Edit: Min
Lâm Việt không cần quay đầu cũng biết tiếng động đó là do nương mình tạo ra. Rõ ràng, việc nhận lễ vật đã chạm đến giới hạn nhạy cảm của bà. Để tránh khiến bà càng thêm bất an, Lâm Việt lặng lẽ lùi lại một bước, mỉm cười nhìn Thẩm Hoài Chi, nói: “Huynh còn điều gì muốn nói không? Nếu không, ta xin phép về phòng trước.”
Thẩm Hoài Chi lắc đầu, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ thẹn thùng. Y cảm thấy hôm nay mình đã quá đường đột, đáng ra không nên vội vàng gặp mặt như thế này.
Lâm Việt chớp mắt như để trấn an đối phương, rồi xoay người đi về phía sườn phòng, dáng vẻ bình thản mà dứt khoát.
Lâm Việt vừa bước đi, từ phía sau bỗng vang lên một câu nói khẽ: “Em chờ, chờ ta tới cưới em.”
Bước chân cậu khựng lại, không khỏi cảm thấy mặt mình nóng lên, cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi nhanh chóng bước vào phòng, để lại Thẩm Hoài Chi đứng yên tại chỗ.
Thẩm Hoài Chi nhìn theo bóng lưng Lâm Việt, mãi đến khi cậu đã khuất hẳn vào trong phòng, mới thở phào nhẹ nhõm. Y quay người, chỉnh lại tư thế rồi bước vào nhà chính.
Trong phòng, cha mẹ hai bên ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt bình thản như chưa từng ghé vào cửa sổ để nhìn lén.
Thẩm Hoài Chi bước vào, cung kính cúi chào cha mẹ Lâm Việt, sau đó báo cáo ngắn gọn về cuộc gặp gỡ rồi đứng sau cha mẹ mình.
Mục đích của buổi gặp hôm nay là để định ngày thành thân và cho hai đứa trẻ gặp nhau một lần. Nay mọi việc đã xong, ở lại lâu hơn cũng không tiện. Tống Tầm Xuân nhấp một ngụm trà, rồi mỉm cười nói lời cáo từ.
“Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta xin phép về trước. Giờ đã là người một nhà, thông gia nếu có rảnh, hãy thường xuyên đến nhà chúng ta chơi.”
Chu Vấn Lan đứng dậy, giữ khách: “Lâm Dương đang nấu cơm, sắp xong rồi. Ở lại ăn bữa cơm cùng chúng ta rồi hãy đi.”
Tống Tầm Xuân từ chối khéo: “Không cần đâu, con út trong nhà chắc cũng đã làm cơm xong. Nếu chúng ta không về, sợ nó chờ lâu. Sau này còn nhiều dịp gặp gỡ, không thiếu bữa cơm này đâu.”
Hai người lại nói vài câu xã giao, rồi Chu Vấn Lan tiễn gia đình Thẩm Hoài Chi ra tận bờ sông mới quay về.
Trong nhà bếp, Lâm Dương đang tất bật với nồi niêu. Kỹ thuật nấu ăn của hắn chỉ ở mức bình thường, nhưng hắn luôn tự tin thái quá. Lâm Việt vốn định vào giúp, nhưng Lâm Dương kiên quyết từ chối: “Ca, huynh cứ ngồi chơi đi. Đệ chắc chắn làm được. Đệ đã lên kế hoạch xong xuôi: hai món mặn, một món canh, đơn giản thôi!”
Lâm Việt thầm nghĩ: Tự tin ghê nhỉ? Còn nhớ lần trước không, ngay cả món cải trắng cũng làm cháy khét. Cuối cùng phải thêm cả nồi nước vào hâm lại mới ăn được.
Thôi, không nên đả kích lòng tự tin của nó, biết đâu hôm nay kỹ thuật tiến bộ vượt bậc, trực tiếp làm ra ba hương vị màu sắc đầy đủ thì sao?
“Thôi được, vậy ta không giúp gì hết, ngay cả nhóm lửa cũng để đệ lo.”
Lâm Dương nhíu mày: “Ca, huynh nấu cơm thì đệ nhóm lửa, giờ đệ nấu cơm, sao huynh lại không chịu nhóm lửa giúp đệ?”
Lâm Việt giả vờ thở dài: “Ôi, ta cứ tưởng hôm nay có thể ung dung chờ cơm ăn. Hóa ra vẫn phải động tay vào việc.”
Lâm Dương tổng cảm thấy lời này nghe quen lắm, như thể vừa mới nghe cách đây không lâu, nhưng mãi không nhớ ra. Hắn gãi gãi đầu, rồi sửa lại lời: “Vậy được rồi, đệ tự mình nhóm lửa, ca cứ ngồi đó đi.”
Lâm Việt hài lòng, ngoài mặt còn cố hỏi lại để trêu: “Thật chứ? Đêh chắc là làm được không đấy?”
“Đệ làm được, đệ làm được! Ca, huynh đừng nói nữa, đệ muốn tập trung nấu cơm.”
Khóe miệng Lâm Việt không kiềm được mà nhếch lên, suýt thì bật cười. Cậu vội cầm cái ly lên, giả vờ uống nước để che đi nụ cười. Lúc này mà cười ra tiếng, chắc chắn Lâm Dương sẽ nhận ra mình bị trêu chọc, đến lúc đó lại lắm chuyện phiền phức.
Lúc này, Chu Vấn Lan và Lâm Viễn đều không có mặt, để lại Lâm Việt ngồi một mình hơi nhàm chán. Cậu thò tay vào trong lòng ngực, lôi ra lọ dưỡng da mà Thẩm Hoài Chi mới tặng, đặt lên bàn, rồi nhìn chằm chằm vào nó đến xuất thần.
Lọ dưỡng da này thực sự rất tinh xảo. Dù làm từ đất nung, nhưng được chế tác vô cùng khéo léo, mặt trên còn khắc hoa văn. Lâm Việt cảm thấy nó đẹp đến mức có thể dùng làm vật trang trí. Ai mà ngờ được, vị hôn phu kia lại có thẩm mỹ tốt như vậy?
Nhìn một lúc, Lâm Việt bỗng thở dài một hơi, kéo dài âm thanh như đang có tâm sự lớn. Động tĩnh này làm Lâm Dương giật mình, hặn đang loay hoay xắt rau, liền ngẩng cổ lên hỏi: “Ca, huynh làm sao vậy?”
Lâm Việt chậm rãi đáp, từng chữ một: “Ta đang sầu.”
“Sầu cái gì cơ?”
“Đáp lễ.”
Lâm Dương nghe xong thì bối rối. Hắn nghĩ bụng, đáp lễ mà cũng phải sầu sao? Đưa cái gì ăn được là xong chuyện mà, nhưng lời này chắc chắn không thể nói ra, không thì bị ca hắn mắng cho.
Hắn vắt óc nghĩ một lúc, rồi đưa ra ý kiến: “Ca, huynh có thể thêu một cái khăn tay hoặc túi tiền. Lần trước đi đốn củi, đệ gặp Lâm Kiều ca, huynh ấy còn khoe cái khăn tay mà phu lang chưa cưới thêu tặng, nhìn mà sướng rơn. Chắc Thẩm Hoài Chi cũng sẽ thích.”
“Không lễ phép, sao đệ có thể gọi thẳng tên người ta như vậy? Phải gọi là ca.”
Lâm Dương cuống quýt đáp: “Đệ biết rồi, đệ biết rồi! Đệ cũng sẽ không gọi như vậy trước mặt y đâu. Gặp mặt, đệ nhất định gọi y là ca.”
“Như thế còn tạm được. Nếu không, người ta nghe được sẽ nghĩ đệ không biết lễ nghĩa.”
Lâm Việt nói xong liền dừng lại một chút, trong mắt thoáng chút nghi hoặc: “Thật sự được không? Tay nghề ta cũng chỉ tàm tạm, vạn nhất y ghét bỏ thì ta không phải mất mặt à?”
Lâm Dương lại đắc ý rung đùi, khoe khoang: “Ca, huynh không hiểu rồi! Chuyện này không phải xem tay nghề, mà là tâm ý!”
Lâm Việt lập tức nghiêm mặt, nhìn đệ đệ như thể phát hiện điều gì bất thường: “Đệ thì biết cái gì là tâm ý? Đệ mới bao lớn, có phải đệ làm chuyện gì xấu không? Có phải học hư từ đám du côn cùng Lâm Nham kia không?”
Lâm Dương nghe xong sợ xanh mặt, không ngờ ca ca mình có thể suy diễn phong phú đến vậy, vội vàng xua tay, giọng gấp gáp: “Ca, huynh nghĩ đi đâu vậy! Đệ từ trước nay chưa từng giao du với bọn họ! Là Lâm Kiều ca nói với đệ đấy!”
Nghe vậy, Lâm Việt mới an tâm, nhưng ngoài miệng vẫn phun tào: “Lâm Kiều ca cái gì cũng nói với đệ, cũng không xem đệ bao nhiêu tuổi.”
Lâm Dương trong lòng âm thầm tức tối, cảm thấy trong mắt ca ca hắn, mình mãi mãi chỉ 10 tuổi, nhưng trên thực tế hắn đã 13, gần như là nửa người lớn rồi! Nhưng thôi, là ca ca, hắn nhịn.
“Vậy, nếu không làm khăn tay hay túi tiền, ca định tặng cái gì? Hay hôm nào lên trấn trên mua một món đi?”
Lâm Việt vẫn còn cau mày, giọng đầy tâm sự: “Chưa nghĩ ra. Cảm giác tự mình làm sẽ thích hợp hơn, mua đồ mà không hợp thì phí tiền. Chính tay làm thì dù người ta có không thích, ném đi cũng không đau lòng.”
Lâm Dương trong bụng lại ngấm ngầm phun tào: Ca ca nói nghe thì hay, nhưng nếu Thẩm Hoài Chi thật sự dám ném, ca ca chắc chắn sẽ mang thù. Nhớ lại lần sinh nhật trước, ca ca thêu túi tiền cho mình, đi chơi sơ ý làm rơi mất, thế là ca ca giận nguyên một tuần. Hắn phải năn nỉ đủ kiểu thì ca ca mới tha lỗi.
Khoan đã, sao có mùi khét vậy?
Lâm Dương cúi đầu nhìn, thì ra đồ ăn trong nồi đã cháy sém!
Hắn lấm lét nhìn sang Lâm Việt, thấy ca ca vẫn còn đang ngẩn người, nhanh chóng xúc đồ ăn ra đĩa, còn tốt còn tốt, ca ca không phát hiện, đợi lát nữa ăn cơm, cùng lắm bị mắng một trận thôi.
Cùng lúc đó, Lâm Việt cuối cùng cũng ra được quyết định, đột nhiên vỗ đùi một cái: “Ta nghĩ ra rồi, vậy làm túi tiền đi. Ta thêu chậm chút, chắc không ai phát hiện ra tay nghề ta không tốt.”
Lâm Dương hăng hái gật đầu: “Đúng đúng, ý này hay đấy, ca! Đảm bảo ổn!”
“Đúng rồi, khi nào thì đưa cho y?”
Lâm Việt đã nghĩ đến chuyện này từ sớm, liền đáp ngay: “Xem tình huống, nếu có cơ hội thì tặng trước ngày thành thân, còn không thì tặng vào chính hôm đó cũng được.”
Lâm Dương thấy vậy thì gật gù, chỉ là một món quà thôi, đâu cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
“Ca, huynh gọi cha nương tới ăn cơm đi, đệ bưng đồ ăn ra.”
“Được.”
Lâm Việt đem chiếc lọ nhỏ trên bàn cầm trong tay, trước tiên chạy về sườn phòng cất đồ, rồi mới đi gọi mọi người ở nhà chính.
Trong lúc ăn cơm, Lâm Dương cứ mãi thấp thỏm trong lòng. Không ngờ đến khi bữa cơm kết thúc, chẳng có ai trách hắn vì đã xào món ăn cháy, bởi cả nhà đều đang thất thần, không ai để ý.
Ăn xong, cả nhà chia thành hai nhóm để xuống ruộng làm việc. Hai huynh đệ Lâm Việt mang hạt giống và vác cuốc ra ruộng bắp phía Đông. Bắp vừa mới gieo mấy ngày trước, đang độ nảy mầm, nên họ đi kiểm tra xem có sót chỗ nào hoặc chỗ nào cây không lên thì kịp thời trồng lại. Hai đầu bờ ruộng trống cũng phải nhanh chóng trồng thêm đậu nành và bí đỏ.
Còn Chu Vấn Lan và Lâm Viễn thì mang liềm, cõng sọt tre ra cánh ruộng phía Tây, nơi đó có một mẫu lúa mì và nửa mẫu kiều mạch, đúng vào vụ thu hoạch.
Việc dặm lại cây giống là công việc tương đối nhàn hạ. Lâm Việt đứng giữa cánh ruộng, không vội làm ngay mà quan sát xung quanh, rồi vui vẻ nói: “Xem này, cây đều đã nảy mầm, hạt giống của chúng ta chắc sẽ còn thừa không ít.”
Lâm Dương cũng phấn khởi đáp: “Cây mầm nhà mình còn to hơn hẳn. Năm nay chắc chắn sẽ được mùa.”
“Chúng ta tranh thủ làm nhanh lên, hôm nay mà làm xong thì mai khỏi phải ra nữa.”
“Đệ biết rồi, huynh làm từ bên này, đệ làm từ bên kia, hai bên dặm vào giữa nhé.”
Việc đồng áng không thể chờ đợi. Nhà họ Lâm vì bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ đã trì hoãn công việc nhà nông nhiều ngày, để bắt kịp tiến độ, cả gia đình bốn người đều đi từ sớm đến khuya, liên tục bận rộn suốt mười ngày.
Cuối cùng, họ cũng hoàn thành mọi việc. Lúa mì gặt xong, phơi khô và được cất kỹ vào kho, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Trong những ngày phơi lúa, mọi người đều lo lắng trời mưa bất chợt, không kịp thu hoạch. Bây giờ thì không còn gì phải lo lắng nữa.
Lâm Việt cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã xong việc. Trước đó, hắn luôn nhớ đến việc thêu túi tiền để làm quà đáp lễ, nhưng không ngờ bận rộn suốt nhiều ngày như vậy mà chưa kịp bắt tay vào làm. Giờ đây, khi đã rảnh rỗi, cuối cùng hắn cũng có thể bắt đầu, nếu không, Lâm Việt thật sự lo lắng đến ngày thành thân vẫn chưa thêu xong túi tiền.
Hoàn thành xong công việc trong đất, dù ngoài ruộng vẫn còn việc đang chờ, nhưng cũng không quá cấp bách. Vì vậy, Chu Vấn Lan quyết định cho cả nhà nghỉ ngơi một ngày.
Hôm nay, bốn người trong nhà đều ngủ nướng, mặt trời đã lên cao họ mới dậy. Mấy ngày trước bận rộn, mỗi bữa cơm đều qua loa, nên Lâm Dương đã mong chờ mãi có ngày rảnh rỗi để được ăn một bữa đàng hoàng.
Vừa dậy, Lâm Dương đã bám theo Lâm Việt, hết bưng trà lại rót nước, cười tươi rất ân cần.
Lâm Việt không chịu nổi, đành nói: “Hôm qua chẳng phải đã hứa với đệ rồi sao? Đừng cứ đi theo ta mãi, ta hoa cả mắt đây. Mau đi dọn bếp đi, lát nữa ta sẽ nấu.”
Lâm Dương cười khì khì: “Ca, hôm nay có thể làm hai món điểm tâm khác nhau không?”
“Được.”
“Có thịt không?”
“Có.”
“Thế có thể ăn hai món thịt không?”
“Lăn!”
“Được rồi.”