Edit: Min
Lâm Việt lập tức xoay người chạy nhanh đến vườn rau, nhổ một ít hành, mấy cây cải thìa, ở ven đường còn vặt thêm vài chiếc lá khoai sọ, loại lá này giống như lá sen, rất thích hợp để gói đồ ăn.
Trở lại sân, Lâm Việt thuận tay rửa sạch rau rồi mới mang vào bếp, “Nương, để con làm bánh nướng áp chảo cho. Người nghỉ một lát đi.”
Chu Vấn Lan đáp: “Được, vậy để ta làm ít rau ngâm ăn kèm với bánh. Chứ ăn không thì khô khan lắm.”
Lâm Việt vội vàng gật đầu, lau khô tay rồi bắt đầu bận rộn. Trước tiên, cậu lấy khối bột trong chậu ra, nhào nặn cho bột mềm mịn, sau đó dùng chày cán thành một lớp mỏng, rồi quét một lớp dầu lên mặt bột, rắc thêm muối và chút bột mì. Một nửa miếng bột được rải hành lá thái nhỏ, rồi khéo léo cuộn lại. Cậu cắt cuộn bột thành từng khúc ngắn, dùng tay ép chặt mép để giữ nguyên hình, cuối cùng cán thành từng cái bánh mỏng.
Khi chảo đã nóng, Lâm Việt quét thêm chút dầu rồi dán bánh lên thành chảo, đậy nắp lại và hạ nhỏ lửa để bánh chín từ từ.
Khi bánh gần chín, Lâm Việt đem nắp nồi mở ra, mùi thơm của hành hòa quyện với mùi dầu nóng bốc lên, cực kì kích thích vị giác. Mặt bánh vàng giòn, chỉ cần ấn nhẹ bằng sạn cũng cảm nhận được độ đàn hồi, mềm mại vô cùng.
Hôm nay Chu Vấn Lan trộn khá nhiều bột, nướng một nồi mới hết một phần ba. Lâm Việt nhanh chóng lấy bánh chín ra đặt vào rổ, rồi tiếp tục làm mẻ thứ hai.
Khi mẻ bánh mới đang được chế biến, Chu Vấn Lan đã dọn xong chén đũa và cháo lên bàn, hai cha con Lâm Viễn và Lâm Dương cũng vừa thu dọn xong dụng cụ ngoài đồng, đang ngồi chờ Lâm Việt.
Lâm Việt bưng bánh qua, Lâm Dương liền không đợi được, vội vàng cầm lấy một cái, nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói không rõ lời: "Ngon quá! Cha, nương, mau ăn đi!" Hắn cũng tiện tay đưa cho Lâm Việt một cái.
Lâm Việt nhận lấy cắn một miếng, nhưng không ngồi xuống, mà xoay người trở về bận việc. Lửa trong bếp đang cháy mạnh, cậu sợ bánh bị cháy.
Lâm Viễn vốn ít nói, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng của con trai nhỏ, cũng không nhịn được nhắc: “Không ai giành với con đâu, ăn từ từ thôi. Nuốt xong rồi hãy nói.”
"Đã biết, đã biết. Cha, mau ăn đi." Lâm Dương vội vàng cầm một cái bánh đưa cho Lâm Viễn, thành công ngăn chặn miệng ông, dư quang thấy nương đang nhìn mình chằm chằm, hắn cũng nhanh nhẹn cầm thêm một cái bánh đưa cho bà.
Chu Vấn Lan khẽ hừ một tiếng, “Ta còn tưởng con không nhìn thấy ta ngồi đây nữa chứ. Tay đã rửa sạch chưa?”
“Rửa rồi, rửa rồi! Nương, đừng nói linh tinh. Tay con sạch lắm mà!”
Lâm Việt không nhịn được bật cười thành tiếng, “Chỉ có con?”
Lâm Dương chẳng thèm bận tâm, đã quen bị nói vài câu như vậy từ nhỏ. Dù sao cũng chỉ là vài lời trêu chọc, chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn lại lấy thêm một cái bánh ăn ngon lành.
Bỗng nhiên nhớ đến việc hôm nay, Lâm Dương quay sang nhìn Lâm Việt, hỏi: “Ca, chúng ta có cần mang bánh đi không?”
“Không cần đâu. Chúng ta cắt xong một lát là đệ có thể bắt đầu bó lại rồi. Buổi chiều gió lớn, không thuận tiện để bó, mang theo chút nước là được.”
Lâm Dương nghe vậy liền gật đầu, sau đó quay sang nhìn Chu Vấn Lan, “Nương, nếu vậy hai người đừng mang bánh đi, lạnh rồi ăn không ngon, trưa con với ca hâm nóng rồi mang cho hai người.”
Chu Vấn Lan từ chối ngay: “Ta với cha con hôm nay còn phải đi mấy nơi. Đừng phiền phức, giữa trưa còn chẳng biết đang ở đâu mà mang tới.”
“Vâng.”
Hôm nay việc không ít, cả nhà không chậm trễ, ăn uống xong, họ chuẩn bị đầy đủ đồ đạc: hồ lô đựng nước đầy, bánh và rau ngâm gói cẩn thận trong lá cây rồi đặt hết vào sọt tre. Mỗi người mang theo nông cụ, sẵn sàng xuống ruộng.
Lâm gia năm nay không trồng nhiều đậu, cả đậu Hà Lan lẫn đậu tằm gộp lại cũng chưa tới một mẫu đất. Thêm nữa, loại đậu này không dày quả, hai người tay chân mau chút, một ngày là thu hoạch xong.
Buổi sáng thời tiết mát mẻ, Lâm Việt cũng muốn tranh thủ làm xong sớm. Khi vừa đến ruộng, cậu bảo Lâm Dương bắt đầu cắt đậu Hà Lan, sau khi cắt không cần bó lại, chỉ cần chất thành từng đống dọc theo mương là được. Năm nay thu hoạch sớm, đậu Hà Lan chưa khô hẳn, nên khi mang về nhà cần phơi thêm hai ngày.
Hai người miệt mài làm hơn một canh giờ, nhìn thấy đậu đã được chất thành mấy đống, Lâm Việt ngồi thẳng người dậy, nói: “Lâm Dương, đệ đừng cắt nữa, trước mang số này về đã.”
“Chờ chút, ca. Để đệ cắt nốt chỗ này đã.”
Lâm Việt lớn tiếng đáp: "Được." Sau đó, cậu đặt lưỡi hái xuống, bắt đầu xếp đậu vào sọt. Đậu tuy nhẹ nhưng chiếm nhiều chỗ, cậu dùng tay ép chặt xuống đáy sọt, nếu không khi cõng sẽ nặng đầu nhẹ chân, dễ ngã.
Chờ Lâm Dương lại đây, Lâm Việt đưa áo tơi qua, rồi giúp hắn đeo sọt lên vai, thấp giọng dặn dò một câu: “Hôm nay gió lớn, đi chậm một chút. Chìa khóa mang theo chưa?”
Lâm Dương phẩy tay, tỏ vẻ không để ý: “Mang rồi, mang rồi! Không sao đâu, cũng đâu có nặng.”
Lâm Việt vỗ nhẹ vào sọt tre, nghiêm giọng: "Đi nhanh đi, trên đường đừng la cà." Nói xong, cậu lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Hai huynh đệ đều là những người nhanh nhẹn, nhờ vậy mà sáng sớm bắt tay vào việc, họ đã hoàn thành được gần một nửa công việc. Trước khi về nhà, Lâm Việt còn tranh thủ hái thêm không ít đậu Hà Lan non và đậu tằm non, để dưới đáy sọt, dự định buổi tối sẽ nấu ăn.
Do còn nhớ thương về việc ngoài ruộng, bữa trưa hai huynh đệ ăn khá qua loa. Lâm Việt hâm nóng bánh và cháo lúc sáng, hai người tạm chấp nhận ăn nhanh để tiếp tục công việc.
Ăn xong, Lâm Dương ra sân phơi đậu, còn Lâm Việt thu dọn bếp núc, đổ đầy nước vào hồ lô, sau đó gọi Lâm Dương xuống ruộng tiếp tục làm việc.
Hai người miệt mài đến tận khi mặt trời gần lặn mới hoàn thành việc cắt hết đậu trong ruộng. Buổi chiều, họ còn tranh thủ mang thêm một ít đậu đã cắt về nhà, số còn lại không nhiều lắm. Lâm Việt và Lâm Dương chia nhau mỗi người một phía để thu gom, tiện thể cắt luôn cỏ dại và cành khô trên bờ ruộng.
Khi đi đến gần cửa thôn, Lâm Việt từ xa đã thấy Chu Vấn Lan và Lâm Viễn đang đi từ một con đường khác, lập tức gọi to: “Cha, nương, hai người về rồi!”
Lâm Dương thì lớn giọng hơn nữa: "Cha, nương, sao giờ này mới về vậy?"
Nghe thấy tiếng gọi, Chu Vấn Lan và Lâm Viễn liền tăng tốc bước chân. Chu Vấn Lan nói: “Về nhà đi, đứng giữa đường làm gì. Cõng cái sọt lớn như vậy không nặng à?”
Lâm Viễn tiến đến định đỡ sọt tre trên lưng Lâm Việt, nhưng cậu vội vàng lắc đầu từ chối: “Cha, không nặng đâu, sắp tới nhà rồi.”
Cả nhà bốn người đứng trao đổi vài câu, sau đó cùng nhau nhanh chóng bước về nhà. Hôm nay về muộn, nếu không nhanh một chút thì lát nữa trời tối sẽ khó nấu cơm.
Trong bốn người, chỉ có Lâm Viễn là ít nói, còn lại ba mẹ con đều khá sôi nổi. Trên đường về, vừa đi vừa trò chuyện, không khí gia đình trở nên rôm rả.
Khi vừa đến trước cổng, Chu Vấn Lan nhìn thấy có người đi tới, liền mở miệng chào hỏi đầy thân thuộc: “Về muộn thế này à?”
Thẩm Hoài Chi gật đầu mỉm cười đáp lại: “Vâng, thẩm cũng mới về à?”
Chu Vấn Lan cũng cười, đáp lời: “Trong ruộng nhiều việc quá, không còn cách nào khác.”
Lâm Việt đứng phía sau, nghe hai người trò chuyện thì có chút ngạc nhiên. Từ bao giờ, nương cậu quen biết người này thế? Cậu chưa từng nghe bà nhắc đến.
Ánh mắt cậu vô tình chạm phải ánh nhìn của Thẩm Hoài Chi. Ánh mắt người kia sáng lên vài phần, khiến Lâm Việt không hiểu sao phải cúi đầu tránh đi. Khi thấy nương đẩy cửa ra, cậu nhanh chân vượt qua bà, bước vào nhà trước.
Chu Vấn Lan nhẹ giọng mắng: “Thằng bé này, gấp cái gì thế không biết!”
Sau đó, bà gật đầu chào Thẩm Hoài Chi thêm một lần, rồi mới bước vào nhà theo.
Lâm Việt đặt sọt tre trên vai xuống, ánh mắt dõi theo người vừa đi qua trước cửa, liền hỏi bà: “Nương, người quen người đó à?”
Chu Vấn Lan ban đầu gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đó không phải là học sinh của Cao tú tài sao? Gặp qua vài lần, hình như họ Thẩm, còn gọi là gì thì ta cũng không rõ.”
Nói xong, bà dừng lại, giọng mang theo chút nghi hoặc: "Thường không qua lại, sao lại tình cờ gặp lúc này nhỉ." Nghĩ vậy, nhưng Chu Vấn Lan cũng không để tâm thêm, bà lắc đầu tự nhủ không cần lo nghĩ chuyện không liên quan.
“Thôi, mấy cha con nghỉ một lát đi, ta vào nấu cơm.”
Lâm Việt hơi bất ngờ. Nhìn cách nương chào hỏi người đó, cậu còn tưởng họ quen thân lắm. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của bà, ngay cả người lạ bà cũng dễ dàng trò chuyện đôi câu, huống chi là người đã gặp qua vài lần.
Thấy bà đi vào bếp, Lâm Việt liền theo sát sau, nói: “Nương, để con phụ một tay. Sáng nay còn hái được kha khá đậu Hà Lan với đậu tằm, để con làm luôn.”
Chu Vấn Lan nghe vậy, gật đầu vui vẻ:
“Vẫn còn non à? Thế thì tốt, tối nay nấu đậu tằm đi, đậu Hà Lan để nấu riêng cho ngọt hơn.”
Lâm Việt không có ý kiến, bản thân cậu cũng thích ăn đậu tằm, nấu kiểu gì cũng thấy ngon.
“Vậy để con thêm chút lạp xưởng vào, với gọt thêm hai củ khoai tây nữa.”
Chu Vấn Lan đáp một tiếng đồng ý, rồi dặn: “Trước khi nấu, ra hái thêm ít rau về, lát nấu canh. Không có canh thì cơm chẳng còn mùi vị gì.”
Lâm Việt gật đầu, nhanh chóng đi ra sân. Thấy cha và đệ đệ đang thu dọn đậu, cậu định bảo Lâm Dương đi lấy củi, nhưng thấy hắn bận rộn như thế, đành tự mình đi lấy.
Ăn xong cơm thì sắc trời vẫn còn sớm. Cả nhà bốn người ngồi trong sân, vừa nói chuyện vừa ăn đậu luộc. Ban đêm, gió không còn mạnh như ban ngày, chỉ còn lại làn gió mát nhẹ thoảng qua, mang theo chút se lạnh, khiến không khí thật dễ chịu.
Nhưng cả nhà đều nhớ rằng ngày mai Thượng gia sẽ đến đưa sính lễ, nên không ai ngồi chơi quá lâu. Chu Vấn Lan đứng dậy kiểm tra quanh nhà, rồi bắt đầu sai việc.
Bà bảo Lâm Việt: “Việt ca nhi, quét sân trước đi, thu dọn gọn gàng chút. Ngày mai người ta tới mà nhà cửa bừa bộn thì khó coi lắm. Mau lên!”
Lâm Việt cảm thấy nương mình hôm nay hơi nóng tính, nhưng cũng không dám cãi. Cậu vừa nghe vừa vội vàng cầm lấy cái chổi ra ngoài quét sân, cố làm nhanh để tránh bị mắng thêm.
Chu Vấn Lan thấy Lâm Việt đã đi, bà quay sang nhìn Lâm Dương, nói: “Còn con nữa, lau nhà một lượt nữa rồi đi tắm rửa. Cả người bẩn như con khỉ dính bùn ấy.”
Lâm Viễn thì tự giác hơn, liền đi ra sau vườn để thu dọn. Nhưng Chu Vấn Lan không tha, còn đứng phía sau nhắc nhở: “Thu dọn sân xong thì nhớ dọn dẹp lại mình một chút, cạo râu gọn gàng. Chờ Lâm Dương tắm xong thì tới lượt ông.”
Lâm Viễn liên tục gật đầu, hứa hẹn sẽ làm ngay. Thấy vậy, Chu Vấn Lan mới thôi không để ý đến ông nữa mà tự mình bắt tay vào việc khác.
Đến khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối hẳn. Trong bếp, ngọn đèn dầu được thắp lên, ánh sáng nhạt nhòa lay động, khiến không gian thêm phần trầm lặng và u sầu.
Nghĩ lại một ngày bận rộn, Lâm Việt cuối cùng cũng thực sự cảm nhận được rằng ngày mai mình sẽ phải gả đi. Cảm giác ấy vừa buồn bã, vừa nặng nề, nhưng cậu không phải người thích chìm đắm trong những cảm xúc u uất. Nhìn thấy cha và đệ đệ đều đã chỉnh chu, cậu cũng đi tắm rửa một lượt, chuẩn bị cho ngày mai.
Ăn cơm xong, cả nhà sớm nghỉ ngơi, chờ ngày mai Thượng gia tới cửa.