Edit: Min
Một phụ nhân trẻ tuổi mặc xiêm y màu nâu ngó sen, cười đến mi mắt cong cong: “Nhị đường ca của đệ sớm đã dặn ta, nhất định phải đến xem đệ có thẹn thùng khi thành thân không.”
Mấy người đi theo cũng cười ồ lên, trong đó có một ca nhi trẻ tuổi nhất—Tần Nhiên, cũng góp lời: “Cũng phải thôi, nếu không vì tam biểu ca của đệ đang bận không đi được, hơn nữa không tiện vào tân phòng, thì lúc này tự huynh ấy tới đây rồi.”
Lâm Việt hơi mất tự nhiên, ho nhẹ vài tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, mấy người ca ca này cũng thật thù dai. Chẳng qua trước đây, khi họ thành thân, mình chỉ trêu vài câu, rồi kể mấy chuyện thời nhỏ để chọc cười mọi người. Vậy mà bây giờ, họ còn kéo cả tẩu tử và ca phu đến đây để trả đũa. Thật sự cần thiết như vậy sao?
“Nhị tẩu, ca phu, hai người như thế nào lại giúp ca ca mà không giúp ta, ta ghen tị rồi đó.”
“Ha ha ha, làm sao không giúp đệ. Nếu không giúp, e là lúc này tam biểu ca đã vào đây rồi. Hắn còn nói ngày mai, lúc tân lang đến, muốn cùng người ta từ từ trò chuyện đó.”
Lâm Việt nghe xong thì hối hận không thôi, tự nhủ: Sớm biết thế này, lúc đó mình đã kín miệng một chút, không nên kể chuyện tam biểu ca khi còn nhỏ rơi xuống hố phân cho ca phu nghe.
“Tam biểu ca thật quá đáng! Huynh ấy không sợ người ta nghe xong rồi không dám cưới ta nữa sao?”
Tần Nhiên từ nhỏ đã chơi thân với Lâm Việt, sau lại gả cho biểu ca của cậu, quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt, nói lời gì cũng không cố kỵ, nghe vậy thì cười vang, “Ha ha, ai bảo lúc đó ngươi kể chuyện đó vừa đúng lúc bị huynh ấy nghe được. Ngươi không biết đâu, huynh ấy nhắc chuyện đó mãi với ta, nhắc đến phát chán.”
Lâm Việt thò lại gần kéo tay Tần Nhiên, trách móc: “Lúc đó ngươi cứ ép ta phải kể. Ta còn bảo không thích hợp mà ngươi cứ không chịu nghe.”
Tần Nhiên chẳng có chút chột dạ nào, mỉm cười tinh quái: “Ai bảo ngươi lúc đó che che giấu giấu, càng làm ta tò mò muốn biết. Ngươi trêu ghẹo biểu ca thì thôi, còn kể đến tỉ mỉ như vậy.”
Mắt thấy Lâm Việt có xu thế tạc mao, Tần Nhiên vội vàng sửa lời: “Được rồi được rồi, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để huynh ấy nói lung tung. Thật đó, ta bảo đảm.”
Lâm Việt nhìn bộ dáng lời thề son sắt của Tần Nhiên, miễn cưỡng gật đầu: “Ngươi nhớ lời ngươi nói đấy, nếu không ta sẽ kể với biểu ca ngươi trước đây...”
“Ưm ưm ưm.....!!!”
Tần Nhiên vội vàng bịt miệng Lâm Việt: “Đừng nói nữa, ta không lừa ngươi đâu! Mau tha cho ta!”
Hai người họ đùa giỡn, cười nói vui vẻ, làm không khí trở nên náo nhiệt. Người bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười, đặc biệt là Tần Nhiên – thân đại tẩu của Hạ Quỳnh Phương, vừa cười vừa hỏi: “Việt ca nhi, ta đến giúp đệ đây. Nói mau, Nhiên ca nhi của chúng ta giấu bí mật gì thế?”
Tần nhiên vội vàng lắc đầu, “Không có không có, tẩu tử phải tin tưởng đệ, thật sự không có.”
Lâm Việt thực sự muốn nói điều gì đó, ánh mắt loé lên tia do dự, nhưng tiếc rằng không thể thoát khỏi tay của Tần Nhiên.
Một đám người trong phòng vừa nói vừa cười suốt nửa canh giờ, cuối cùng Hạ Quỳnh Phương mới mở miệng cáo biệt: “Việt ca nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta sẽ đi ra ngoài hỗ trợ trước, sáng mai lại đến bồi đệ.”
Lâm Việt tuy có chút luyến tiếc, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Được, tẩu tử, sáng mai mọi người nhất định phải tới nhé!”
“Yên tâm đi, nếu bận thì chúng ta sẽ thay phiên ở lại đây, ít nhất đảm bảo luôn có một người ở bên ngươi.”
Lâm Việt lúc này mới vui vẻ hơn, cười nói: “Tẩu tử, ca phu, mọi người thật tốt với ta.”
Hạ Quỳnh Phương cười xua tay: “Vậy chúng ta ra ngoài trước nhé, đệ cứ tự chơi một lát.”
Lâm Việt tiễn mọi người ra đến cửa, sau đó mới xoay người trở lại mép giường. Lúc này, hứng thú của hắn lại nổi lên, liền lấy chiếc túi tiền đã thêu xong từ tủ đầu giường ra, chuẩn bị buộc thêm hai sợi tua rua để chiếc túi trông bớt đơn điệu.
Khi trong tay bận rộn làm việc, thời gian luôn trôi qua thật nhanh. Đợi đến khi Lâm Việt hoàn thành việc buộc tua, đã là lúc ăn chiều.
Sân nhà họ Lâm vẫn đông vui náo nhiệt như trước. Có hơn mười người trong thôn đến phụ giúp, cộng thêm cả gia đình họ Lâm, vừa vặn đủ ba bàn ăn. Món ăn tuy không phải quá phong phú, nhưng đủ ấm cúng.
Trong thôn, điều kiện của các gia đình khá tương đồng, có thể ăn no mặc ấm đã là điều quý giá. Các dịp lễ cưới, tang ma, hay yến tiệc cũng đều tổ chức giản dị.
Trong thôn, người thân cận thường đến nhà chính trước một ngày để hỗ trợ chuẩn bị, đồng thời cũng ăn cơm chiều tại nhà chính. Đến ngày thành thân, những người khách mời sẽ sớm tới cửa, mang theo lễ vật. Tiền biếu không chỉ giới hạn ở tiền mặt mà phần lớn là gạo, mì hoặc trứng gà, mang ý nghĩa chúc phúc và hỗ trợ.
Theo phong tục cưới gả trong thôn, nhà tân nương/tân phu lang sẽ tổ chức tiệc chính vào buổi trưa ngày thành thân, còn nhà tân lang sẽ tổ chức vào buổi tối cùng ngày. Những người được mời làm đầu bếp hoặc phụ trách nấu nướng chỉ cần chuẩn bị các món ăn cho bàn tiệc vào ngày thành thân. Sau khi hoàn thành tiệc, công việc của họ cũng xem như đã kết thúc.
Thời gian tổ chức tiệc chính được sắp xếp dựa trên truyền thống đón dâu trong thôn. Buổi sáng, tân lang cùng đoàn đón dâu sẽ đến nhà tân nương hoặc tân phu lang dùng bữa trưa tại đó. Sau khi cùng nhau bái biệt cha mẹ, họ mới có thể đưa tân nương/tân phu lang về nhà mình. Vì vậy, tiệc chính ở nhà tân nương/tân phu lang thường diễn ra vào buổi trưa.
Ngược lại, tân nương/ tân phu lang và đoàn dâu sẽ đến nhà tân lang vào buổi tối, nên tiệc chính nhà tân lang sẽ được tổ chức vào buổi tối.
Sau bữa cơm chiều, mọi người cùng nhau dọn dẹp sân vườn, sắp xếp mọi thứ gọn gàng. Những người trong thôn đã đến hỗ trợ cũng lần lượt ra về, kết thúc một ngày chuẩn bị bận rộn.
Trong viện giờ đây chỉ còn lại gia đình bốn người nhà họ Lâm. Trời đã dần tối, cả nhà sau khi rửa mặt xong cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, hôm nay có chút khác biệt, Chu Vấn Lan trở về nghỉ ở phòng của Lâm Việt.
Trong phòng không đốt đèn dầu, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mang đến chút ánh sáng nhàn nhạt. Lâm Việt ngồi xếp chân trên giường, nhìn nương mình với vẻ muốn nói lại thôi. Qua một hồi lâu, vẫn chưa nghe bà nói ra được một câu trọn vẹn.
Lâm Việt suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng, nói nhanh như sợ ngắt quãng: “Nương, con biết người định nói về đạo lý phu phu hòa thuận, tránh hoả đồ (sách 18+) hay gì đó. Không sao đâu, người không cần phải nói nữa, con đều hiểu cả rồi.”
Chu Vấn Lan lập tức trợn to mắt: “Làm sao con biết được? Đứa nhỏ này, sao miệng mồm không kín thế hả! Không được nói lung tung!”
Lâm Việt trả lời: “Con biết từ lúc trước, khi Nhiên ca ca gả chồng. Nghe nói trước ngày tân hôn, ai cũng phải được dặn dò mà.”
Lời nói thẳng thừng của Lâm Việt khiến Chu Vấn Lan kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Bà nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ hận không thể đưa luôn cuốn tránh hoả đồ cho con trai, để nó tự xem xong mà không cần bà nói thêm gì.
Bóng đêm che giấu vẻ mặt của Chu Vấn Lan, Lâm Việt cũng không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của bà. Thấy nương mình vẫn ngồi im bất động, không nói một lời nào,cậu không khỏi cảm thấy sốt ruột. Cậu còn nghĩ, nói xong sớm thì có thể đi ngủ, sáng mai trời chưa sáng đã phải dậy, liệu có thể để chuyện khác sang lúc đó nói được không? Vạn nhất đến lúc ngồi trên kiệu hoa mà ngủ gật thì thật không ra thể thống gì.
“Nương, nương còn định nói không? Nếu không nói thì con...”
Chu Vấn Lan vội ngắt lời: “Hiện tại không được nói thêm gì nữa!”
Nói xong, bà dường như bị cậu lây bệnh nói nhanh, buột miệng một tràng dài mà chẳng cần suy nghĩ. Cuối cùng, bà rút từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ, dúi vào tay cậu: “Đợi lát nữa tự đốt đèn lên mà xem, xem xong thì nhét ngay xuống dưới đáy giường, hiểu chưa? Nương đi đây.”
Lâm Việt nói là biết, nhưng thật ra cậu chỉ hiểu được vài từ mà thôi. Tràng nói dồn dập của nương khiến cậu sững sờ, quyển sách trong tay cứ như củ khoai nóng bỏng, cầm cũng không được, ném cũng không xong.
Trong lòng Lâm Việt lo lắng, hắn không để ý đến những suy nghĩ trong đầu, nhưng lại băn khoăn nếu ngày mai không ngủ đủ, hai mắt thâm quầng thì phải làm sao. Thẩm Hoài Chi nhìn bề ngoài như một người chỉ biết sách vở, chắc chắn sẽ không hiểu cho cậu đâu.
Trong đầu Lâm Việt như có hai tên tiểu nhân đang cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng thì im lặng dần, lòng cậu cũng yên tĩnh lại. Lâm Việt nhẹ nhàng xuống giường, thắp đèn lên, cầm quyển sách nhỏ tiến lại dưới ánh đèn, tay run rẩy mở ra.
Vừa lật được vài trang, thấy tranh minh họa trong sách, mặt cậu đỏ bừng như máu, tay run đến mức lật trang cũng không xong.
Vội vàng lật qua vài tờ nữa, không ngờ nội dung càng về sau càng... không thể tả nổi. Lâm Việt cảm thấy không chịu nổi, liền “Bốp” một cái, gập quyển sách lại rồi nhét ngay xuống dưới đáy giường. Sau đó, cậu tắt đèn, vùi mình vào chăn.
Dù vậy, hình ảnh trong sách cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến cậu trằn trọc không ngủ được. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Việt mới thiếp đi trong mơ màng.
“Việt ca nhi, dậy mau! Người trang điểm Toàn Phúc đã chờ bên ngoài rồi!”
Lâm Việt cảm giác như chỉ vừa mới nhắm mắt thì đã bị nương kéo dậy. Mắt cậu còn chưa mở nổi, nhưng nương vẫn ở bên cạnh lầm bầm nhắc nhở không ngừng, càng làm cậu thêm mệt mỏi.
Bỗng nhiên, một thứ lạnh toát áp lên mặt khiến cậu giật mình, “Tê!” một tiếng thốt ra. Thì ra nương đã nhúng khăn ướt, rồi áp mạnh lên mặt cậu.
Chu Vấn Lan đứng bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt hăm dọa, như thể chỉ chờ cơ hội để ra tay lần nữa.
Lâm Việt đành không tình nguyện rời khỏi giường, uể oải rửa mặt. Đến khi cậu chỉnh trang xong xuôi, thì người bên ngoài đã cùng nhau ùa vào phòng, chuẩn bị tiếp tục nghi thức ngày trọng đại.
Người đi đầu chính là Chu Vấn Lan, cố ý mời thái thái Toàn Phúc có tiếng trong vùng, tới giúp trang điểm cho Lâm Việt. Đi theo phía sau là nhóm người hôm qua đã ghé thăm Lâm Việt: tẩu tử, ca phu, cùng hai người bạn thân của cậu. Một đám người chen chúc, gần như lấp kín căn phòng nhỏ.
Lâm Việt lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà nói chuyện với họ, vì toàn bộ đầu óc đều tập trung vào cảm giác đau rát trên mặt, giống như bị ai tát mạnh một cái vậy. Trước đây làm gì nghe nói thành thân lại thê thảm như thế này.
Cuối cùng, khi trang điểm xong, Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp đứng dậy thì đã bị nương mình ấn ngồi xuống lần nữa.
“Ngồi yên đó! Vẫn chưa xong đâu.”
Bà cầm một quả trứng gà đã luộc chín, lăn đều lên mặt cậu vài vòng. Ngay khi vừa dừng lại, tay của thái thái Toàn Phúc liền đưa về phía đầu của Lâm Việt – chuẩn bị chải đầu.
Phải nói rằng, tay nghề của thái thái này thật sự rất giỏi. Dù tóc cậu bị kéo qua kéo lại nhưng không hề cảm thấy đau, trái ngược hẳn với việc tự mình chải đầu thường xuyên bị giật tóc.
Hơn nữa, trong miệng họ vẫn luôn nói những lời tốt lành, hai người phối hợp ăn ý đến mức khiến người ta phải trố mắt. Một người nói “Tóc ngang lông mày”, người kia đáp lại “Như ý cát tường”. Câu đầu tiên là về vận may liên tiếp, câu sau thì nói về tài lộc dồi dào. Lâm Việt lúc này hết buồn ngủ, chỉ còn lại cảm giác mơ hồ trước những lời ngon ngọt ấy.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng không còn cảm nhận được những bàn tay đang bận rộn trên đầu và mặt mình nữa. Lâm Việt thầm thở dài một tiếng: Rốt cuộc cũng xong!
Vì thứ dậy vội vàng, Lâm Việt vẫn còn mặc đồ thường ngày. Đám người trong phòng trò chuyện thêm chút rồi nhanh chóng lui ra, để lại không gian cho Lâm Việt thay quần áo.
Hỉ phục đã được treo sẵn trong tủ, khi cánh tủ mở ra, sắc đỏ tươi sáng đập vào mắt cậu. Hỉ phục được thêu hoa văn tinh xảo trên vạt áo, cổ tay và mép áo bằng chỉ màu. Lâm Việt khẽ vuốt nhẹ những đường thêu, trong lòng không khỏi trầm trồ: Đây đúng là bộ quần áo đẹp nhất mà mình từng thấy.
Sau khi thay xong hỉ phục, chỉnh lại giày tất và đeo vòng bạc, cậu mới cất tiếng gọi bên ngoài.
Lập tức, đám người lúc nãy ùa vào thêm một lần nữa, lần này còn đông hơn. Mọi người đều đến để ngắm tân phu lang.
Nhưng các nàng cũng không ở lại lâu, vì ngoài sân, các đầu bếp đã đến và đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc, các nàng nhanh chóng tản đi để phụ giúp: rửa rau, nhóm lửa, nấu nướng – tất cả đều không thể trì hoãn.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Lâm Việt, Chu Vấn Lan, Tần Nhiên, Hạ Quỳnh Phương, và tiểu ca nhi Chu Lam – một người bạn thân chưa xuất giá của cậu.
Chu Vấn Lan dặn dò thêm vài câu rồi vội vàng rời đi, vì bà còn rất nhiều việc phải lo liệu.
Lâm Việt nghe nói đầu bếp hôm nay là một người nổi tiếng khắp vùng, không kiềm được tò mò mà hỏi Tần Nhiên: “Nương nói đầu bếp hôm nay là người nổi tiếng nhất trong làng trên xóm dưới, còn rất trẻ nhưng tay nghề rất giỏi. Thật vậy sao?”
Tần Nhiên gật đầu: “Đúng thế, nghe nói người này mới làm đầu bếp được vài năm, nhưng kỹ nghệ rất cao. Nhiều người đặt mời hắn, còn phải xếp lịch trước hơn một tháng mới đến lượt.”
Lâm Việt trầm trồ: “Thế thì hôm nay tiệc chắc ngon lắm! Chỉ nghĩ thôi mà bụng đã đói rồi.”
Chu Lam cũng góp lời: “Khi nãy chúng ta đứng ngoài còn nghe mấy người bàn tán về tay nghề của đầu bếp này. Xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”
Trong khi nhóm bạn trò chuyện, Chu Vấn Lan ngoài sân đang nói chuyện với đầu bếp.
“Hôm nay làm phiền ngươi nhé. Giờ lành để rước dâu là vào cuối giờ Tỵ, khi ấy chúng ta cũng dùng cơm. Thời gian có kịp không?”
Đầu bếp đáp: “Xin yên tâm, các món đã được chuẩn bị theo thực đơn từ trước. Đến giờ chắc chắn sẽ kịp.”
Nghe vậy, Chu Vấn Lan an tâm hơn, vui vẻ nói: “Vậy chờ xem tài nghệ của ngươi nhé. Trà ta đã đặt sẵn trên bàn bên cạnh, vẫn còn nóng, nhớ uống nhé!”
“Cảm ơn, ngài chu đáo quá.”
Khu vực bếp được dựng ở một góc sân, các bàn ghế đã được bày sẵn ở giữa. Một số khách đến sớm đang ngồi uống trà, tất cả đều háo hức chờ tân lang đến đón tân phu lang.