Edit: Min
Cuối xuân đầu hạ, thời khắc giao mùa tuyệt đẹp, khắp nơi rực rỡ sắc hoa, cây cỏ tốt tươi. Lâm Việt ngắm nhìn những chùm hoa hoè rực rỡ nở trong núi, hai bên bờ ruộng vàng rực hoa kim tước, thêm vào đó là những quả du xanh biếc tỏa hương thơm ngát, hòa quyện cùng mùi hương xuân nồng nàn. Dương xỉ mềm mại trươn mượt trải dài khắp nơi, khiến tâm trạng cậu tràn ngập niềm vui.
Bởi lẽ từ một tháng trước, cậu đã ấp ủ ý định biến những sản vật này thành món ăn ngon.
Hoa hoè cùng quả du được làm thành cơm mạch, hoa hoè mang hương thơm thanh mát, ngọt ngào; quả du thì ngọt dịu, tươi mát. Tất cả được bọc trong lớp bột mì mới xay mịn, sau đó đem hấp chín trên lửa lớn.
Khi nhấc nắp nồi lên, ngay lập tức hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi. Lâm Việt dùng đôi đũa gỡ từng hạt cơm mạch dính vào nhau, khiến mùi hương càng cành trở lên đậm đà hơn. Sau đó, cậu rắc một chút muối, hành lá thái nhỏ, tỏi băm, ngũ vị hương và ớt bột, rồi tưới thêm một lớp dầu nóng bốc hơi thơm lừng, mùi thơm của gia vị hòa quyện với mùi thơm của cơm mạch, khiến Lâm Việt ăn liền một mạch hết cả một bát lớn.
So với hoa hoè, hoa kim tước dễ thấy hơn nhiều, bởi cây hoa này mọc thành bụi, việc hái hoa cũng thuận tiện hơn. Vì vậy, số người ăn hoa kim tước cũng đông đảo hơn.
Món mà Lâm Việt thích nhất là hoa kim tước chiên trứng, một món ăn đơn giản mà ngon miệng. Cậu hái những bông hoa kim tước tươi mới, lựa qua và rửa sạch, sau đó bỏ vào chén, đánh hai quả trứng gà vào rồi khuấy đều. Khi chảo nóng với một lớp dầu, cậu đổ hỗn hợp trứng và hoa vào, chiên cho đến khi hai mặt vàng đều. Một đĩa trứng chiên hoa kim tước bắt mắt lập tức hoàn thành. Món này cũng là món hiếm hoi mà Chu Vấn Lan tỏ ra yêu thích.
Còn mầm hương xuân, cả Lâm Việt và nương cậu đều không mấy ưa chuộng vì cảm thấy mùi vị có phần lạ lùng. Nhưng hai người Lâm Viễn và Lâm Dương, lại rất thích, vì vậy cậu vẫn thường làm món này. Hơn nữa, hương xuân chỉ có trong thời gian ngắn, đúng vào mùa vụ bận rộn, nên mỗi năm cả nhà cũng chỉ có thể ăn một hai lần. Chính vì điều đó, Lâm Việt dần bớt cảm giác không thích món ăn này.
Hương xuân có nhiều cách chế biến, nhưng lần này Lâm Việt dự định làm món hương xuân trộn đậu phụ. Đậu phụ là món mà cả nhà đều thích, cắt nhỏ rồi trộn với hương xuân, hương thơm của hương xuân sẽ thấm vào đậu phụ mà không quá nồng, vừa vặn hợp khẩu vị của cậu và nương.
Trong lúc rửa mặt, cậu đã suy nghĩ xong thực đơn cho ngày hôm nay. Xong xuôi, cậu liền gọi Lâm Dương ra ngoài.
“Ca, chúng ta đi đâu thế?”
“Đi hái ít hoa hoè cùng mầm hương xuân về nấu ăn.”
Nghe vậy, Lâm Dương lập tức nhảy cẫng lên: “Hay quá, hay quá! Để đệ đi lấy giỏ tre và liềm.”
“Lấy thêm cây gậy trúc nữa, chúng ta dùng để đập hoa hoè.”
Lâm Dương nhanh nhẹn chạy ra sân sau, rồi bất chợt dừng lại: “Ca, không cần mang đâu. Dưới gốc hai cây hoè kia đã có cây gậy trúc rồi, ngày hôm qua đệ đã nhìn thấy, chỉ cần lấy dây thừng với bao tải nữa là đủ.”
Lâm Việt gật đầu: “Vậy được, lỡ may không tìm thấy gần đó thì mình vẫn có thể xoay xở được, mang cả cây gậy trúc theo hơi phiền.”
Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Việt ghé qua bếp, “Nương, bếp vẫn đang nhóm lửa chứ?”
Chu Vấn Lan quay lại: “Còn nhóm, sao thế?”
“Nương, trên bàn có đậu đỏ con ngâm tối qua, nương nấu một ít giúp con nhé, sau đó nấu thêm nửa quả bí đỏ nữa, đợi lát con về làm điểm tâm, cơm cũng chờ con trở về làm.”
Chu Vấn Lan cười mắng: “Con cũng bày vẽ đủ trò, nghỉ một ngày mà vẫn không chịu ngơi tay.”
Lâm Việt kiêu hãnh ngẩng cằm: “Con nào có bận gì, nhàn rỗi nên mới có thời gian nghĩ món ngon. Hơn nữa, con đã hứa với Lâm Dương rồi.”
“Con cứ chiều chuộng nó thế đi.”
Lâm Việt cười hì hì: “Nương, bọn con đi đây.”
Chu Vấn Lan xua tay: “Đi nhanh lên, cố về sớm một chút.”
Lâm Việt cùng Lâm Dương rời khỏi nhà, thẳng đường tiến đến cây hoa hoè sau núi. Trong lúc Lâm Việt cúi xuống buộc liềm, Lâm Dương đã nhanh nhẹn trèo tót lên cây “Ca, đệ thấy không cần dùng gậy trúc đâu. Ca đưa liềm cho đệ, đệ sẽ kéo cành lại rồi cắt, còn ca đứng dưới hứng là được.”
Lâm Việt vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cành hoa hoè đã bị Lâm Dương bẻ gãy và ném xuống. Cậu vội vàng đưa tay đỡ lấy: “Gì mà vội thế? Ta còn chưa đưa liềm cho đệ mà.”
“Cành này ngay trong tầm tay, đệ tiện tay bẻ luôn thôi.”
“Cẩn thận đừng ngã xuống đấy. Đưa liềm cho đệ này.”
“Được rồi, yên tâm đi, ca.”
Hai huynh đệ phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc, giỏ tre đã đầy những cành hoa.
Lâm Việt ngắm nghía một lượt, thấy số lượng đã đủ, bèn lớn tiếng gọi: “Lâm Dương, đừng hái nữa, đủ rồi. Mau xuống đây nhặt hoa.”
Lâm Dương liền tụt xuống nhanh nhẹn như một con sóc. Nhìn đệ đệ, Lâm Việt không khỏi bật cười, trong lòng nghĩ thằng nhóc này chẳng khác gì một con khỉ nhỏ đu mình giữa những dây leo trong rừng.
Lâm Dương không hề hay biết mình đang bị ca ca phun tào trong lòng, hắn hí hửng chạy lại: “Ca, huynh nhặt hoa đi nhé. Tay đệ mạnh, để đệ sang bên kia hái quả du. Chờ huynh nhắt xong, thì sang bên kia tìm đệ.”
“Được thôi. Ta nhớ bên đó có một cây hương xuân nữa, đệ hái hương xuân trước đi, quả du thì chúng ta cùng nhau hái.”
Nghe thế, Lâm Dương càng phấn khích: “Ca, hôm nay huynh còn làm hương xuân à? Thích thật đấy!”
Lâm Việt kéo dài giọng trêu: “Đúng thế, đúng thế. Lát nữa về tiện đường mua một miếng đậu phụ, ta làm món hương xuân trộn đậu phụ.”
Lâm Dương hớn hở nhảy cẫng lên: “Ca, đệ đi ngay đây, để còn về sớm!”
“Ha ha ha, thế thì chạy nhanh đi.”
“Được!”
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lâm Việt và Lâm Dương mỗi người xách một giỏ tre lớn, vui vẻ trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, Lâm Dương liền rất chủ động nhận lấy giỏ tre từ tay Lâm Việt, miệng thúc giục: “Ca, để đệ rửa, huynh đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Việt nhìn đệ đệ với ánh mắt đầy nghi ngờ: “Đệ muốn cho ta nghỉ ngơi hay là muốn đẩy ta đi nấu cơm?”
Lâm Dương cười hì hì, chẳng đáp mà chỉ gãi đầu.
Lâm Việt hừ nhẹ, rồi xoay người bước về phía nhà bếp.
Trên bàn đã bày sẵn nồi đậu đỏ và bí đỏ vừa được nấu xong, hơi nóng vẫn còn bốc lên mờ mờ. Chu Vấn Lan đang ngồi ở một góc.
“Nương, không phải nói hôm nay nghỉ một ngày sao? Sao nương lại còn bận việc thế này?”
Chu Vấn Lan không ngẩng đầu lên: “Ngâm ít lúa thì tính gì là việc. Cha con còn lên trên núi đốn củi kia kìa.”
Lâm Việt nhíu mày: “Cha cũng thật là, đã nói hôm nay nghỉ mà. Củi trong nhà còn nhiều thế kia, sao lại nóng vội đến vậy.”
“Nương cũng nói mãi rồi mà ông ấy có chịu ngồi yên đâu. Chắc cũng sắp về rồi đấy. Mau nấu cơm đi.”
“Dạ, nương.”
Thấy thời gian vẫn còn sớm, bếp lại đang có nước ấm, Lâm Việt tranh thủ nấu cơm rồi bắt tay vào chuẩn bị làm điểm tâm.
Đậu đỏ được nấu thật nhừ, chỉ cần chạm nhẹ đã nát, cậu thêm một ít đường xay vào để gia vị, sau đó chia đậu đỏ thành hai phần.
Một phần đậu đỏ trộn đều với bột nếp, sau đó thêm nước nấu đậu, khuấy đều rồi cho lên bếp hấp khoảng nửa canh giờ. Khi chín, để nguội rồi cắt thành từng khối. Kết quả là những miếng bánh đậu đỏ thơm ngọt, mềm dẻo.
Phần đậu đỏ còn lại, Lâm Việt làm món bánh đậu đỏ rán. Cách làm tương tự như các loại bánh rán thông thường, cho bột mì vào nước ấm và một chút dầu đậu nành, nhào thành một cục bột mịn, sau đó chia thành những viên bột đều nhau. Mỗi viên bột sẽ được bao quanh bởi phần đậu tán nhuyễn, giống như bánh bao. Sau đó, dùng chày cán bột thành hình dạng giống ngưu lưỡi, rắc hạt mè lên cả hai mặt. Đun nóng chảo, cho bánh vào chiên trên lửa nhỏ cho đến khi hai mặt có màu vàng nhẹ.
Món bánh đậu đỏ rán phải ăn khi còn nóng mới ngon. Lúc này, Lâm Dương đã ngồi sẵn bên bàn, mắt sáng rực, háo hức chờ đợi.
Lâm Việt bưng đĩa bánh ra, vui vẻ gọi: “Nương, ra đây nếm thử xem. Hôm nay con chiên đến vừa vặn, xốp xốp giòn giòn.”
Chu Vấn Lan đến, thử một miếng rồi gật gù: “Ngon thật. Không quá ngọt, vừa miệng lắm.”
Còn Lâm Dương, ngay lập tức đưa một chiếc bánh cho ca ca mình như một cách cảm ơn, rồi mới bắt đầu há miệng lớn ăn ngon lành.
Lửa trên bếp vẫn cháy, Lâm Việt vội vàng ăn xong một chiếc bánh rồi tiếp tục bận rộn.
Chu Vấn Lan cũng đi theo, nói: “Hoa hoè và quả du đều chưng thành cơm mạch hết sao? Để nương làm cho.”
Lâm Việt gật đầu: “Vâng, vậy nương chưng giúp con. Con làm xong điểm tâm này sẽ ra xào rau. Hôm nay hái được hoa kim tước, lát nữa làm món hoa kim tước chiên trứng.”
Chu Vấn Lan lắc đầu, cười: “Chỉ có hai huynh đệ mà cũng bày đặt đi hái hoa, vừa phiền toái vừa mệt.”
“Chỉ cần ăn ngon là không thấy phiền đâu nương. Qua mấy ngày nữa hoa tàn, muốn ăn cũng chẳng còn.”
“Chỉ được cái giỏi ngụy biện.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Việt đã nghiền bí đỏ thành nhuyễn. Cậu cắt thêm vài quả táo đỏ, trộn đều với bột nếp thành khối bột không dính tay. Sau đó, cậu ngắt bột thành từng viên nhỏ, vo tròn, rồi phủ thêm một lớp bột nếp bên ngoài.
Cậu đặt thêm một vỉ hấp vào nồi, vừa tiếp tục chưng bánh đậu đỏ và vừa hấp bánh bí đỏ táo đỏ. Bánh bí đỏ chín rất nhanh, vừa khéo có thể chín cùng lúc với bánh đậu đỏ.
Tiếp đó, Lâm Việt bắt tay vào xào rau. Ngoài những món đã định sẵn, cậu còn làm thêm một món dương xỉ xào thịt khô. Khi tất cả đồ ăn và điểm tâm được dọn lên bàn, cả gian bếp như bừng sáng. Đỏ rực, vàng óng, xanh biếc, trắng ngần – sắc màu hài hòa, hương thơm ngào ngạt, trông vừa ngon miệng vừa bắt mắt.
Lâm Viễn thấy đồ ăn, liền cười: “Ta vừa mới về, người ta đã hỏi nhà mình hôm nay ăn món gì mà thơm thế. Hương bay cả ra ngoài rồi.”
Lâm Việt nghĩ cha nói hơi quá. Hôm nay cậu làm toàn món thanh đạm, chẳng phải hầm thịt hay nấu gà, sao mà hương thơm bay xa được. Tuy vậy, trong lòng cậu vẫn có chút tự hào, bởi những món cậu làm đều được cả nhà yêu thích.
Sau ngày nghỉ ngơi này, mọi người lại tiếp tục bận rộn. Ruộng lúa dù đã cày xong nhưng còn cần bơm nước, rồi cày lại một lượt trước khi cấy mạ để đỡ vất vả hơn.
Lúa giống chỉ cần ngâm trong hai ngày, sau đó phải kịp thời rải hạt giống ra ngoài ruộng để ươm mạ. Khi ươm mạ, mỗi ngày đều phải chú ý đến mức nước ngoài ruộng, đó không phải là một công việc dễ dàng.
Ngoài ruộng, mầm ngô và đậu nành đã lên cao, cỏ dại cũng mọc chen chúc. Mấy ngày gần đây có mưa, cỏ càng phát triển nhanh, thậm chí chỗ nào đó còn cao hơn cả mầm ngô. Nếu không kịp thời làm cỏ, ngô sẽ không thể phát triển.
Vất vả lắm mới xong vụ mùa này, đã trôi qua mười ngày, nhưng người trong Lâm gia cũng không thể nghỉ ngơi, vì lễ thành thân của Lâm Việt chỉ còn ba ngày nữa.
Chu Vấn Lan và Lâm Viễn đã mời được người phụ trách tiệc cưới hơn một tháng trước, sáng sớm hôm nay lại mang theo lễ vật đi một chuyến, phòng khi người ta quên mất.
Tiệc cưới cần chuẩn bị bàn ghế, nồi chén, gáo bồn, mấy ngày nay cũng bớt chút thời gian để đi mượn, chỉ chờ đến ngày cưới là dọn ra.
Người chủ hôn, người chiêu đãi khách khứa, người trong thôn đến hỗ trợ, Chu Vấn Lan và Lâm Viễn đã sớm thảo luận và quyết định, chỉ sợ có ai bị quên mất.
Ngược lại, Lâm Việt lại trở nên rảnh rỗi. Ngay cả việc nấu cơm cũng do Lâm Dương đảm nhiệm. Cậu chỉ việc đem túi tiền thêu dở ra làm tiếp.
Trước đó, Lâm Việt dự định thêu xong sớm để tặng đáp lễ, nhưng bận rộn quá nên chưa hoàn thành. May mắn là mấy ngày nay không gặp Thẩm Hoài Chi, nếu không không có quà đáp lễ thì thật xấu hổ.
Túi tiền được làm từ vải bông mà cậu từng mua, chọn màu xanh nhạt, thêu lên đó một nhánh trúc. Tuy nhiên, vẫn còn một chiếc lá chưa hoàn thiện, đường kim mũi chỉ hơi nhăn.
Nghĩ một hồi, Lâm Việt quyết định để nguyên như vậy. Cậu không dám chắc làm lại có đẹp hơn không, thôi thì cứ giữ chút không gian cho sự cải thiện sau này.
Trước ngày thành thân một ngày, Lâm gia trở nên náo nhiệt, trong sân người ra người vào, toàn là họ hàng thân thích đến giúp đỡ.
Sáng sớm, Lâm Việt vừa bước ra cửa đã bị mọi người trêu chọc đến đỏ mặt. Vốn là người không dễ ngượng ngùng, nhưng cậu cũng chịu không nổi, đành trốn vào phòng.
Nào ngờ, một lát sau, thê tử của đường ca cùng phu lang của biểu ca và mấy người nữa lại xông thẳng vào phòng cậu.
Lâm Việt ngơ ngác: "Tẩu tử, ca phu, sao mọi người lại vào đây?"
----------
Quả du: là loại quả có hình dáng tương tự quả lê, nhưng thường có kích thước nhỏ hơn và vỏ quả du có thể có màu vàng hoặc xanh. Quả du có vị ngọt thanh, thường được sử dụng để ăn tươi hoặc chế biến thành các món ăn khác nhau.
Đường ca: người anh họ bên nội.
Biểu ca: người anh họ bên ngoại