Edit: Min
 

Vừa qua giờ Tỵ, từ phía cửa thôn đã vọng đến tiếng sáo tiếng trống rộn ràng – đội rước dâu của Thẩm gia đến rồi.

Vừa vào đến cửa thôn, trong đoàn người đã có người bước ra bên vệ đường châm một chuỗi pháo, tiếng nổ “Bùm bùm” vang lên náo nhiệt. Lũ trẻ trong thôn nghe tiếng liền ùa ra, chen chúc xem náo nhiệt. 

Dẫn đầu là một cậu bé khỏe khoắn, lanh lợi, phía sau còn một dãy trẻ nhỏ lon ton chạy theo. Nhóc vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn đám bạn, cười nói: “Tân lang của Lâm Việt ca ca tới rồi! Mau ra xem đi!” 

“Tân lang cao quá! Cao hơn tất cả mọi người ở đây!” 

“Ta cũng muốn được cao như vậy!”

Trong đám trẻ con ấy, có một cậu béo lùn, chắc nịch, miệng vẫn đang mút ngón tay, nói chuyện chậm rãi, không lanh lợi cho lắm: “Nãi nãi của ta nói tân lang sẽ cho chúng ta ăn kẹo, có thật không?” 

Bên cạnh nhóc là một cậu bé béo lùn khác, nhưng là một tiểu ca nhi, cũng chậm rãi đáp lời: “Tỷ tỷ ta nói, phải đến cửa nhà Lâm Việt ca ca mới được phát kẹo.” 

“Tại sao chứ? Ta muốn ăn ngay bây giờ cơ, ai u...”

Vừa dứt lời, tiểu mập mạp tham ăn đã bị tỷ tỷ gõ một cái rõ đau lên đầu, mắng: “Ngu ngốc! Lâm Dương ca ca vừa mới nói rồi, chúng ta phải chắn cửa, không cho bọn họ đi qua. Chờ họ phát kẹo xong mới được tránh ra!”

Cậu nhóc ôm đầu, ấm ức nói: “Nhưng huynh ấy cao thế kia, còn đệ lùn thế này, huynh ấy nhấc một cái là xách đệ đi mất rồi. Làm sao đây?”

“Ha ha ha, đám tiểu hài tử này đúng là thú vị thật! Hoài Chi, xem ra con đường vào cửa của đệ bị bọn chúng phong tỏa rồi. Đợi chút nếu không vào được cửa, đệ cũng không thể xách người ta lên đâu nhé!”

Đám trẻ con chạy tới tụ tập cũng không hẳn để chặn đường, mà chỉ loanh quanh bên đường, vừa chạy tới phía trước vừa quay lại, trông như thể đang tự mình dẫn đường cho đoàn đón dâu. Vì vậy, đoàn người không dừng lại mà vẫn tiếp tục tiến về phía trước, chỉ là đi chậm hơn và luôn để mắt tới bọn trẻ. 

Người phụ trách phát kẹo là Thẩm Nham Chi, đường ca của Thẩm Hoài Chi. Tính tình hắn khá nghịch ngợm, nghe mấy lời nói trẻ con ngây ngô liền muốn trêu chọc đường đệ mình một phen. 

Thẩm Hoài Chi, người tính tình vốn có chút trầm lặng, thường xuyên bị trêu chọc nhưng hiếm khi đáp trả, hôm nay lại phá lệ lên tiếng, nói: “Đường đều ở chỗ đường ca. Nếu không đủ, thì dựa vào đường ca ôm lũ nhóc đi qua là được.” 

“Ha ha, Nham Chi, ngươi liệu có được không đấy? Ngươi đâu có cao bằng Hoài Chi, lỡ bọn trẻ chẳng thèm để ý tới ngươi thì sao?” 

“Đi đi, ta lo được. Lại chẳng phải việc của ngươi.”

Cả đoàn phá lên cười, vừa cười đùa vừa tiến đến khúc quanh dẫn vào cổng Lâm gia. Từ xa, họ đã nhìn thấy trên cửa chính được treo vải đỏ rực rỡ.

Thẩm Nham Chi lập tức quay đầu, hối thúc những người mang pháo trúc: “Mậu Chi, Cảnh Sơn, nhanh nhanh! Đốt pháo trúc đi, chú ý đừng để mấy đứa nhỏ lại gần, đừng làm chúng sợ!”

“Tới đây, ca, đốt luôn ở đây luôn à?”

Thẩm Nham Chi liếc nhìn khoảng cách, xua tay: “Đi thêm vài bước nữa. Ở đây xa quá.” 

“Được rồi.” 

Những người khác cũng bắt đầu nghiêm chỉnh lại khi thấy đám đông náo nhiệt trước cửa nhà họ Lâm. Chiêng trống, kèn sáo đều dần trở nên rộn ràng, đầy khí thế. 

Thẩm Hoài Chi dẫn đầu đoàn người, bên cạnh là người chứng hôn và bà mối, tiếp đến là các bậc thúc bá, cữu cữu. Theo sau là những người khiêng kiệu, đa phần đều là bạn bè thân thiết hoặc huynh đệ cùng thế hệ với Thẩm Hoài Chi. Người gõ chiêng, đánh trống được bố trí trước và sau kiệu hỷ, phối hợp nhịp nhàng.

Bà mối hôm nay chính là Lý bà mối – người đã làm mai ngày trước. Bà ta bước lên trước, khuôn mặt rạng rỡ, cao giọng nói: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, hỷ kết lương duyên, đôi trẻ thành gia! Gia trạch quý phủ giăng đèn kết hoa, trong ngoài rộn ràng tưng bừng. Tân lang thành tâm thành ý đến đón dâu, mong quý phủ rộng mở cửa đón, phúc khí tràn đầy, tài lộc như nước!” 

Cửa lớn Lâm gia vừa mở ra, lũ trẻ con khi nãy đã ùa vào đứng chắn trước cửa. Đằng sau cánh cửa, cha mẹ của Lâm Việt cùng phụ nhân chưởng sự đứng ngay ngắn chờ. Bà mối vừa dứt lời, phụ nhân đó liền mở miệng: “Trẻ con vui mừng đón khách, nhưng không có kẹo mừng thì cửa không mở đâu.”

Lũ trẻ đã sớm chờ không kịp, nghe vậy lập tức nhốn nháo, đồng thanh hô lên: “Ăn kẹo! Ăn kẹo!”

Lũ trẻ đã nghe nói từ trước, người cầm kẹo là Thẩm Nham Chi, mà hắn lại đứng ngay cạnh Thẩm Hoài Chi. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã bị bọn trẻ vây quanh. Khắp nơi đều là những bàn tay nhỏ bé giơ cao, chờ đợi nhận kẹo. 

Thẩm Nham Chi vội vàng nhét túi kẹo trong tay cho Thẩm Hoài Chi, miệng vẫn không quên an ủi lũ trẻ: “Không cần gấp, không cần gấp! Tân lang sẽ phát kẹo ngay đây!”

Đám trẻ không ngừng hô lên: “Ca ca, cho chúng ta một viên kẹo đi!”

“Phát kẹo đi, phát kẹo rồi chúng ta mới cho các huynh vào!”

Thẩm Hoài Chi ban đầu còn định giảng đạo lý, nhẹ giọng nói: “Được rồi, được rồi! Cho các ngươi kẹo, các ngươi nhớ tránh đường ra là được, có được không?” 

Y vốn định nói thêm vài câu, nhưng thấy lũ trẻ đã chờ đến mức nhấp nhổm không yên, liền vội vàng mở túi kẹo ra. Lúc đầu, y còn cẩn thận phát từng viên một. Nhưng đến cuối, bị lũ trẻ bao vây, y đành nắm từng nắm lớn rải ra ngoài. 

Không chỉ lũ trẻ tranh giành, mà ngay cả những người lớn đứng xem náo nhiệt cũng không nhịn được tham gia, khiến tiếng cười rộn ràng vang khắp một góc thôn. 

Lũ trẻ nhận được kẹo đều vui vẻ nhường đường, miệng ngậm kẹo mà vẫn không quên lễ phép gọi ca ca, đồng thời hô lên những lời chúc phúc ngọt ngào: Chúc bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm! 

Thẩm Hoài Chi mỉm cười gật đầu, như thể đang tiếp nhận lời chúc của người lớn, đáp lại: “Đa tạ các ngươi chúc phúc.” 

Sau đó, y quay sang cha mẹ của Lâm Việt, cúi người hành lễ, rồi mới bước vào sân cùng đoàn rước dâu. 

Vừa bước vào, những người giúp việc trong sân đã nhanh chóng đón tiếp, dẫn đoàn ngồi vào khu vực giữa sân. Trên bàn, trà nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút, hạt dưa và trái cây được bày đầy đủ, trông rất chu đáo.

Thúc công của Lâm Việt cùng mấy người thúc bá khác cũng ngồi vào bàn gần đó. Hai bên đều ngầm hiểu phải thể hiện phong thái tốt nhất, vì vậy ai nấy đều ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh đến mức không chê vào đâu được. 

Ước chừng một khoảng thời gian bằng một chén trà nhỏ, từ phía nhà bếp, nhóm thẩm thẩm phụ trách bếp núc bắt đầu chỉ huy đám người trẻ tuổi đi bưng thức ăn. Hương thơm tỏa ra ngào ngạt, nào là thịt kho tàu, canh cá sữa trắng, gà nướng thơm lừng... Những mùi hương khác nhau hòa quyện lại, không hề lộn xộn, mà trái lại càng khiến bụng dạ mọi người cồn cào vì đói. 

Mỗi đĩa thức ăn đều được bày đầy đặn, đẹp mắt, từng món đều được đặt gọn gàng trên khay đỏ lớn. Đám thanh niên hai tay nâng khay lên cao, vững vàng đặt lên vai, bước đi chắc chắn. Mỗi lần họ bước vào sân, đều hô lớn một tiếng: “Lên món!” 

Trên bàn, những đứa trẻ con ngồi chờ không rời mắt khỏi những khay thức ăn đang di chuyển. Có đứa lớn gan còn lớn tiếng gọi: “Dọn lên bàn chúng cháu trước đi!” 

Đáng tiếc, người bưng thức ăn hoàn toàn không để ý. Thẩm chưởng sự đã dặn dò từ trước: bàn đầu tiên phải dọn cho các vị trưởng lão trong thôn và những bậc trưởng bối đi đón dâu. Sau đó lần lượt đến các bàn khác, theo thứ tự từ trong ra ngoài. 

Trùng hợp thay, người mang món cho bàn thứ hai chính là ca ca của cậu bé lớn gan kia. Không những không được ăn trước, cậu bé còn bị ca ca mình trừng mắt, khiến cả bàn cười rộ lên. 

Lâm Dương tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã cao lớn khoẻ mạnh. Hôm nay, hắn chạy đôn chạy đáo theo các bậc trưởng bối, việc bưng món tất nhiên không thể thiếu phần hắn. Nhưng thay vì mang thức ăn đến các bàn được chỉ định, hắn lại không rõ quy tắc, thẳng thừng bưng khay đi vào thẳng trong phòng của Lâm Việt. 

“Ca, mau mở cửa, đệ mang đồ ăn tới cho huynh!”

Lúc này trong phòng chỉ có Lâm Việt một mình đợi, những người khác đều đã ra ngoài ăn cơm. Nghe thấy tiếng Lâm Dương bên ngoài, Lâm Việt không kịp thắc mắc, vội vàng chạy ra mở cửa. Vừa để Lâm Dương bước vào, cậu liền nhanh tay đóng cửa lại. 

“Sao đệ lại bưng khay đến đây? Nương không phải đã nói lát nữa sẽ mang đồ ăn vào cho ta sao?” 

Lâm Dương vừa đặt khay xuống, lúc này mới nhận ra mình quên lấy cơm và đũa, liền cuống quýt giải thích: “Ca, huynh chờ một chút, để đệ đi lấy cơm và đũa đã. Nương đang bận lắm, chờ nương mang vào thì còn lâu, hơn nữa, nương đâu thể bưng được nhiều như đệ. Đệ làm nhanh hơn!”

Cái bàn nhỏ trong phòng không đủ lớn, tám đĩa thức ăn chen chúc đặt kín. Lâm Việt thoáng ngây người, nhưng tay vẫn nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lâm Dương, kéo hắn lại: “Nhưng đệ không cần mang cả khay vào thế này! Đây là phần ăn của cả một bàn người, ta làm sao ăn hết được? Mà khoan đã, đệ có nói chuyện này với nương không? Ai lại đi bưng cả khay đồ ăn vào tân phòng thế này!”

“Có chứ! Đệ đã nói với nương rồi, nương đồng ý nên ca cứ yên tâm. Đệ còn hỏi cả bếp trưởng, hắn bảo mang một mâm vào cũng được. Thôi, ca, đợi đệ đi lấy cơm với đũa, lát nữa có gì nói sau nhé!”

Nói xong, Lâm Dương nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, hắn đã quay lại với một bát cơm to và một đôi đũa trên tay: “Ca, huynh mau ăn đi!”

Lâm Việt nhìn cái bát lớn trước mặt, trong lòng không biết nên cảm động hay bật cười. Cái bát này lớn gấp ba lần bát cơm thường ngày ở nhà, bên trong chất đầy cơm trắng. Cậu cầm đũa mà bối rối, hỏi: “Sao đệ múc nhiều thế này? Ta làm sao ăn hết được?”

Lâm Dương đáp lại rất thản nhiên: “Huynh phải ăn sáng nhiều một chút. Đệ nghe nói có nhà không cho tân phu lang ăn cơm ngày đầu tiên, nên huynh ăn no bây giờ đi, tối lỡ đói cũng không sao. Nếu bọn họ thực sự không cho huynh ăn cơm, ngày mai huynh về nhà, đệ sẽ tới nhà họ đòi lại công bằng!” 

Lâm Việt suýt rơi nước mắt vì cảm động, nhưng cũng không nhịn được bật cười. Cậu ngừng lại một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đệ nói bậy gì thế? Làm gì có chuyện đó. Ta ăn sáng nhiều cũng không được, lát nữa còn phải ngồi kiệu. Ngồi kiệu xóc lắm, ăn nhiều lại khó chịu.”

Lâm Dương vẫn tỏ vẻ không đồng tình, hậm hực nói: “Lần trước, lão nhị nhà họ Chu chơi cùng đệ kể, tẩu tử của hắn hôm vào cửa bị nương hắn không cho ăn cơm. Đệ nghe rõ ràng mà.” 

Lâm Việt cười xòa, nhẹ nhàng giải thích: “Đệ cũng nói đó là nhà họ Chu. Nhà đó chuyện gì chẳng có, chẳng ai lạ gì nữa. Nhưng nhà khác sẽ không làm thế đâu.” 

Lâm Dương nghe vậy vẫn có vẻ chưa tin hoàn toàn, nhưng hôm nay hắn không muốn tranh cãi với ca ca, đành sửa lời: “Vậy huynh cứ chọn món nào thích mà ăn cho no. Còn một canh giờ nữa mới tới lúc lên kiệu, ăn xong đi dạo một chút là vừa đẹp.” 

Lâm Việt vốn dĩ không thích ăn cơm một mình, luôn cảm thấy ăn cơm một mình chẳng ngon miệng. Cậu nhìn Lâm Dương rồi hỏi: “Đệ đi xem thử nương có bận gì không. Nếu nương không còn việc gì thì gọi nương đến ăn cơm với ta. Hoặc nếu không, thì đệ ở lại bồi ta ăn cũng được.” 

Lâm Dương gật đầu đáp: “Được, đệ đi xem, nhưng đệ còn chút việc phải làm, vừa nãy mọi người còn cười đệ lười biếng, để đệ gọi nương đến bồi huynh.” 

“Vậy thì mau đi đi. Ta sẽ ăn trước, đệ làm xong việc thì nhanh quay lại ăn.” 

“Biết rồi, ca. Đệ đi đây.”

Không lâu sau, Chu Vấn Lan bước vào, vừa nói vừa trách: “Ăn một bữa cơm mà cũng không yên, còn bắt người khác bồi, không sợ người ta cười cho.”

Lâm Việt chẳng mảy may để tâm, đáp: “Ai muốn cười thì cứ cười, con chẳng quan tâm. Con chỉ muốn nương bồi con ăn thôi.”

Chu Vấn Lan nhìn thấy bàn ăn đầy ắp thì cũng ngạc nhiên đôi chút: “Ta bảo Lâm Dương mang một chén nhỏ thôi, sao lại bê nguyên cả mâm lớn thế này? Bảo sao vừa nãy Chung thẩm cứ nói bóng gió với ta, còn bảo ta qua xem Lâm Dương làm gì.”

“Thôi cũng được, dù con có không ăn hết cũng chẳng sao, vừa nãy ta đã bảo đầu bếp làm thêm hai bàn nữa. Mà ta vừa vào đã nghe có người khen đồ ăn ngon rồi đấy.”

Lâm Việt ban đầu còn phun tào Lâm Dương, nói hắn có chút lơ ngơ nhưng vừa nghe thấy những lời này, cậu cũng chẳng buồn than phiền nữa, tiếp tục tập trung vào bữa ăn. 

Sau khi ăn xong, Lâm Việt đi súc miệng rồi tô lại son môi. Chu Vấn Lan thu dọn bàn ăn, bảo Lâm Dương mang đồ ăn đi.

“Nghỉ một lát đi, cũng sắp tới giờ rồi. Một lúc nữa Nhiên ca nhi bọn họ sẽ vào bồi con.”

Lâm Việt thay bộ y phục cũ mà cậu đã cố ý mặc lúc dùng bữa, chỉnh trang lại một chút rồi gật đầu đáp lời.

Bên ngoài, nhóm Thẩm Hoài Chi đã dùng xong cơm trưa và đang uống trà. Đoàn đón dâu này, vốn là những người từ thôn hỗ trợ đặc biệt được chú ý, được chiêu đãi rất chu đáo. Thức ăn và đồ uống không ngừng được thêm vào, đến mức hầu như ai nấy đều cảm nhận được thế nào là ăn no đến mức chống cả tường mà đứng.

Cũng may giờ lành vẫn chưa đến. Từ thôn Du Thủy đến thôn Lâm Thủy, thời gian nâng kiệu hoa nhiều nhất chỉ tầm ba khắc (45p), nên mọi người có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

Đợi người trong thôn dọn dẹp chén đũa, lau sạch sẽ mọi thứ, rồi thu bàn ghế sang một bên, đoàn đón dâu lại thổi kèn trống rộn ràng. Nhóm người của Thẩm Hoài Chi đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa phòng của Lâm Việt.

Trước cổng sân là đám trẻ con, trước cửa phòng thì có bạn bè thân thiết của Lâm Việt, cùng các huynh đệ tỷ muội ngang hàng, cả tẩu tử và ca phu. Thẩm Hoài Chi kiên nhẫn và ôn hòa, trả lời từng câu hỏi, rải tiền mừng để vượt qua thử thách, rồi mới được phép bước vào.

Trong phòng đông nghịt người, tiếng cười nói rộn rã. Thế nhưng Thẩm Hoài Chi dường như không để ý, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn người mặc hồng y, tay cầm quạt tròn che mặt, đang ngồi ngay ngắn trên giường—Lâm Việt.

Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, Thẩm Hoài Chi chỉ cảm thấy đôi mắt của Lâm Việt như một dòng suối trong vắt, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, tựa dòng nước nhẹ nhàng chảy qua, khiến lòng hắn dậy sóng. 

Không rõ đã nhìn bao lâu, Thẩm Hoài Chi chợt nghe tiếng thúc giục bên cạnh: “Mau đỡ tân phu lang lên kiệu hoa đi!”

Y bừng tỉnh, ngơ ngác gật đầu, cảm giác tay chân như không còn thuộc về mình. Mãi một lúc lâu, giữa tiếng cười thiện ý của mọi người, y mới bước tới đỡ Lâm Việt lên kiệu.

Khi cơ thể ấm áp của Lâm Việt vừa chạm lên lưng, cả người Thẩm Hoài Chi lập tức căng thẳng, hơi thở trở nên gấp gáp. Đến khi cảm nhận được chiếc quạt tròn của Lâm Việt nhẹ nhàng tựa vào vai mình, tai y đỏ ửng, nóng bừng.

Thế nhưng, Lâm Việt chẳng hề hay biết. Cậu cầm chiếc quạt, tay hơi run rẩy, lông mi khẽ rung như muốn ép giọt lệ đang ngập nơi khóe mắt trở về. Trong đầu cậu chỉ toàn là ánh mắt của cha mẹ lúc nãy, cùng dư quang thoáng thấy bóng dáng Lâm Dương lặng lẽ đi phía sau. Lâm Việt cúi đầu, bất lực nâng quạt che đi đôi mắt ướt át, giấu đi những cảm xúc không muốn ai thấy.

Đột nhiên, Thẩm Hoài Chi cảm nhận được một giọt nước rơi xuống gáy mình. Y sững lại, rồi chậm rãi bước đi, mỗi bước đều trĩu nặng như muốn kéo dài thêm chút thời gian.

Nhưng quãng đường từ phòng ra ngoài sân chỉ vỏn vẹn vài chục bước chân. Cuối cùng, Thẩm Hoài Chi cũng đứng trước kiệu hoa.

Y nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ Lâm Việt ngồi lên kiệu, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, chỉ thấp giọng nói một câu: “Em yên tâm.”

Nói xong, y đóng cửa kiệu lại, để lại một khoảng lặng nghẹn ngào phía sau.

Lâm Việt lúc này mới rút khăn tay ra che mặt, âm thầm lau đi những giọt nước mắt đã lăn dài.

“Khởi kiệu!” 

Kiệu hoa vừa được nâng lên thì lắc nhẹ một cái, khiến Lâm Việt suýt nữa va đầu vào thành kiệu. Cậu nghiêng đầu, ngay lập tức nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc, xen lẫn vài tiếng hưởng ứng và trêu chọc. 

“Làm phiền mọi người nâng kiệu vững vàng một chút, thời gian vẫn còn kịp.” 

“Yên tâm đi, Hoài Chi ca! Chúng ta nhất định nâng ca phu thật ổn định.” 

“Không ngờ Hoài Chi lại cẩn thận đến vậy!” 

“Ha ha, nếu đoàn đón dâu mà không cẩn thận, e là phải...”

Đoạn sau là tiếng cười đùa ồn ào, Lâm Việt không còn để ý nghe tiếp, chỉ ngồi thẳng người và bắt đầu thất thần.

Sắp phải đi đến một nơi xa lạ, ngoài Thẩm Hoài Chi mà cậu mới chỉ gặp vài lần, những người khác đều là gương mặt xa lạ. Sự lo lắng và bất an tràn ngập trong lòng, khiến Lâm Việt không thể tập trung.

Mãi đến khi tiếng nói trẻ con trong trẻo vang lên từ bên ngoài, Lâm Việt mới giật mình tỉnh lại. Khi nghe rõ những gì đang được nói, cả người cậu liền ngơ ngẩn. 

“Tân phu lang tới rồi, mọi người mau đến xem!” 

“Hoài Chi ca ca rước phu lang về rồi!”

...…

Không phải vừa mới ngồi lên kiệu hoa sao? Sao lại đến Thẩm gia nhanh như vậy? Rõ ràng đã nói sẽ đi chậm một chút! Chẳng lẽ trong lúc thất thần, cậu đã quên cả thời gian trôi qua? 

Lâm Việt vội vàng nâng chiếc quạt tròn che mặt, vừa rồi khóc một trận, giờ cũng chẳng biết gương mặt mình trông thế nào. Nhỡ đâu lớp trang điểm bị lem, thì thật khó xử. Tốt nhất cứ che kín lại cho yên tâm.

Quả nhiên, chưa bao lâu sau khi nghe tiếng trẻ con reo hò, kiệu hoa liền dừng lại.

Lâm Việt cúi thấp đầu, im lặng bò lên lưng Thẩm Hoài Chi. Ánh mắt lướt qua, thấy xung quanh toàn những người xa lạ đang chăm chú nhìn mình, cậu không khỏi cúi đầu thấp hơn, thậm chí không dám nhìn kỹ sân nhà Thẩm gia. 

Vào đến nhà chính, Thẩm Hoài Chi nhẹ nhàng đặt Lâm Việt xuống. Mặt đất được trải kín lá thông xanh, tượng trưng cho sự trường tồn và may mắn, cũng để đôi chân của tân phu lang không phải chạm đất. 

Cha mẹ Thẩm gia ngồi ở vị trí cao nhất, chủ hôn đứng bên cạnh. Khi thấy hai người vào vị trí, chủ hôn liền ra hiệu, bên ngoài lập tức vang lên tiếng pháo trúc nổ giòn giã. 

Khi tiếng pháo lắng xuống, chủ hôn bắt đầu lớn tiếng tuyên bố: “Hôm nay ngày tốt, giờ lành, hai họ kết tình, một đường gắn bó.....” 

Sau những lời chúc phúc, nghi thức bái đường chính thức bắt đầu.

“Nhất bái thiên địa!” 

Lâm Việt cùng Thẩm Hoài Chi quỳ lạy theo lời hô. 

“Nhị bái cao đường!”

Cả hai quay về phía cha mẹ Thẩm gia, dập đầu bái lạy.

“Phu phu giao bái!”

Lâm Việt khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lướt qua Thẩm Hoài Chi, rồi nhanh chóng cúi xuống bái lạy.

“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”

Thẩm Hoài Chi lại cúi người cõng Lâm Việt, đưa cậu về tân phòng.

Đến khi mọi người rời khỏi, căn phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Việt mới khẽ thở phào, trong lòng thầm cảm thán: Trước đây sao ta không nhận ra mình sợ người lạ đến vậy?

Ngoài trời vẫn là ban ngày, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm căn phòng sáng rực. Lâm Việt ngồi trên giường, đưa mắt đánh giá cách bài trí xung quanh, cố gắng tìm chút bình tĩnh giữa không gian xa lạ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play