Edit: Min
 

Sáng nay tất bật lăn lộn mấy canh giờ, bữa cơm cũng phải trì hoãn. Lâm Việt vừa nãy bận rộn tranh cãi nên không thấy đói, nhưng giờ khi tâm trạng đã thả lỏng, bụng bắt đầu cồn cào, réo lên từng hồi.

Lâm Việt bảo Lâm Dương chuẩn bị nấu cơm, còn mình thì mang chậu đồ ăn ra sân rửa rau. Sau khi rửa xong, cậu đi ra vườn hái ít hành lá và rau thơm, rồi quay lại nhà bếp bắt đầu xào nấu. 

Nghĩ đến chuyện cha nương hôm nay ăn uống sẽ không quá ngon, mà thời gian cũng không còn nhiều, Lâm Việt không định làm món gì cầu kỳ. Cậu nhanh chóng chuẩn bị vài món đơn giản nhanh tay, thêm một đĩa dưa chua làm món ăn kèm, ít nhiều cũng giúp bữa cơm thêm phần ngon miệng. 

Sau khi chuẩn bị xong đồ ăn, Lâm Việt quay đầu dặn Lâm Dương: “Đi gọi cha nương tới ăn cơm. Tiện thể xem còn đồ ăn vặt nào dư không, nếu còn thì mang luôn vào đây. Nhưng mà cái nào để lâu quá thì bỏ đi, không ăn được nữa.”

“Được rồi, ca nhớ cẩn thận, bưng đồ ăn kẻo bỏng tay đấy.” Lâm Dương vừa nói vừa nhanh tay mang bát canh trên bệ bếp đặt lên bàn, sau đó chạy ra ngoài gọi mọi người. 

Bữa cơn hôm nay của Lâm gia yên tĩnh hơn hẳn ngày thường. Lâm Việt vừa ăn vừa kín đáo quan sát cha nương mình, trong lòng cứ thấy bồn chồn. Nhìn hai người, cậu có cảm giác như trên đầu họ đang có hai đám mây đen lơ lửng, chỉ chực trút xuống một trận mưa to. 

Lâm Việt thầm lo lắng, cha nương cứ như vậy liệu ăn cơm xong có bị đau dạ dày không đây?

Theo lẽ thường, gặp chuyện hôn nhân không thành, cha nương đáng lẽ phải là người an ủi cậu. Đương nhiên, bản thân Lâm Việt chẳng thấy mình cần được an ủi, nhưng dù sao trong nhà cũng nên có ai đó nhận được sự an ủi chứ. Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng cha nương mới là người cần được vỗ về nhất.

Suy nghĩ một lát, Lâm Việt nhận ra cách tốt nhất để an ủi họ lúc này là lập tức có người khác đến cầu thân. Tiếc rằng điều đó không thực tế. Vậy thì chỉ còn cách dùng tuyệt chiêu: Chuyển chủ đề. 

“Cha, nương, chiều nay mình làm gì ạ? Có cần ra ruộng không?”

Chu Vấn Lan dừng lại, nhớ tới kế hoạch ban đầu của hôm nay: Buổi sáng bàn chuyện đính hôn, buổi chiều nghỉ ngơi và sắp xếp lại của hồi môn. Nhưng giờ mọi chuyện đã đổ bể, bà còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để bước ra ngoài đối mặt với người khác. 

Trong thôn, đa phần mọi người đều sống tình cảm, ai gặp khó khăn cũng được giúp đỡ. Nhưng chuyện riêng tư, nhất là liên quan đến hôn nhân, thì lại dễ trở thành đề tài bàn tán ở những nơi đông người. Chu Vấn Lan nhớ rõ năm ngoái, chuyện ca nhi Trương gia gả cho người góa vợ đã bị xì xào suốt cả năm trời. Nay đến lượt nhà mình, bà chẳng muốn gặp ai cả. 

“Không ra ruộng đâu, chiều nay ở nhà thôi. Cành đậu vừa thu về vẫn chưa xử lý xong, sẵn tiện chẻ làm đôi, rồi dọn phân trong chuồng heo để chuẩn bị vài ngày nữa cấy lúa.”

Nhắc tới chuyện làm việc, tinh thần của Chu Vấn Lan dường như phấn chấn hẳn. Bà tiếp lời: “Cơm xong, con với Lâm Dương đi chẻ cành đậu. Ta với cha con sẽ dọn phân, đỡ để mùi làm hai đứa khó chịu.” 

Lâm Việt nhăn mũi: “Vâng, có cần chẻ hết trong một buổi chiều không? Con còn định giặt chỗ quần áo thay hôm qua.”

"Cố làm được bao nhiêu thì làm, hôm nay đừng ra ngoài, mai giặt cũng được." Chu Vấn Lan đặt bát xuống bàn, dặn thêm, “Con dao cha con mới mài xong, hai đứa nhớ cẩn thận, đừng để bị đứt tay.” 

Lâm Dương đang cúi đầu ăn ngấu nghiến, nghe vậy liền ngẩng lên: “Yên tâm đi, nương! Con sẽ để ý ca mà.”

Lâm Việt hừ một tiếng, châm chọc: “Còn đệ nữa? Lần trước bảo chậm tay lại thì không nghe, để cắt cả một đường dài thế kia.”

Lâm Dương cãi lại: “Đệ chỉ cắt trúng có một lần, mà huynh cứ nhớ mãi. Với lại, đệ bị đứt tay mới cần huynh thương chứ sao!” 

“Chắc phải đợi mấy năm nữa, khi đệ bớt hấp tấp, thì ta mới quên được.”

“Đệ không tin! Ca toàn gạt người.” Lâm Dương vừa nói vừa nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, rồi vén tay áo lên lau miệng một cách tùy tiện. “Cha, nương, con ra trước mang cành đậu vào. Hai người cứ từ từ ăn nhé.”

Vừa lau xong, hắn mới nhận ra mình lỡ tay làm chuyện không đúng. Lập tức đứng phắt dậy chạy ra ngoài, trong lòng nghĩ chắc lại bị ca ca mắng nữa. Quả nhiên———

“Đã bảo bao nhiêu lần là không được dùng tay áo lau miệng, không sạch sẽ. Cho khăn rồi mà không dùng à?”

“Lần sau đệ sẽ nhớ, ca! Đệ đi đây!”

Lâm Việt nhìn bóng đệ đệ vội vã chạy đi thì cũng thôi không nói thêm nữa. Cậu đứng dậy thu dọn bát đũa, rồi cùng cha nương ra sân sau tiếp tục công việc.

Sáng hôm sau, khi Lâm Việt còn đang say giấc, những tiếng ồn ào tùng tùng xèng xèng từ bên ngoài đã khiến cậu giật mình tỉnh giấc. 

Cậu kéo chăn trùm kín đầu, thầm nghĩ: “Ai mà sáng sớm đã làm loạn thế không biết? Không để cho người ta ngủ à?” Phàn nàn xong, Lâm Việt trở mình định ngủ tiếp, nhưng âm thanh bên ngoài ngày càng lớn, như thể ngay sát cửa nhà vậy.

Lâm Việt lắng tai nghe, cảm giác như còn có tiếng mở cổng. Chắc chắn là nương cũng bị đánh thức rồi. Thôi, dậy ra ngoài xem cho xong, chứ giờ ngủ tiếp cũng không được nữa. 

Nghĩ vậy, cậu liền hết bực dọc, uể oải rời giường. Vừa mặc quần áo vừa búi tóc gọn gàng, cậu bước ra ngoài sân. Chỉ thấy cổng nhà mình khép hờ, còn nương thì đang đứng ngay cạnh. 

“Nương, bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào thế?” 

Chu Vấn Lan vừa quay đầu lại định nói thì một người bên ngoài đã ló đầu qua khe cửa, tươi cười nói lớn: “Ồ, đây chẳng phải là Việt ca nhi sao? Lớn lên xinh đẹp quá, da lại trắng mịn, thật khó kiếm đấy!”

Khi người đó lên tiếng, tiếng chiêng trống bên ngoài càng lớn hơn. Lâm Việt lập tức đoán không phải bà mối, bởi nào có chuyện bà mối đến mà còn dẫn cả đội tấu nhạc theo. 

Tuy nhiên, người này lại biết tên mình, lại còn tỏ vẻ thân thiện, khiến cậu khó lòng làm lơ. Lâm Việt đành nở một nụ cười nhạt, lịch sự đáp: “Cảm ơn thẩm ạ. Thẩm đến đây có việc gì không? Nếu không thì vào nhà ngồi một lát nhé?” 

Lâm Việt vừa hỏi xong đã theo bản năng nhìn về phía nương của mình. Chỉ thấy Chu Vấn Lan liếc mắt ra hiệu bảo cậu quay lại phòng. Không lẽ, thật sự là bà mối? Nụ cười trên mặt Lâm Việt chợt cứng đờ, cậu lập tức quay người về phòng, đóng cửa “Rầm” một cái. 

Bên ngoài, Lý bà mối vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười. Bà ta nói với Chu Vấn Lan: “Muội tử, nếu không chúng ta vào nhà nói chuyện. Tuy hôm nay đến có hơi đường đột, nhưng người này tuyệt đối là chân tình thực lòng.”

Chu Vấn Lan gật đầu, tránh sang một bên, đồng thời gọi: “Tẩu tử mau vào đi, cũng bảo hai tiểu ca kia vào nghỉ ngơi một lát.” 

Lý bà mối nghe vậy, nụ cười càng tươi: “Ai, thế thì tốt quá!” 

Nhưng bà ta vẫn đứng yên, không vào ngay. Chu Vấn Lan thấy vậy, vẻ mặt thoáng chút nghi hoặc: “Đây là...?” 

Chỉ thấy Lý bà mối lui một bước, vung chiếc khăn trong tay. Ngay lập tức, hai người khua chiêng gõ trống lại tiếp tục màn biểu diễn, làm tiếng động càng náo nhiệt hơn. Bà mối liếc nhìn đám người đang đứng ngoài xem, rồi lớn tiếng nói: “Hôm nay ta nhận ủy thác của Thẩm thư sinh ở thôn Lâm Thủy, đến đây làm mai. Thẩm thư sinh này, mấy năm trước đã thi đỗ Đồng Sinh, năm nay chuẩn bị thi tú tài. Tục ngữ có câu ‘Trước thành gia, sau lập nghiệp’. Vì vậy, cậu ấy nhờ ta đến để cầu thân với ca nhi nhà họ Lâm.” 

Nói đến đây, Lý bà mối cố tình ngừng lại, hạ giọng một chút, rồi chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, nâng giọng lên: “Thẩm thư sinh còn dặn kỹ, nếu có thể kết duyên với ca nhi nhà họ Lâm, thì đó là phúc ba đời của cậu ấy. Nhưng nếu Lâm gia không đồng ý, thì chỉ trách cậu ấy chưa đủ tài đức, không xứng với ca nhi của nhà mình.” 

Giọng nói dõng dạc, làn điệu cuốn hút, lại thêm sự phô trương rầm rộ của chiêng trống, chẳng trách bà mối này lấy phí hơn 200 văn tiền. Đám người đứng ngoài xem náo nhiệt ngày một đông hơn. 

“Chuyện mới xảy ra hôm qua, hôm nay đã có người tới làm mai, đúng là lần đầu tiên thấy đấy!” 

“Chứ còn gì nữa! Không chừng nghe nói chuyện hôm qua nên mới tranh thủ đến.” 

“Cũng có lý. Nếu không thì làm sao khéo thế này được?”

“Từ Tết đến giờ đã có ba nhà đến hỏi cưới ca nhi nhà họ Lâm. Lúc đầu là nhà họ Thượng định rồi, thế mà hôm qua vừa thất bại, hôm nay đã có người khác tới làm mai.” 

“Hôm qua ta đi giặt đồ, còn nghe người ta bảo Việt ca nhi chắc không gả được. Lúc đó, suýt nữa ta cũng tin...”

Lý bà mối nghe những lời bàn tán ấy, trong lòng vui mừng khôn xiết. Bà ta thầm nghĩ: “Quả nhiên không gì là ta làm không được! Thanh danh của ca nhi nhà họ Lâm chỉ cần một màn này đã lấy lại, số tiền ta thu về đúng là đáng giá.”

Nghĩ vậy, bà ta càng thêm hào hứng, nói lớn: “Muội tử, vậy chúng ta vào nhà nói chuyện nhé!”

Chu Vấn Lan thoáng ngẩn người vì màn trình diễn này, mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Bà dẫn ba người khách vào trong nhà chính.

Động tĩnh lớn như vậy khiến hai cha con Lâm Viễn cũng phải bước ra xem. Thấy Chu Vấn Lan đang dẫn ba người tiến vào nhà, Lâm Viễn khẽ gật đầu chào, sau đó dặn tiểu nhi tử pha trà tiếp khách.

Lâm Dương nhanh chóng chạy vào nhà bếp rửa mặt, sau đó xách khay, vừa rót trà vừa sắp thêm một mâm hạt dưa, rồi mang cả hai vào nhà chính. Ban đầu, hắn định ngồi lại nghe chuyện, nhưng lại bị Chu Vấn Lan phẩy tay đuổi ra. 

“Không cho nghe thì thôi,” Lâm Dương bĩu môi lẩm bẩm, rồi quay ra tìm Lâm Việt.

“Ca, huynh có định ra ngoài không?”

Lâm Việt hé cửa phòng nhìn ra, hạ giọng hỏi: “Bọn họ đang ở nhà chính à?”

“Ừm, nương đang nói chuyện với bọn họ.” 

Lâm Việt do dự một lát, nghĩ xem có nên ra ngoài không, cuối cùng vẫn từ bỏ. 

“Được rồi, mang cho ta một chậu nước, ta vừa thức dậy đã gặp chuyện này, còn chưa rửa mặt.” 

Lâm Dương cười ha hả, rồi nói: “Được, chờ đó.”

Trong lúc hai huynh đệ nói chuyện, Lâm Viễn đã vào nhà chính. Bên trong, Lý bà mối vẫn đang trò chuyện với Chu Vấn Lan. Thấy mọi người đã đông đủ, bà mối cũng không trì hoãn thêm, liền lên giọng nói: “Hôm nay đến hơi đường đột, thật là do Thẩm thư sinh cứ thúc giục mãi, bảo ta nhất định phải đến sớm, nên mới gấp gáp như vậy.”

Chu Vấn Lan mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao. Chỉ là không biết Thẩm thư sinh này là người như thế nào?” 

Lý bà mối nhớ đến lời dặn của Thẩm Hoài Chi, hơi do dự rồi mở lời: “Nếu tiện, sao không mời Lâm tiểu ca nhi ra nghe thử một chút? Tuy nói hôn nhân là do cha mẹ quyết định và qua lời mai mối, nhưng cũng phải để hài tử thích mới được.” 

Chu Vấn Lan nghe vậy, trong lòng cũng muốn đồng ý. Nhưng nghĩ đến việc trong phòng còn có hai nam tử xa lạ, bà lại hơi băn khoăn, nói có phần ấp úng: “Cái này..... Không phải không tiện, chỉ là...” 

Lý bà mối bắt được ánh mắt của Chu Vấn Lan, liền nhanh trí nói ngay: “Hay để tiểu nhi tử nhà ngài dẫn hai vị tiểu ca này ra ngoài đi dạo một vòng? Hoặc là qua nhà bếp ngồi cũng được.”

“Được, được. Vậy phiền hai vị cùng đi nhà bếp nghỉ chân một chút.” 

Chu Vấn Lan đứng dậy, đi đến cửa. Nhìn thấy hai đứa con mình đang ngồi xổm trong góc tường rì rầm trò chuyện, bà không khỏi trừng mắt: “Lâm Dương, đem nước trong phòng ra đây.” 

Lâm Việt vừa thấy nương trừng mắt, liền rụt người về, để mặc Lâm Dương ngơ ngác ngồi ở đó một mình. 

Lâm Dương suýt nữa bị cửa đập trúng đầu. Nếu là ngày thường, chắc chắn huynh đệ họ đã cãi nhau ầm ĩ. Nhưng lúc này, hắn chỉ đành nhẫn nhịn: “Được rồi, con mang ngay.”

Chờ Lâm Dương dẫn hai vị khách ra nhà bếp, Chu Vấn Lan mới quay lại đón Lâm Việt: “Con đừng có rụt mãi trong đó, ra đây nghe một chút đi.” 

Lâm Việt ló đầu ra khỏi cửa, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Nương, không phải nói phải tránh đi sao? Con ra cũng được à?”

Chu Vấn Lan xua tay: “Bà mối đề nghị, không sao đâu.” 

Lâm Việt không nói thêm, đi theo nương vào nhà chính. 

Lý bà mối vừa thấy cậu, liền nở nụ cười tươi, sau đó quay sang Chu Vấn Lan nói: “Hôm nay ta đến là để làm mai cho Thẩm thư sinh, tên là Thẩm Hoài Chi, người ở thôn Lâm Thủy cách đây không xa. Ta nghe nói lão sư của cậu ấy chính là Cao tú tài ở thôn mình, cũng coi như có chút duyên phận. Gia đình cậu ấy cha mẹ đều khỏe mạnh, dưới còn có một đệ đệ là ca nhi, nhà cửa ruộng đất đầy đủ, không phải lo chuyện ăn uống.”

Lâm Việt nghe đến đây, lập tức nhớ đến một người mình từng gặp trước đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play