Edit: Min
 

Lâm Việt nghe tên Thẩm Hoài Chi này, cảm thấy giống như trước đây mình từng gặp qua, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không giống lắm, gặp nhiều như vậy rồi, nếu y thực sự muốn cầu thân, thì đã làm từ lâu, sao lại chờ đến bây giờ? Nếu không có chút ngoài ý muốn, có lẽ mình cũng đã sớm gả đi, nên chắc chắn không phải y. 

Nhưng mà, tại sao lại là một thư sinh? Gần đây mình chọc phải kiểu thư sinh nào sao? Chỉ cần nhớ đến tên họ Thượng kia, trong lòng đã thấy nảy sinh định kiến với cả nhóm người này. 

Người ta thường nói: Người trượng nghĩa đa phần là dân thô kệch, kẻ bạc tình lại thường là người đọc sách. 

Quả nhiên, câu này không sai!

Lâm Việt nhìn thấy nương mình cũng có chút bóng ma tâm lý, vừa nghe đến đối tượng là một thư sinh, nụ cười trên mặt bà liền phai nhạt đi rõ rệt.
 

Lý bà mối vốn nổi danh với tài quan sát sắc mặt và đoán ý, nhìn thấy cả nhà Lâm Việt tỏ vẻ không mấy hài lòng, lòng bà ta liền căng như dây đàn.

Tuy rằng khi Thẩm thư sinh tới cửa đã nói rõ: Nếu việc hôn nhân này không thành thì cũng không sao, nhưng tấm lòng thành ý phải thể hiện rõ. Dù kết quả ra sao, ít nhất cả thôn đều biết hôm nay có người đến Lâm gia để cầu thân.

Lý bà mối đã làm nghề này nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhận được nhiều tiền và quà tặng như vậy. Thẩm thư sinh không chỉ ăn nói khéo léo mà còn rất thành khẩn, Lâm gia ca nhi lại xinh đẹp xuất sắc, khiến bà ta rất mong việc hôn nhân này có thể thành công.

Trong lòng căng thẳng, nhưng giọng nói của bà ta lại càng mềm mỏng hơn: “Nhà ta cũng ở thôn Lâm Thủy, từng qua lại với Thẩm gia. Thẩm gia là một gia đình có gia phong thanh chính. Cha nương của Thẩm Hoài Chi đều là người dễ ở chung, đặc biệt là nương y, rất dịu dàng, ngày sau ở chung sẽ không lo va chạm.” 

“Còn về Thẩm Hoài Chi, mấy năm trước đã thi đậu Đồng Sinh, nghe nói thường ngày chăm chỉ học hành. Năm nay thi có khi còn đỗ được Tú Tài. Ngoài ra, tính cách y cũng kiên định, việc đồng áng không thiếu phần y. Không giống những thư sinh hủ lậu khác, chỉ biết đọc sách mà chẳng ra thành tựu, việc đồng áng lại lơ là, chỉ giỏi nói khoác và làm việc vặt. Người như vậy quả thật khiến người ta xem thường.”

Lâm Việt ngồi một bên nghe, không nhịn được mà tấm tắc khen thầm. Đúng là không phải ai cũng làm được bà mối! Chỉ một lát đã tâng bốc đối phương như hoa nở rực rỡ, lại còn khéo léo thêm chút đối lập để làm nổi bật ưu điểm. Thật là tài tình!

Ánh mắt Lý bà mối vẫn lén quan sát Lâm Việt. Thấy cậu có vẻ hứng thú, ánh mắt sáng lên, bà ta đoán rằng người trẻ tuổi thường khó bỏ qua ngoại hình, huống chi tiểu ca nhi Lâm gia này lại xinh đẹp đến mức không giống người nhà nông. Nếu không phải thấy bàn tay cậu có chút chai sần, bà ta còn tưởng đây là công tử nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ.

Trong đầu Lý bà mối nhớ lại dung mạo của Thẩm Hoài Chi, tiếp tục giới thiệu: “Tiểu tử Thẩm gia này lớn lên cũng tuấn tú, mặt mày tinh anh, đôi mắt sáng, ngũ quan đoan chính, góc cạnh rõ ràng. Nếu đứng cạnh Việt ca nhi thì rất xứng đôi. Có điều làn da không được trắng như Việt ca nhi, làm đồng áng nhiều nên hơi rám nắng.” 

Lâm Việt bất giác cười khẽ, không biết vì trước giờ chưa từng nghe bà mối nói chuyện, hay vì thấy thú vị mà cười. Nhưng không ngờ, ngoài ưu điểm, bà mối còn dám nhắc đến cả khuyết điểm. 

Mô tả này đúng là rất giống người kia.  

Chẳng lẽ thực sự là y?

Chu Vấn Lan từ đầu vẫn lặng lẽ ngồi nghe, chờ Lý bà mối dừng lại mới nhẹ giọng hỏi vài câu. Sắc mặt bà đã dịu đi nhiều, thậm chí ngay cả Lâm Viễn, người vẫn luôn dè dặt, cũng hỏi thêm hai câu, xem ra hôm qua ông đã bị kích thích không ít. 

Muốn hiểu rõ mọi chuyện thì phải giải thích cho thỏa đáng, như thế mới có hy vọng mà!

Lý bà mối thấy sắc mặt Chu Vấn Lan đã dịu đi, trong lòng thở phào một nửa, vội vàng nói tiếp: “Nếu nhà ngài có ý, ngày mai là có thể tới Nạp Thái cầu hôn, hoặc muốn gặp trực tiếp tiểu tử Thẩm gia trước rồi quyết định cũng được. Ngài cứ việc đề xuất yêu cầu, sính lễ Thẩm gia đã chuẩn bị đầy đủ, bất kể chọn ngày nào làm lễ Nạp Chinh cũng đều có thể sắp xếp chu đáo.” 

Chu Vấn Lan từ sáng sớm đã bị làm cho kinh hãi nhiều lần, nghe bà mối nói ân cần đến vậy, trong lòng không khỏi sinh nghi. Việc cầu thân mà sốt sắng như thế, chẳng lẽ có điều bất thường? 

Nghĩ vậy, bà nhíu mày, bỏ qua sự uyển chuyển, hỏi thẳng: “Tiểu tử Thẩm gia kia sức khỏe thế nào? Chẳng lẽ có bệnh kín gì mà lại vội vã thế này?” 

Nói thật, không trách được Chu Vấn Lan suy nghĩ như vậy. Hôm qua trong nhà vừa xảy ra một trận náo loạn, nay lại có người đột ngột nhờ bà mối tới làm mai. 

Sáng sớm, bà vừa mới thức dậy, bên ngoài đã vang tiếng chiêng trống rình rang. Ban đầu, bà còn tưởng nhà mình đã đắc tội ai, khiến người ta nhân cơ hội đến gây chuyện, định làm mất mặt cả nhà. Bà thậm chí đã chuẩn bị sẵn gậy gộc để ngay sau cửa, chỉ cần với tay là lấy được, mọi phương án phòng ngừa đều sẵn sàng. Nín thở, kéo cửa ra nhìn, ai ngờ lại thấy một bà mối tay cầm khăn đỏ đứng trước cửa, cười đến nheo cả mắt. 

Khoảnh khắc mở cửa đó, cảm giác trong lòng bà, đến giờ vẫn không muốn nhớ lại!

Lý bà mối bị câu hỏi của Chu Vấn Lan làm cho giật mình, lập tức nhớ lại lời mình vừa nói, không phát hiện có gì bất thường. Chẳng qua hôm nay mình nhiệt tình hơn ngày thường một chút, chẳng lẽ chính điều đó khiến người ta hiểu lầm?

Nhưng không, chắc chắn không phải vậy! 

Nghĩ một hồi không ra lý do nào khác, bà ta đành giải thích: “Ngài yên tâm, không thể nào có chuyện đó. Tiểu tử Thẩm gia cao lớn, khỏe mạnh lắm! Không chỉ không có bệnh kín, mà còn ít khi ốm đau. Trước khi đến đây, ta đã hỏi kỹ rồi. Chẳng qua y hơn ca nhi nhà ngài ba, bốn tuổi, nên mới sốt sắng hơn chút mà thôi.” 

Chu Vấn Lan nghe vậy, không nói rõ là tin hay không, chỉ gật đầu. 

Bà quay sang nhìn Lâm Viễn, hai phu thê lâu năm chỉ cần một ánh mắt đã hiểu ý nhau. Không cần nói gì, cả hai đều biết đối phương đang nghĩ gì.

Chu Vấn Lan nhìn bà mối, giọng nói có chút chần chừ nhưng ánh mắt lại rất kiên định: “Thành ý của ngài và tiểu tử Thẩm gia, chúng ta đều thấy rõ. Chỉ là hôn nhân không phải trò đùa, chúng ta cần suy nghĩ kỹ càng. Phù hợp là một chuyện, nhưng ý của bọn trẻ cũng rất quan trọng. Không thể để sau này hai đứa trở thành oán lữ. Nếu Thẩm gia sẵn lòng chờ, chúng ta xin cân nhắc vài ngày rồi sẽ trả lời ngài.”

Lý bà mối nghe vậy cũng không bất ngờ. Bà ta hiểu rằng việc cầu thân, đặc biệt với một ca nhi nổi tiếng xinh đẹp như Lâm Việt, có cầu nhiều lần cũng là chuyện thường. 

“Muội tử, ý của muội, ta hiểu. Việc lớn như hôn nhân đúng là nên suy xét cẩn thận. Vậy muội xem, ngày nào ta quay lại thì tiện? Hoặc có thể để hai đứa trẻ gặp nhau từ xa một lần, dù không phải phong tục thường thấy, nhưng nếu có người lớn đi cùng cũng chẳng sợ điều tiếng.”

Chu Vấn Lan không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Không được. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của Việt ca nhi sẽ không còn gì.”

Lý bà mối nhất thời không nghĩ ra cách nào khác, đang định khuyên thêm vài câu, thì bất ngờ bị một lời cắt ngang.

“Vậy gặp mặt một lần cũng được. Hai bên xem xét rõ ràng, nếu không hợp ý thì dừng lại sớm, tránh tổn thất.”

Câu nói này khiến cả phòng sửng sốt, không ai khác, chính Lâm Việt là người lên tiếng.

Người đầu tiên phản ứng là Chu Vấn Lan, bà lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng: “Không được! Con nói bậy bạ gì thế? Con không hiểu rằng lời đàm tiếu của người đời rất đáng sợ sao?”

Thấy Chu Vấn Lan giận đến mức ngón tay suýt chạm vào trán Lâm Việt, Lâm Viễn vội đứng dậy kéo bà lại: “Bà bình tĩnh, để xem con nó nói thế nào.”

Lâm Việt không trả lời ngay, chỉ gật đầu với Lý bà mối ý bảo bà ngồi chờ, sau đó kéo cha mẹ nương vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại, Lâm Việt nở một nụ cười nhẹ, nói: “Cha, nương, con không muốn gả cho một người mà đến tròn hay dẹp cũng không rõ ràng. Nghe cách nói chuyện, người này ít nhất là người có trách nhiệm, sẽ không làm chuyện tổn hại đến thanh danh của con. Nếu gặp gỡ cảm thấy thích hợp thì quyết định đi, tránh để người khác nghĩ rằng con bị nhà họ Thượng làm tổn thương nên không dám gả, hoặc dùng chuyện đó mà nhắc đi nhắc lại, thật xui xẻo.”

Chu Vấn Lan nghe xong, trong lòng vừa giận vừa xót, lại càng hận nhà họ Thượng. Bà hối hận vì bản thân không biết nhìn người, khiến chuyện hôn nhân của con gặp trắc trở. 

Lâm Việt không biết nương đang nghĩ gì, chỉ thấy mắt bà đã hoe đỏ liền cuống quýt dỗ dành: “Nương, nương đừng lo. Nếu nương không đồng ý, con nhất định sẽ không làm bậy đâu.”

Chu Vấn Lan thở dài, đưa tay xoa đầu Lâm Việt: “Nương nghe con. Từ nhỏ con đã có chủ kiến, hôn sự tự mình quyết định cũng không phải không tốt. Nhưng khi gặp mặt, nương nhất định phải đi cùng. Con không được tự ý nói chuyện với cậu ta. Nếu muốn hỏi gì, con cứ bảo nương, nương sẽ hỏi giúp con.” 

“Con đều nghe theo nương.”

Lâm Viễn thấy hai mẹ con đã quyết định, cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn Lâm Việt mà dặn dò: “Con đã quyết ý, cha và nương không phản đối. Dù kết quả việc hôn nhân ra sao, con cứ yên tâm, luôn có cha và nương ở đây, không cần lo sợ.” 

Sau khi ba người thương lượng xong, cả nhà quay lại chính đường. Chu Vấn Lan cũng không dài dòng, trực tiếp nói với Lý bà mối: “Ngày mai vào giờ Tị, để tiểu tử Thẩm gia đi ngang qua ngoài sân, cũng không cần dừng lại lâu. Ta sẽ bảo đệ đệ của Việt ca nhi ra đứng bên ngoài. Sáng sớm ngày kia, phiền ngài đến thêm một chuyến, bất kể thành hay không, chúng ta cũng sẽ cho ngài một câu trả lời.” 

Lý bà mối hơi ngạc nhiên. Chuyện này xem ra là Lâm gia tiểu ca nhi làm chủ, mà điều đáng nói hơn cả là phu thê Lâm gia cũng đồng ý. Thật đúng là chưa từng thấy qua cảnh này. Gia đình này quả nhiên khác biệt.

Trong lòng suy nghĩ đủ điều, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, bà ta hắng giọng, kiên định nói: “Vậy ta sẽ về báo cho Thẩm gia, ngày mai để hai người trẻ tuổi gặp mặt. Ngày kia sáng sớm, ta lại tới cửa. Nếu mọi việc thuận lợi, ba ngày sau sẽ đến Nạp Thái. Các ngài yên tâm, ta làm mai bao năm nay, thành được bao nhiêu cặp không đếm xuể. Nếu có chuyện không thành, cũng giải quyết hòa khí, chẳng ai làm lớn chuyện cả.” 

Tuy Chu Vấn Lan trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng miễn cưỡng hỏi thêm vài câu về tình hình Thẩm gia, sau đó mới tiễn Lý bà mối ra về.

Ra tới sân, Lý bà mối liền nhanh chóng thúc giục hai tiểu ca giúp việc vác chiêng trống gõ ầm ĩ, không khí hân hoan như thể hôn sự đã thành. 

“Thùng thùng keng, thùng thùng keng...” 

Chu Vấn Lan hơi khựng lại, không muốn nhìn cảnh tượng bên ngoài, càng không muốn nghe những lời bàn tán, liền quay lại đóng cửa rồi trở về nhà chính. 

Trong phòng, Lâm Dương đang không ngừng đặt câu hỏi, hỏi đến nỗi Lâm Việt bực bội. Thấy Chu Vấn Lan bước vào, Lâm Dương lại quay đầu hỏi bà, nhưng không ngờ bị bà đẩy ra luôn.

Lâm Dương nhìn ca mình, rồi lại nhìn nương mình, vẫn không hiểu rốt cuộc là đã quyết định hay chưa. Nhưng hai người không ai để ý đến hắn, cuối cùng Lâm Viễn phải lên tiếng, bảo Lâm Dương ra sân nói chuyện. 

Trong phòng chỉ còn lại mẹ con Lâm Việt. Chu Vấn Lan ngồi đó, vẻ mặt mơ hồ, như đang chìm trong suy nghĩ. Lâm Việt thấy thế, không nhịn được cười, kéo ghế lại ngồi đối diện bà, bắt đầu an ủi. 

Đợi mọi chuyện được nói rõ ràng, sáng sớm đã qua đi, đã đến lúc làm cơm trưa. 

Mọi người vốn định cả nhà ra ruộng, tranh thủ xong xuôi công việc trên hai mảnh ruộng trong hôm nay. Nhưng nếu để đến sáng mai, chắc chắn sẽ làm không kịp. Nghĩ đến chuyện đồng áng, Chu Vấn Lan liền gạt hết những lo lắng về hôn sự sang một bên, vội vàng bảo Lâm Dương nhóm lửa, sai Lâm Việt nấu cơm, lại bảo Lâm Viễn đi bổ củi. Cả nhà ai nấy đều bận rộn không ngừng tay.

Lâm Việt cảm thấy tâm trạng cả nhà hai ngày nay dao động quá lớn, như vậy thật không tốt, dễ ảnh hưởng sức khỏe. Cậu quyết định nấu một món ăn giúp giải nhiệt và làm dịu tâm trạng. Nhân tiện trời đang nóng, món này cũng thích hợp để làm mát cơ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play