“Lãnh địa đế vương” là một kỹ năng độc đáo của những sinh vật siêu phàm chủng đế vương. Chúng có thể giải phóng áp lực năng lượng của chính mình và thậm chí thay đổi khí hậu của bầu trời và cảnh quan của núi sông.
Trong lãnh địa đế vương, chủng tộc đế vương là vị vua tuyệt đối thống trị mọi thứ, không sinh vật nào có thể thoát khỏi tầm mắt của người đứng đầu lãnh địa.
Mọi người đều phải vật lộn dưới áp lực của lãnh địa đế vương, ngay việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trong số đó, trạng thái của Tiểu Khô Lâu là thê thảm nhất, nó là một con thú cưng hệ hắc ám, vốn khắc chế được hệ ánh sáng, nhưng năng lượng của Lãnh địa đế vương vượt xa những gì các chủng tộc tinh nhuệ cấp thấp có thể đương đầu.
Khả năng khắc chế của nó đối với Diệu Nhật Viêm Lang chẳng đáng là gì, nhưng áp lực của Diệu Nhật Viêm Lang lại cực kỳ nguy hiểm. Hầu hết các vùng tối xung quanh đó đều biến mất. Tiểu Khô Lâu muốn tránh né cũng không được. Nó bị uy hiếp đến mức ngã khuỵu xuống rồi hoàn toàn bị đè xuống đất, dù có vùng vẫy thế nào cũng không đứng dậy được.
"Ellen!" Mục Chung Nguyệt cũng ép khụy xuống, cô muốn mang Tiểu Khô Lâu trở lại không gian ngự thú nhưng lại hiếm khi cảm nhận được sự phản kháng của khế ước.
Ellen không muốn quay trở lại không gian ngự thú vào lúc này, nó không muốn để mặc ngự thú sư phải một mình đối mặt với những thứ này.
Mục Đồng khinh thường nhìn con gái mình và con thú cưng đang giãy dụa của cô: "Con hiểu chưa? Loại thấp kém không đáng bồi dưỡng. Tiểu Khô Lâu không bao giờ có thể tiến hóa thành chủng tộc đế vương. Dù con có bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và công sức thì con cũng không bao giờ vượt qua sự khác biệt thiên phú do huyết thống.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"... Loại thấp kém." Mục Chung Nguyệt lẩm bẩm lặp lại, trong đầu lóe lên hình thú cưng ban đầu của Mục Đồng, Hồng Diễm Đấu Lang Pa Lý.
Hình ảnh con Hồng Diễm Đấu Lang cố hết sức vẫn phí công, cụm từ này là cơn ác mộng mà Mục Chung Nguyệt không dám đối mặt trong quá khứ.
“Không thể thức tỉnh thành ngự thú sư, chẳng phải con đã kém cỏi trong mắt cha từ lâu rồi sao?” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mục Đồng.
"Cha đã dày công chuẩn bị kỹ lưỡng thú cưng cấp cao, cũng như tư cách nhập học không cần qua thi tuyển vào đại học Tinh Châu, cha chuẩn bị cho Mục Ất Hạ nhỉ."
Huyền thoại Mục Đồng là giáo sư danh dự của Đại học Tinh Châu. Cũng như hiệu trưởng của Đại học Tinh Châu đã vận động nội bộ cho Lâm Phỉ, Mục Đồng cũng có những chỉ tiêu tuyển sinh không cần qua thi tuyển.
Trước đây Mục Chung Nguyệt chưa bao giờ hoài nghi những quyền lợi này vốn thuộc về mình, nhưng sau khi Mục Ất Hạ thức tỉnh, Mục Đồng đến bây giờ vẫn chưa đề cập đến chuyện này với Mục Chung Nguyệt, đáp án đã rõ ràng.
Mục Ất Hạ sửng sốt, không ngờ ngọn lửa chiến tranh lại lan đến mình, vô thức di chuyển ra phía sau cha mình.
"Đó là thứ chuẩn bị cho ngự thú sư, đương nhiên là cho Ất Hạ." Mục Đồng hơi cau mày nhìn thẳng vào ánh mắt của con gái mình: "Chính vì con cũng đã thức tỉnh nên cha vội vàng quay lại, cân nhắc lại quyết định trước đây của mình. Chính con đã quyết định từ bỏ những thứ này, Mục Chung Nguyệt.”
Trong mắt Mục Đồng, những sinh vật cấp thấp như Tiểu Khô Lâu này không khác gì người bình thường. Mục Chung Nguyệt đã thua ngay từ vạch xuất phát, không bao giờ có thể đạt được thành tựu gì chứ đừng nói đến việc thăng cấp thành huyền thoại.
"Cha còn chưa hỏi con, vì sao muốn lập khế ước với loại sinh vật thấp kém này?"
"Cha còn chưa có hỏi con, là người bình thường làm sao con thoát khỏi bí cảnh được." Mục Chung Nguyệt gằn từng chữ một.
Trong đầu cô hiện lên một số cảm xúc xa lạ. Cô không nên để tâm những việc làm của Mục Đồng nhưng những ký ức quá khứ vẫn lởn vởn trong đầu cô.
Mục Chung Nguyệt trong ký ức muốn đích thân chất vấn cha mình.
Trong ký ức, Mục Chung Nguyệt đã cố gắng hết sức để tìm kiếm sự công nhận, luôn đứng trước đỉnh cao chướng ngại lớn nhất trong đời mình. Bây giờ Mục Chung Nguyệt lựa chọn nhìn thẳng và san bằng nó.
"Két… Két...!" Tiểu Khô Lâu trắng nhởn rơi xuống chắn trước mặt Mục Chung Nguyệt, nó bị năng lượng hệ ánh sáng của lãnh địa đế vương đốt cháy đến bốc khói trắng, nhưng trước ánh mắt khó tin của mọi người, bộ xương khẳng khiu từ từ đứng thẳng dậy đầy kiên định.
"Két!" Tiểu Khô Lâu giang rộng vòng tay, không hề sợ hãi chặn trước mặt ngự thú sư, đối mặt với con Diệu Nhật Viêm Lang khổng lồ đáng sợ.
"Ellen..." Cô gái tóc đen khẽ mở mắt, mắt chợt thấy nóng bừng lên.
Cô nắm chặt tay đến mức lòng bàn tay rớm máu, dùng cơn đau ép mình tập trung tinh thần chống lại Lãnh Địa Đế Vương của Diệu Nhật Viêm Lang.
Cố gắng chịu đựng áp lực của Lãnh Địa Đế Vương, Mục Chung Nguyệt đứng thẳng người cùng thú cưng của mình.
Mắt của Diệu Nhật Viêm Lang lóe lên kinh ngạc, dường như nó chưa bao giờ ngờ được một con thú cưng hệ hắc ám yếu đuối nhường ấy, tưởng chừng sẽ chết chỉ bởi một cú hắt hơi và tung vuốt, lại có thể đứng lên được trong lãnh địa đế vương của nó.
“Bởi vì Ellen đã cứu con trong bí cảnh nên con mới có thể sống sót trở về.”
Mục Chung Nguyệt ngẩng đầu lên dưới áp lực của Lãnh Địa Đế Vương, nói tiếp: "Chúng con đã cùng nhau thắng nhiều trận đấu. Ellen có thiên phú chiến đấu xuất sắc. Con rất may mắn được gặp nó, và để nó trở thành thú cưng khế ước đầu tiên của con."
Mục Đồng thoáng trầm mặc, ông ta cũng không hỏi con gái làm sao thoát khỏi bí cảnh.
Ông ta được bệnh viện báo tin, biết rằng cô đã thức tỉnh thành công và bình an vô sự, người làm cha như ông ta thấy thế là đủ.
Nhưng đây không phải là lý do để Mục Chung Nguyệt đặt cược tương lai của mình cẩu thả như vậy.
Ông ta giơ tay lên, Diệu Nhật Viêm Lang nhận lệnh thu hồi Lãnh Địa Đế Vương, nó vẫy đuôi, xoay người lại, nằm dưới bóng cây yêu thích của mình.
Ngự thú sư huyền thoại nhìn con gái mình: “Mục Chung Nguyệt, con muốn nói gì?”
"Con muốn nói rằng thiên phú chủng tộc không phải là tiêu chí duy nhất, những loài thấp kém cũng có con đường riêng của mình. Đây là con đường con đã chọn."
Mục Chung Nguyệt bế Ellen đã kiệt sức lên, lại nhìn thẳng vào mắt cha cô: “Cha cứ ngồi yên chờ, chờ xem hạng thấp kém làm sao vượt qua mình, thưa cha.”
Lần này, ngay cả Mục Ất Hạ đang tránh ở phía sau cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô ta có nghe nhầm không? Người chị luôn xem lời nói của cha mình như một khuôn vàng thước ngọc trong mọi chuyện, luôn nỗ lực thực hiện hơn bất kỳ ai giờ đang chống lại cha mình?
Mục Chung Nguyệt vừa dứt lời đã xoay người rời khỏi khu vườn, kết thúc "bữa cơm nhà" còn chưa bắt đầu.
Mục Đồng dường như còn nói gì đó, xen lẫn với những lời an ủi của Mục Ất Hạ, nhưng Mục Chung Nguyệt chẳng còn quan tâm.
Cô khéo léo từ chối lời hỏi thăm của tài xế và rời đi không mục đích, trong đầu nhớ lại đủ chuyện trước đây.
Trong ký ức của Mục Chung Nguyệt, cô ấy chưa bao giờ chống lại cha mình thế này.
Về bản chất cô không còn là con gái của Mục Đồng nữa, cô gái cố hết sức để được cha công nhận và đi theo con đường mà cha mình hằng mong đợi đã biến mất trong bí cảnh của Lâu đài vong linh.
Có lẽ cô bị ký ức quá khứ ảnh hưởng nên không đè nén tâm trạng trước đây của Mục Chung Nguyệt, nói ra những lời như đang trút giận.
Mục Chung Nguyệt, một học sinh trung học có thể không nhìn rõ nhưng giờ cô đã hiểu rõ bản chất của những “người thân” này. Mục Đồng yêu bản thân mình hơn những người khác, và Mục Ất Hạ cũng vậy.
Cho nên họ có thể vui vẻ khi cần. Mục Đồng cần một cô con gái nghe theo sự sắp xếp của ông ta, còn Mục Ất Hạ cần một người cha có thể cung cấp nguồn lực cho cô ta.
Dựa trên nguyên tắc đó, dù người cha quanh năm vắng nhà, thờ ơ với gia đình hay chuyện con gái ông muốn trở thành ngự thú sư như thế nào cũng không sao.
Ngược lại, Mục Chung Nguyệt, người có vẻ ngoài lạnh lùng và thờ ơ lại có tình cảm chân thành, cô ấy mong đợi sự đồng tình của Mục Đồng và giận ông ta vì không trở về nhà, chính vì cô ấy vẫn còn kỳ vọng vào cha mình nên mới bị cách đối xử của ông ta tổn thương tình cảm.
Là một nô lệ tư bản trưởng thành, cách hợp lý nhất là nên cư xử như Mục Ất Hạ, khéo léo giả vờ thành người thừa kế hợp chuẩn để giành được nhiều nguồn lực hơn từ ngự thú sư huyền thoại.
Nhưng ngay cả Mục Chung Nguyệt bây giờ cũng cảm thấy khó chấp nhận nguyên tắc bồi dưỡng của Mục Đồng, mặc dù Mục Đồng được hầu hết mọi người trên thế giới công nhận và được phong tặng danh hiệu ngự thú sư "huyền thoại".
Hình bóng Hồng Diễm Đấu Lang Pa Lý vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu óc cô. Nếu vì theo đuổi quyền lực và địa vị cao hơn mà có thể bỏ rơi con thú cưng đầu tiên, thì cái gọi là "khế ước trọn đời" giữa ngự thú sư và sinh vật siêu phàm tính là gì?
Niềm tin là mối quan hệ gắn kết với đồng bạn của mình có thể mang lại kỳ tích, đó là chút ý nguyện tốt đẹp ban đầu mà cô vẫn âm thầm giữ trong lòng sau khi trở thành một người trưởng thành nhàm chán.
Ngay cả trong một trò chơi kỹ thuật số hoàn toàn, Mục Chung Nguyệt cũng đầu tư cảm xúc vào nhân vật mà cô đã bồi dưỡng, chứ đừng nói đến việc bây giờ cô đang ở trong một thế giới thực, nơi cô có thể lập khế ước với đồng bạn của mình.
Cô gặp được một Tiểu Khô Lâu luôn hết lòng vì mình, lại còn ý chí chiến đấu tuyệt vời.
Vì vậy, cô muốn chọn con đường mà ngay cả “hạng kém cỏi” cũng có thể đi. Cô muốn cùng Ellen đứng trên đấu trường hàng đầu thế giới, chứng minh cho mọi người thấy rằng không chỉ có một con đường duy nhất để đạt đến đỉnh cao.
Cảm thấy bước chân cô chậm lại, Tiểu Khô Lâu hiện ra từ trong bóng tối và nhìn về phía ngự thú sư đang suy tư.
"Két...?" (Chị đang buồn vì lời nói của người kia à, Chung Nguyệt?)
"Két!" (Đừng buồn, em sẽ cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn!)
Thằng nhóc nhẹ nhàng kéo ống quần của cô, phát ra những tiếng Két Két quả quyết.
"Két, Két, Két!" (Một ngày nào đó, chúng ta mạnh mẽ hơn mọi người!)
Mục Chung Nguyệt ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cậu nhóc, mỉm cười vuốt ve đầu lâu của nó.
Ellen không hề "kém cỏi".
Đó là một Tiểu Khô Lâu có thể chịu đựng được Lãnh Địa Đế Vương, cho dù đối thủ có chênh lệch thực lực đến đâu cũng sẽ không bao giờ đầu hàng.
Cô đưa tay ra, kiện định chạm nắm đấm với Tiểu Khô Lâu đầy quyết tâm.
"Ừ, chúng ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn tất cả mọi người!"