuộc sống, lại càng tốt.

Trong lòng đã quyết, nhưng ngoài mặt Chu Vấn Lan vẫn giữ vẻ điềm nhiên, không lộ chút cảm xúc: “Chỉ định mỗi ngày này thôi sao? Nếu còn có ngày nào khác phù hợp, ta nghĩ nên bàn bạc thêm. Dù sao chúng ta cũng thật sự không nỡ để Việt ca nhi rời xa.”

Tống Tầm Xuân vẫn giữ nụ cười dịu dàng, đáp lời: “Ngoài tháng 4 này, còn có một ngày là mùng 8 tháng Chạp, cũng khá thích hợp, nhưng không tốt bằng tháng 4 này. Một ngày khác là mùng 6 tháng 6 năm sau, ngày đó cũng rất đẹp, nhưng chúng ta nghĩ kéo dài quá lâu cũng không hay. Vì thế mới đề xuất tháng 4 năm nay.” 

Chu Vấn Lan cảm thấy vẻ mặt chân thành của đối phương có chút kỳ lạ, chẳng lẽ năm nay khó chọn ngày lành đến vậy sao? Nhưng những gì bà ấy nói cũng không hề có chỗ nào không hợp lý. Nghĩ kỹ, đúng là nên chọn ngày tốt nhất cho bọn trẻ. 

“Việc này cần chúng ta suy xét thêm. Hai vị cứ ngồi lại uống chén trà, ta sẽ bàn bạc với cha của Việt ca nhi, rồi sẽ trả lời mọi người sau.” 

“Không sao, không sao! Chúng ta có thể đợi, cứ từ từ suy nghĩ. Nếu có vấn đề gì, chúng ta lại thương lượng tiếp. Dù sao cũng chỉ mong điều tốt nhất cho bọn trẻ.”

Chu Vấn Lan mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy, cùng Lâm Viễn đi xuống bếp. 

Vừa bước vào bếp, Chu Vấn Lan liền lớn tiếng gọi: “Lâm Dương, mang ấm nước ra rót thêm trà cho khách, tiện thể ngồi tiếp chuyện với họ, nhớ đừng có nói năng linh tinh!” 

Chờ Lâm Dương ra ngoài, Chu Vấn Lan mới bắt đầu bàn bạc chuyện định ngày cưới với Lâm Việt, bà nói: “Ngày năm sau đúng là hơi muộn, tháng 4 và tháng Chạp năm nay thì mỗi cái đều có ưu và nhược điểm. Ta với cha con cũng hơi phân vân, nên muốn nghe thử ý kiến của con.”

Lâm Việt vốn không để tâm đến việc ngày thành thân, nhất thời cũng không quyết định được, liền đáp: “Nương, chuyện này con nghe theo ý của mọi người là được.”

“Được, vậy để ta với cha con bàn thêm lần nữa.” 

Chu Vấn Lan vốn không phải người chần chừ, chỉ trong thời gian một chén trà, hai người đã vó quyết định. Nếu ngày tháng 4 là ngày tốt nhất, thì cứ chọn tháng 4. Ở quê, chuyện làm mai rồi thành thân trong vòng vài tháng cũng không phải là hiếm, nên việc này chẳng có gì là quá gấp.

Tại nhà chính, phu thê Thẩm gia đang trò chuyện với Lâm Dương. Thấy Chu Vấn Lan và Lâm Viễn bước vào, cả hai lập tức đứng dậy đón tiếp. Chu Vấn Lan không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, thông báo quyết định của nhà mình. 

Tống Tầm Xuân và Thẩm Chính Sơ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt không giấu nổi niềm vui. Họ liên tục cam đoan rằng Lâm Việt khi gả qua sẽ không phải chịu thiệt thòi, hứa sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của đôi phu phu, để bọn họ tự do từ từ xây dựng hạnh phúc. 

Nói xong, Tống Tầm Xuân có chút ngượng ngùng, cẩn thận mở lời: “Muội tử, hôm nay chúng ta đến đây, tiểu tử nhà ta cũng đi theo. Không biết có thể để hai đứa nhỏ gặp mặt một chút, trò chuyện vài câu, để bọn chúng quen thuộc hơn không?” 

Chu Vấn Lan theo bản năng đáp: “Không phải mấy ngày trước vừa mới gặp rồi sao?” 

Tống Tầm Xuân: ...... 

Tống Tầm Xuân cũng cảm thấy yêu cầu này hơi đường đột, nhưng vì con trai mình đã nhắc, bà chỉ có thể mặt dày mở lời, xem nhà bên kia có đồng ý hay không. 

Chu Vấn Lan lúc này mới nhận ra mình vừa phản ứng hơi thẳng thắn, liền khẽ ho một tiếng, che đi sự ngượng ngùng, rồi đáp: “Vậy thì để chúng gặp một chút đi. Bên ngoài nhiều người qua lại, không tiện, cứ ở trong sân là được.”

Tống Tầm Xuân nghe vậy vui mừng khôn xiết, liên tục nói: “Được, được, trong sân là tốt rồi.” 

Vừa nói, bà vừa đẩy Thẩm Chính Sơ, giục: “Mau đi gọi Hoài Chi, đừng để mất thời gian.”

Nói xong, bà lại không yên tâm mà dặn thêm: “Nhớ đừng nói linh tinh, cũng không cần nhắc nhở gì cả, nó nhất định sẽ tự hiểu.” 

“Ta biết rồi, bà yên tâm.” Thẩm Chính Sơ đáp rồi vội vã bước ra ngoài.

Chu Vấn Lan nhìn tình hình lại càng cảm thấy lo lắng hơn, liền đứng dậy đi tìm Lâm Việt. Bà hiểu rõ tính tình con mình, nói chuyện không cẩn thận dễ lỡ lời, nếu lỡ nói gì không nên nói thì phiền phức. Nghĩ vậy, bà quyết định phải dặn dò thêm vài câu.

Sau khi Chu Vấn Lan dặn dò kỹ càng, bà mới dẫn Lâm Việt ra ngoài. Lúc đó, Thẩm Chính Sơ cũng đã đưa Thẩm Hoài Chi vào sân. Hai bên vừa đi vừa gặp nhau bất ngờ mà không kịp chuẩn bị. 

Chu Vấn Lan quan sát Thẩm Hoài Chi từ đầu đến chân, rồi mới lên tiếng: “Được rồi, hai đứa cứ trò chuyện, chúng ta vào nhà trước.”

Trước khi đi, bà còn ghé sát vào tai Lâm Việt, hạ giọng dặn dò: “Không được nói chuyện lâu, cũng không được đứng quá gần, nhớ chưa?”

Lâm Việt vừa bị nương mình dặn dò liên tục, đầu óc đã quay cuồng đến chết lặng. Lúc đầu, khi nghe nói phải gặp mặt vị hôn phu, trong lòng cậu còn có chút ngượng ngùng. Nhưng giờ, cảm giác đó đã bay biến từ lâu. Chỉ cần nương nhanh chóng để cậu yên, cậu liền gật đầu lia lịa, không phản đối nửa lời.

Đợi đến khi Chu Vấn Lan cùng Thẩm Chính Sơ quay vào nhà chính, còn tiện tay khép hờ cánh cửa, Lâm Việt mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, thấy bóng dáng người thấp thoáng bên cửa sổ, cậu cũng lựa chọn giả vờ như không thấy.

Thẩm Hoài Chi đứng trước mặt, nhìn biểu cảm thay đổi liên tục của Lâm Việt, không nhịn được mà bật cười. Đợi đến khi Lâm Việt quay đầu nhìn, y mới thu lại nụ cười, cố tỏ ra nghiêm túc.

Hai người lúc này chỉ cách nhau chừng hai bước chân. Thẩm Hoài Chi cúi đầu, liền có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu của Lâm Việt. Y bất giác siết nhẹ nắm tay, rồi bước lùi lại một bước, mở miệng nói: “Ta tên là Thẩm Hoài Chi, lớn hơn em ba tuổi. Cảm ơn em đã đồng ý với việc hôn nhân này.”

Giọng nói của y trầm ấm, mang theo chút rung động khẽ, nhưng đáng tiếc Lâm Việt hoàn toàn không nhận ra. Cậu chỉ cảm thấy giọng người này rất dễ nghe.

Lâm Việt ngước lên, nở một nụ cười tươi tắn: “Ta là Lâm Việt. Cũng phải cảm ơn huynh vì đã đến cầu thân.”

Thẩm Hoài Chi tự nhủ rằng mình lớn tuổi hơn, sau này phải quan tâm và chăm sóc Lâm Việt nhiều hơn. Hôm nay hiếm có cơ hội gặp mặt, không thể chỉ nói vài lời rồi thôi, nhưng khi nhìn vào trán Lâm Việt, đầu óc y lại hoàn toàn trống rỗng, không biết phải tiếp tục thế nào.

Lâm Việt cúi đầu, qua một lúc lâu vẫn không thấy người đối diện có động tĩnh gì, liền ngẩng lên nhìn. Khi nhận ra sắc mặt Thẩm Hoài Chi đỏ bừng, cậu mở to mắt, nghi hoặc nghĩ: Người này đang nín thở sao? Mặt đỏ thế này, chẳng lẽ sắp bốc khói luôn à?

Lâm Việt chần chừ hỏi: “Huynh đây là..... Làm sao vậy?”

Thẩm Hoài Chi theo bản năng nuốt nước bọt, động tác hơi lóng ngóng. Sau một hồi lục lọi, y mới từ trong ngực lấy ra một món đồ, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt Lâm Việt: “Đây là lễ vật tặng em. Hy vọng em sẽ nhận lấy.”

Lâm Việt thoáng sững người, không biết có nên nhận hay không. Trong lòng cậu thầm phun tào nương mình, lúc nãy dặn dò cả một tràng dài, nhưng lại không nhắc đến chuyện này.

Liếc nhìn về phía cửa sổ nhà chính, thấy không có động tĩnh gì, Lâm Việt mới đưa tay nhận lấy. Nhìn kỹ, hóa ra là một lọ dưỡng da. Cậu không khỏi kinh ngạc, không ngờ người này lại biết chọn quà như vậy. 

“Cảm ơn huynh vì món quà, ta rất thích. Chỉ là hôm nay bất ngờ quá, ta không chuẩn bị gì cả, thật có lỗi.”

Thẩm Hoài Chi đang chìm đắm trong niềm vui khi thấy Lâm Việt nhận quà, chỉ biết ngơ ngác lắc đầu, động tác có chút ngây ngô: “Không sao, em nhận lấy là ta đã mãn nguyện rồi.” 

Y còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ngay lúc đó, bên cửa sổ nhà chính lại có tiếng động.
 
 

-------

Đôi lời của Min:

Thẩm Hoài Chi đã yêu thầm Lâm Việt từ lâu, cộng thêm y là người dịu dàng ôn hoà, cho nên mình muốn đổi xưng hô là Ta - Em cho nó tình cảm một tí, chứ để Ta - Ngươi nó cứ nhạt toẹt với không tình cảm kiểu gì ấy (mặc dù đây là bối cảnh cổ đại 😝)

Còn về Lâm Việt thì ẻm chưa yêu anh công, mà ẻm cũng nhỏ tuổi hơn, nên mình để thành Ta - Huynh luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play