Edit: Min
  

Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cha nương mình mà cảm thấy có chút khó hiểu. Ban đầu, cậu nghĩ rằng họ sẽ nói gì đó trước, nhưng khi thấy cả hai chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Việt cuối cùng không nhịn được, bất đắc dĩ mở miệng. 

“Cha, nương, hai người nhìn con như vậy là sao? Có phải hôm nay Thượng gia đến, rồi nói gì đó khó nói đúng không?”

Chu Vấn Lan lập tức cho cậu một cái ánh mắt: “Con làm gì mà căng thẳng thế? Nương nhìn con cũng không được à?” 

Lâm Việt nhìn bộ dáng nghiêm túc của bà, cũng không dám tranh luận, chỉ lung tung vài cái vào đầu, “Được được được, sao lại không được, nương có thấy rõ không? Nếu không thì con thò lại gần cho người xem.” 

Nói xong, Lâm Việt đi về phía trước, dò xét dưới chân, làm bộ như muốn dựa vào người Chu Vấn Lan, nhưng bị Chu Vấn Lan đẩy ra một cái. 

“Đi đi đi, lớn thế này rồi mà còn không đoàng hoàng.” 

Chu Vấn Lan thở dài một tiếng, đưa tay bưng chén nước lên, uống một hơi cạn sạch, rồi nhìn nhìn cha của Lâm Việt là Lâm Viễn một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

“Việt ca nhi, hôm nay Thượng gia đến để cùng chúng ta bàn về chuyện hôn nhân của hai con. Nếu chúng ta không có ý kiến gì, sáng sớm ngày kia họ sẽ mang sính lễ đến, hôm nay con không có ở đây, ta và cha con đã bàn bạc xong, trực tiếp đồng ý rồi.” 

Lâm Việt chống cằm, lẩm bẩm nói: “Con còn tưởng là việc gì lớn lao, hóa ra là việc Nạp Chinh thôi mà, chuyện đã thuận lý thành chương, đáp ứng là xong thôi.” 

Chu Vấn Lan không nhịn được, vỗ cậu một cái, "Việc đưa sính lễ của hôn nhân này coi như đã xong, cha nương sao lại không luyến tiếc con? Thằng nhóc không tim không phổi này."

Lâm Việt vừa nghe, liền bất mãn, “Nương, lúc đó chính hai người nói người họ Thượng không tồi, con mới đồng ý hôn nhân này, thật ra con còn muốn chờ hai năm nữa rồi mới gả đi, chẳng phải hai người không đồng ý sao?” 

Chu Vấn Lan giọng điệu càng lớn hơn, lý lẽ cực kỳ đúng đắn, “Nếu nương giữ con lại, sẽ kéo dài tuổi tác của con, đến lúc đó, con gả cho ai được?” 

Lâm Việt chớp chớp mắt, “Đến lúc đó, con cũng trưởng thành rồi, sao lại không gả cho ai được.”

Chu Vấn Lan ngạc nhiên, vươn tay nhéo mặt Lâm Việt một cái, “Da mặt cũng dày nhỉ, nghĩ cái gì đấy?” 

Thấy Lâm Việt còn định nói tiếp, Chu Vấn Lan đã giành lời: “Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, nương đang nói chuyện chính sự với con.” 

Lâm Việt không tình nguyện, nhưng vẫn nuốt lời định nói xuống, sửa lại: “Ngài nói đi, ta nghe.” 

Chu Vấn Lan hắng giọng, rồi tiếp tục: “Việt ca nhi, lúc ấy ta và cha con chọn hắn, là vì nghĩ hắn là người đọc sách, nếu thật sự có thể thi đậu tú tài, thì có thể miễn thuế và lao dịch. Đến lúc đó con sẽ là phu lang tú tài, không cần như chúng ta, mỗi ngày phải làm việc vất vả ngoài đồng, nhìn trời mà ăn, dù thi không đậu, cũng có thể đi lên trấn làm nghề khác cũng tốt hơn là trồng trọt.” 

"Bây giờ việc hôn nhân đã định rồi, ta và cha con cũng coi như buông lòng một nửa. Giờ chỉ còn mong các con thuận lợi mà thành thân, sau này có thể sống hòa thuận, tình cảm đậm đà, cuộc sống rực rỡ."  

Chu Vấn Lan nói, rồi tạm dừng một chút, Lâm Viễn tiếp lời: “Về chuyện sinh hoạt, tuy mỗi gia đình có cách sống riêng, nhưng cơ bản vẫn giống nhau, ta và nương con cũng có vài lời muốn dặn dò.” 

Chu Vấn Lan gật đầu theo, bà đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, lúc này chỉ nói một câu cũng không hề ngập ngừng, thao thao bất tuyệt sau một lúc lâu. 

Lâm Việt ban đầu còn có thể gật đầu theo, nhưng đến cuối cùng thì cảm thấy hơi mơ hồ. 

Tuy nhiên, Chu Vấn Lan vẫn không dừng lại, chỉ là thay đổi đề tài và bắt đầu miêu tả dung mạo của tiểu tử Thượng gia. Rốt cuộc, Lâm Việt từ nhỏ đã nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp, đặc biệt là khi còn nhỏ, chỉ thích chơi với những đứa trẻ xinh đẹp. 

“Ta và cha đã con gặp qua Thượng thư sinh một lần, ngũ quan cũng coi như đoan chính, chỉ là thân hình hơi mảnh khảnh, nhưng cũng không phải chuyện lớn. Dù sao thì người đọc sách cũng không cần làm việc ngoài đồng...” 

Lâm Việt hơi hứng thú, thỉnh thoảng đáp lại một câu, nghe nương mình miêu tả ngoại hình người kia, nhưng trong đầu lại không tự chủ hình dung ra một bóng dáng khác. 

Nhà họ Lâm và nhà Cao tú tài chỉ cách nhau một bức tường. Từ khi Lâm Việt có ký ức, Cai tú tài đã bắt đầu mở lớp nhận học trò. Những người đến học thường xuyên qua lại trước mắt Lâm Việt, nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc lắm. Cậu chỉ nhớ phần lớn bọn họ đều khá mảnh khảnh. Chỉ có hôm nay, Thẩm thư sinh kia là khác biệt, cao lớn, vạm vỡ, không thường mặc trường sam, nhìn chẳng giống người đọc sách, mà trông lại như một thợ săn.

Lâm Việt không hiểu vì sao, những năm gần đây, dường như cậu gặp người đó thường xuyên hơn. Tuy hai người chưa từng nói chuyện, nhưng dáng vẻ của y  đã khắc sâu vào trong đầu cậu. Lúc này, vừa nghe nhắc đến thư sinh, Lâm Việt lập tức nghĩ ngay đến y. 

Nghĩ ngợi một lát, Lâm Việt bất giác cảm thấy bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường. Cậu ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của nương mình, Lâm Việt không khỏi hắng giọng hai tiếng, “Con biết rồi, nương. Con sẽ sống thật tốt.” 

Chu Vấn Lan thở dài, chuyện hôn sự này, chưa định thì bà lo, định rồi bà lại càng lo hơn, “Sau ngày mang sính lễ đến, con nhớ phải gấp rút hoàn thành thêu chăn hỉ cho xong. Con cũng thật là, tấm vải thêu từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa xong. Không được nấn ná thêm nữa đâu đấy!” 

“Hộp trang điểm, rương gỗ, những món đồ gia dụng ấy đều đã chuẩn bị sẵn cả rồi, con không cần bận tâm. Ngoài ra, nương đã thêu xong một bộ chăn hỉ lớn, cộng thêm bộ con đang thêu nữa là đủ đôi. Hỉ phục thì chờ nương và con thêu chung, chỉ mất vài ngày công là xong thôi...” 

Nhắc đến hỉ phục, Lâm Việt bỗng nhiên phản ứng mạnh: “Nương, hỉ phục có thể để nương thêu hết không? Con thêm vài mũi cho có hình thức thôi, chứ thêu thùa của con thực sự chẳng ra gì.” 

Chu Vấn Lan chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Giờ mới biết mình thêu không ra hồn à? Lúc nương bảo học thì cứ như có cái đinh cắm vào mông, ngồi học không yên được.” 

Lâm Việt: ..…

Nhưng đến thời điểm này, Chu Vấn Lan cũng không nỡ mắng con nữa, giọng bà dịu hẳn đi: “Đến lúc đó, hỉ phục thêu xong, con chỉ cần thêu viền hoa văn ở cổ tay áo và bên mép tà trước là được, phần còn lại nương sẽ lo. Quạt tròn cho ca nhi xuất giá, nương cũng đã thêu sẵn cho con rồi.” 

Lâm Việt nghe xong, cảm thấy mỹ mãn, gật gù: “Nương đúng là tốt nhất! Tiền con tích góp được một ít từ bán thức ăn, đến lúc ấy có thể dùng để mua thêm vài món đồ.” 

“Tiền con tích góp thì cứ giữ lại cho mình, trong tay có tiền mới vững tâm được. Đến lúc ấy, cha nương sẽ cho con thêm một ít làm vốn riêng.” 

Hai người đang nói chuyện thì Lâm Dương đã rửa xong bát đũa, chạy lại, “Ca, tiền đệ tích góp được cũng để dành cho huynh.” 

Chưa đợi Lâm Việt lên tiếng, Chu Vấn Lan đã cười xen vào: “Cái số tiền lẻ ba cọc năm đồng của con thì để dành mà chạy chân cho ca ca đi, bày đặt nói nghe trịnh trọng nữa chứ.” 

Vừa nghe vậy, Lâm Dương lập tức lém lỉnh đáp: “Nương, thế thì phải trách người cho con tiền tiêu vặt ít quá, chứ đâu phải tại con!” 

Chu Vấn Lan liếc hắn một cái, giọng nghiêm nghị mà vẫn mang ý trêu: “Được thôi, đến lúc đó nhớ mà đưa hết cho ca ca của con. Nếu để ta phát hiện còn dư lại một văn nào, ta sẽ cắt tiền tiêu vặt của con cả tháng.” 

Lâm Dương vội vàng xua tay: “Con không có giấu đâu! Con sẽ đưa hết cho ca ca!” 

Lâm Việt "Oa" một tiếng, cố tình chế nhạo: “Vậy từ giờ, việc chạy chân cho ta thì đệ làm không công nhé, khỏi trả tiền.”

Lâm Dương nhăn mặt, miệng há ra rồi lại ngậm vào, vẻ mặt đầy bất mãn: “Được rồi, được rồi, ca thật là tàn nhẫn!” 

Lâm Việt không nhịn được cười lớn: "Ha ha ha, đệ đệ à, ca ca là người ý chí sắt đá mà!" Vừa nói, cậu vừa cười đến mức suýt ngã xuống bàn. 

Chu Vấn Lan nhìn hai huynh đệ giỡn với nhau, không nhịn được phất tay xua đuổi: “Nhàn rỗi quá thì đi trồng rau đi, không thì ở đây giúp ta đan chiếu. Trời sắp tối rồi.” 

Thời điểm tốt nhất để trồng rau là lúc trời âm u hoặc chạng vạng. Sau khi tưới nước, đất ẩm lâu hơn, rất thích hợp cho các loại rau rễ mầm. Đặc biệt, những cây mầm vừa mới di chuyển dễ bị nắng gắt làm héo chết nếu trồng ban ngày, dù tưới nước cũng không cứu được. 

Mày Lâm Việt nhảy dựng, nghĩ đến việc đan chiếu khô khan thì lại càng thấy hứng thú với trồng rau hơn: “Nương, chúng con đi trồng rau đây, đi ngay bây giờ!” 

Lâm Dương cũng không có ý kiến gì, hai huynh đệ nhanh chóng chuẩn bị hạt giống và cây mầm vừa mua hôm nay, xách thêm dụng cụ làm vườn rồi rủ nhau ra ngoài. 

Thôn Du Thủy và mấy thôn phụ cận đều có một đặc điểm giống nhau: Các hộ gia đình không xây nhà san sát, mà thường tốp năm tốp ba, xen kẽ nhau tạo nên một cảnh quan rất thú vị. Giữa những ngôi nhà ấy là đất trồng rau, ruộng lúa đan xen lẫn nhau. Đất trồng rau của Lâm gia nằm ngay đối diện con đường lớn, rất tiện cho việc hái rau hàng ngày, nhưng khi trồng thì hơi phiền, vì phải gánh nước từ sông về. 

Ra khỏi cổng, Lâm Dương vác đòn gánh đi về phía bờ sông, còn Lâm Việt thì mở cánh rào tre, bước vào khu đất trồng rau. 

Sau tiết Thanh Minh, lượng mưa tăng lên đáng kể. Mấy ngày trước lại có trận mưa tí tách kéo dài, hôm qua trời vừa mới tạnh. Lâm Việt bới thử một ít đất, thấy đất vẫn còn ẩm, chắc lát nữa không cần tưới quá nhiều nước.

Khu đất trồng rau không lớn, nhưng được phân chia rất gọn gàng. Các luống rau được sắp xếp chỉnh tề: Bên trái lối vào lần lượt là hành, tỏi và rau thơm; Bên phải dành để trồng cà tím. Tiến xa hơn về phía bên phải là hai luống đất dự bị, một để trồng đậu que, một để trồng dưa leo - đều là những loại cần cắm cọc leo. 

Phía trước bên trái là hai khối đất lớn nhất, trước đây trồng củ cải và cải thảo, sau vụ đông thu hoạch đã để không, dự định sẽ gieo ớt cay và các loại dưa. Khu vực gần mép đất trồng bạc hà cùng rau dấp cá. Phía trước bên phải là các luống rau nhỏ hơn, lần lượt trồng rau hẹ, cải tần ô và vài loại rau quen thuộc khác. Bên mép đất còn có một hố nước sâu gần ba thước, dùng để chứa nước mưa, khi cần gấp có thể lấy nước từ đó để tưới rau. 

Lâm Việt làm việc rất thành thạo: lên luống, đào hố, bón phân. Lúc Lâm Dương gánh được hai thùng nước trở về, cả hai huynh đệ bắt đầu di cây giống và gieo hạt. 

Sau khoảng hai nén hương, Lâm Việt rải nốt mấy hạt giống cuối cùng, ngẩng lên gọi Lâm Dương: “Còn hai luống nữa, để ta làm nốt. Đệ đi tưới nước trước, làm vậy cho nhanh.” 

“Được thôi, ca! Đệ đi đây, có gì huynh cứ gọi đệ.” 

Lâm Việt nhận lấy cái cuốc từ tay Lâm Dương, nói: “Đi nhanh đi, đừng gánh quá nhiều. Chờ ta làm xong bên này sẽ ra giúp đệ gánh nước.” 

Lâm Dương giơ tay lên khoe khoang: “Đệ không giống huynh đâu, sức của đệ mạnh thế này, chẳng cần huynh giúp.”

Lâm Việt luôn tự nhận mình tính tình rất tốt. Người trong thôn cũng hay khen cậu ôn hòa, dù đôi lúc cậu cảm thấy những lời đó hơi tâng bốc, nhưng cũng không phải hoàn toàn sai. Chỉ riêng với Lâm Dương thì khác, cậu dễ nổi nóng đến lạ. Mà kỳ lạ là dù có trừng mắt nhìn hắn, Lâm Dương cũng chẳng thèm để ý, càng làm cậu bực mình hơn.

Cũng may là mấy năm nay cậu nói muốn thành thân, nương của cậu luôn dặn phải tu thân dưỡng tính, nên tính khí có phần dịu lại. Nếu không, giờ chắc cậu đã trừng Lâm Dương rồi.

"Được, đệ giỏi lắm. Vậy thì gánh thêm hai thùng nữa đi," Lâm Việt nói, nửa đùa nửa thật. 

Lâm Dương đắc ý, cười lớn rồi bước đi.

Lâm Việt lười nhìn theo hắn, tiếp tục cúi đầu làm việc. Hai luống rau còn lại, cậu chỉ mất một lát là làm xong. Thấy Lâm Dương vẫn còn đang tưới nước, cậu lại sang góc khác làm cỏ. 

Làm cỏ trông có vẻ nhẹ nhàng hơn đào hố, nhưng thực tế lại không hề đơn giản. Dùng cuốc làm cỏ phải cẩn thận, không được làm tổn thương rễ cây nông nghiệp, đồng thời cố gắng nhổ cả rễ cỏ dại ra ngoài, gõ sạch đất bám trên rễ. Việc cầm cuốc, điều chỉnh lực tay đều phải chú ý, còn đòi hỏi kỹ xảo hơn cả việc đào hố. 

Khu đất này không lâu trước đây vừa được dọn sạch cỏ dại, nên bây giờ chỉ lác đác một ít mầm cỏ mới nhú, rất dễ xử lý. Nếu để cỏ mọc cao, phải dùng lưỡi hái cắt bớt trước rồi mới làm cỏ được. 

Đợi đến khi hai huynh đệ xong việc, mặt trời đã hoàn toàn lặn, sắc trời trở nên tối mờ.  

Trong bếp, Chu Vấn Lan ngồi dưới ánh đèn dầu, vừa đan chiếu vừa làm việc. Còn Lâm Viễn thì đang rửa mặt ngoài sân.

Thấy hai huynh đệ trở về, Chu Vấn Lan đứng dậy dọn dẹp đồ đạc, nói: “Về rồi à? Sao hôm nay muộn thế? Chờ cha các con rửa mặt xong thì hai đứa nhanh đi rửa tay chân, ngủ sớm một chút, ngày mai còn nhiều việc.”

Lâm Việt đáp lời, rồi giải thích: “Đất trồng rau chưa làm xong hết, nên bọn con làm thêm một chút, hơi mất thời gian.” 

“Không xong thì để mai làm tiếp, lần sau đừng để trễ thế này.”

“Hiểu rồi, nương. Con với đệ đệ sẽ rửa mặt ngay đây.”

Cả nhà bốn người nhanh chóng rửa mặt xong, thổi đèn dầu rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Nhà họ Lâm là nhà ba gian vuông vắn, gian ở giữa là nhà chính, đông sườn là phòng ngủ của phu thê Lâm gia, tây sườn được chia làm hai gian, gian trong gần nhà chính hơn là phòng của Lâm Dương, đồng thời để thêm chút đồ lặt vặt; gian còn lại là phòng của Lâm Việt, cũng là gian duy nhất có rèm cửa. 

Hôm nay không làm gì nặng nhọc, nhưng Lâm Việt nằm trên giường mãi vẫn khó ngủ. Khi ngủ, cậu mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ rất ồn ào, dường như có người đang cãi nhau. Cảm giác trong mơ mạnh mẽ đến mức khiến cậu cả đêm không ngủ ngon, sáng dậy vẫn thấy người mệt mỏi, uể oải. 

Chu Vấn Lan dậy sớm nhất, đã đun sẵn nước và bắt đầu làm bữa sáng. Khi thấy Lâm Việt bước ra, bà có chút ngạc nhiên: “Hôm nay sao dậy sớm thế? Mặt trời mọc từ hướng Tây à?” 

Lâm Việt khựng lại, định phản bác nhưng lại thấy chột dạ. Dù gì trước nay cậu vẫn luôn là người dậy muộn nhất nhà. Không biết nói gì, cậu đành lặng lẽ xách thùng nước ra ngoài rửa mặt. 

Rửa mặt xong, Lâm Việt đem chậu và thùng nước đặt vào góc tường, rồi đi vào bếp hỏi: “Nương, sáng nay chúng ta ăn gì vậy?”

“Cháo ngũ cốc, thêm vài cái bánh. Trưa nay không về nhà ăn đâu.”

Lúc này đã vào cuối xuân, công việc đồng áng không chờ ai: cày bừa, gieo hạt, thu hoạch đậu Hà Lan, đậu tằm và lúa mạch mùa đông, tất cả đều phải tranh thủ. 

Lúc trước, ruộng Lâm gia cùng với nhà Lâm đại bá đã được cày bừa xong, chỉ còn lại một số mảnh đất nhỏ trên vùng núi, mỗi mảnh chỉ đủ trồng hai ba luống cao lương. Những chỗ này không thể dùng trâu kéo cày, phải hoàn toàn dựa vào sức người. Hôm nay, phu thê Lâm gia tập trung đào đất, còn hai huynh đệ Lâm Việt thì phụ trách thu hoạch đậu Hà Lan và đậu tằm. 

Lâm Việt nhìn vào bếp, thấy nồi cháo đã gần chín, liền nói: “Nương, để con ra vặt ít hành, một nửa băm nhỏ trộn vào bánh, ăn sẽ thơm hơn.”

Chu Vấn Lan gật đầu: "Vậy nhanh lên, trời sắp sáng rồi."



----------

Lục lễ là sáu nghi thức quan trọng trong lễ cưới truyền thống của người Trung Quốc. Sáu nghi thức này bao gồm:

1. Nạp thái (纳采):

Lễ dạm hỏi, nhà trai mang lễ vật đến nhà gái để chính thức đặt vấn đề hôn nhân.

2. Vấn danh (问名):

Lễ hỏi tên tuổi, nhà trai đến nhà gái để hỏi về tuổi tác, gia thế của cô dâu.

Hai bên trao đổi thông tin về tuổi tác, mệnh, v.v. của cô dâu và chú rể để xem có hợp nhau hay không.

3. Nạp cát (纳吉):

Lễ xem tuổi, hai bên trao đổi thông tin về tuổi tác của cô dâu và chú rể để xem có hợp nhau hay không.

Nếu tuổi tác hợp nhau, nhà gái sẽ đồng ý cho hôn sự.

4. Nạp chinh (纳征):

Lễ vật chính thức, nhà trai mang lễ vật đến nhà gái để thể hiện sự trân trọng và mong muốn được kết duyên.

5. Thỉnh kỳ (请期):

Lễ định ngày cưới, hai bên cùng nhau chọn ngày đẹp để tổ chức hôn lễ.

Ngày cưới được chọn dựa trên tuổi tác, mệnh của cô dâu và chú rể, cũng như các yếu tố phong thủy.

6. Thân nghênh (亲迎):

Lễ rước dâu, nhà trai đến nhà gái để đón cô dâu về nhà chồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play