Mục Chung Nguyệt tỉnh dậy vì lạnh.
Cái lạnh thấu xương bao trùm khắp người, đầu cô nhức như búa bổ, như phải chạy bộ mười cây số sau ba đêm tăng ca liên tục.
Ký ức cùng với ý thức khó khăn lắm mới quay lại, cô nhớ rằng mình mới vừa làm việc quá giờ, khó khăn lắm mới xong việc về nhà. Cô đi bộ từ cổng công ty đến ga tàu điện ngầm. Trên đường đi, cô mở trò chơi trên điện thoại định thực hiện nhiệm vụ hàng ngày, rồi sau đó dường như cô bước hụt chân, trước mắt tối sầm rồi mất đi ý thức.
Thực tế đã chứng minh không nên vừa đi vừa nghịch điện thoại, nếu không cũng chẳng biết mình ngã thế nào...
Mục Chung Nguyệt cử động cơ thể, đau đến phải suýt xoa. Cơn đau dữ dội hơn truyền tới bắp chân cô. Lúc này cô mới thấy trên chân có một mảng sưng đỏ lồi lên bất thường, giống như bị gãy xương.
Chẳng lẽ lúc ấy cô hụt chân rồi còn bị xe hơi tông một cú văng ra xa? Một cú ngã thôi, sao lại gây ra thương tích nghiêm trọng như vậy được, hơn nữa lúc đó trên con đường nhỏ đó làm gì có chiếc ô tô nào chạy qua...
Mục Chung Nguyệt đột nhiên giật mình, tạm dừng những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Tay cô nắm chặt vạt váy.
Chẳng có một nô lệ tư bản nghiêm túc nào lại mặc một kiểu váy có chất liệu mềm mại viền ren thế này đi làm thêm giờ ở công ty.
Cô ngẩng đầu lên quan sát kỹ hơn, hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn không giống nơi cô đã hụt chân ngã xuống lúc trước.
Cô đang ở trong một căn phòng đổ nát kỳ lạ. Sàn nhà, các bức tường và trần nhà đều đầy những vết nứt thời gian. Đồ trang trí trong phòng rất lộng lẫy nhưng lại phủ đầy bụi bặm, mạng nhện bám đầy các góc. Vài đốm lửa ma chơi màu xanh lập lòe lơ lửng bốn phía là nguồn ánh sáng duy nhất trong phòng.
Cả không gian tràn ngập cảm giác nhớp nháp lạnh lẽo hơn hẳn sự lạnh lẽo ở môi trường tối tăm ẩm ướt bình thường. Chính cái lạnh bất thường này đã khiến Mục Chung Nguyệt tỉnh dậy.
Đây là... lâu đài vong linh, bí cảnh...?
Trong đầu cô hiện lên những cụm từ khó hiểu, thái dương sưng tấy càng nhức nhối nghiêm trọng hơn. Một số ký ức không phải của cô cùng với những tri thức chưa từng nghe thấy trên đời chợt ập tới tràn ngập đầu óc Mục Chung Nguyệt.
… Sự thật chứng minh đừng nghịch điện thoại khi đang đi trên đường, nếu không có thể rơi vào một thế giới khác.
Sau khi cố sắp xếp những ý nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu, Mục Chung Nguyệt cuối cùng cũng tin rằng mình đã xuyên không.
Cô gái này trông rất giống cô, mới mười bảy tuổi còn đang học cấp ba, cũng tên là Mục Chung Nguyệt, gần như vô tình ngã xuống cùng lúc với cô rồi bất tỉnh, khi tỉnh lại thì cô đã ở đây. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhưng cú ngã của Mục Chung Nguyệt còn nghiêm trọng hơn nhiều. Cô ấy rơi xuống từ trần nhà bị sập ở tầng hai, trên người bị nhiều vết trầy xước và gãy xương. Có lẽ bắp chân là nơi bị thương nặng, chỉ cần ở môi trường khắc nghiệt thế này một ngày thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng, không thể sống nổi.
Còn chuyện tại sao một học sinh cấp ba lại xuất hiện ở một nơi nguy hiểm thế này... Mục Chung Nguyệt cố gắng xử lý những kiến thức xa lạ trong đầu, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.
Đây là bí cảnh lâu đài vong linh. Lâu đài vong linh là tên do Mục Chung Nguyệt đặt. Điểm mấu chốt nhất nằm ở cụm từ “bí cảnh”.
Trong ký ức của nguyên chủ, thế giới này về cơ bản giống với thế giới của Mục Chung Nguyệt. Con người đã trải qua cuộc cách mạng công nghệ và bước vào xã hội hiện đại.
Điểm khác biệt duy nhất là sự tồn tại của "bí cảnh", một hiện tượng địa lý kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện trên hành tinh này khoảng một nghìn năm trước. Các không gian độc lập được gọi là "bí cảnh" lần lượt xuất hiện và hợp nhất với hành tinh này, làm thay đổi vĩnh viễn cảnh quan nơi đây.
Sự hợp nhất của các bí cảnh với hành tinh đã mang đến những nguồn tài nguyên mới chưa từng có trước giờ, và sinh ra những sinh vật siêu phàm sở hữu các sức mạnh thần kỳ khác nhau. Chúng có hình dạng của các sinh vật trên hành tinh từ động vật, thực vật, côn trùng, nguyên tố ... hoặc thậm chí một số sinh vật hoàn toàn tưởng tượng, vô số sinh vật siêu phàm được sinh ra từ bí cảnh khi bí cảnh sáp nhập với hành tinh, đồng thời thay đổi hệ sinh thái ban đầu của hành tinh.
Hàng nghìn năm đã trôi qua, con người đã thăm dò được trên diện rộng các bí cảnh và sinh vật siêu phàm. Chính con người cũng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của bí cảnh và đã tìm ra các phương tiện để kiểm soát sức mạnh siêu phàm.
Khoảng sáu mươi phần trăm con người thế hệ mới đã xuất hiện năng lực "Không gian ngự thú" và "thiên phú ngự thú", đồng thời có thể lập khế ước với những sinh vật siêu phàm, trở thành "Ngự thú sư", thu được sức mạnh cũng như sự hợp tác của các sinh vật siêu phàm.
Sự xuất hiện và dung hợp của các bí cảnh vẫn còn tiếp diễn đến tận ngày nay. Vì lý do này, chính phủ đã thành lập một bộ phận đặc biệt xử lý các vấn đề liên quan đến bí cảnh để ngăn chặn và kiểm soát các bí cảnh đột nhiên xuất hiện ở các khu vực thành thị, nhằm đảm bảo an toàn cho người dân.
Cơ chế xuất hiện và dung hợp của các bí cảnh vẫn còn là bí ẩn nhưng tần suất bí cảnh xuất hiện trong các khu định cư của con người đã giảm đi rất nhiều. Cùng với sự ngăn chặn và kiểm soát của bộ phận xử lý các vấn đề liên quan đến bí cảnh, về cơ bản bí cảnh không còn gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người dân.
Tất nhiên điều này không ngăn được một số người xui xẻo đụng phải bí cảnh, bị nó bất ngờ đập vào mặt, ví dụ như Mục Chung Nguyệt hiện giờ.
Hình như ban đầu cô ấy chỉ định rủ ai đó đi chơi trong một công viên nhỏ ở ngoại ô thành phố, ai ngờ không đợi được người mình hẹn, lại vô cùng hiếm thấy bị bí cảnh ập xuống, thậm chí còn là lâu đài vong linh...
Nó được gọi là lâu đài vong linh vì tụ tập ở đây đều là những sinh vật siêu phàm hệ hắc ám và bất tử. Trong số các loại sinh vật siêu phàm đã được xác định đến, hai hệ sinh vật này là bí ẩn và nguy hiểm nhất. Mục Chung Nguyệt thậm chí còn là một người bình thường chưa thức tỉnh khả năng ngự thú, lạc vào một lâu đài đáng sợ đầy vong linh thế này thì đúng là chết chắc.
Sự thật cũng diễn ra đúng như vậy, lúc đó Mục Chung Nguyệt là người duy nhất bị hút vào bí cảnh ở công viên ngoại ô. Ký ức cuối cùng của Mục Chung Nguyệt là cô ấy bị một xác chết ghê rợn đuổi theo, trong cơn hoảng loạn không nhìn đường bị hụt chân, rơi từ tầng hai xuống phòng này, sau đó bất tỉnh.
Bây giờ cô mệt mỏi và đói khát, khắp người đầy vết thương lại còn kiệt sức, chân bị gãy chỉ có thể nằm im chờ được cứu. Nhưng không biết khi nào Cục xử lý bí cảnh của thành phố mới tìm được lối vào bí cảnh này. Cô có thể bị nhiễm trùng vết thương, sốt, hôn mê hoặc bị sinh vật siêu phàm hệ bất tử lang thang bên ngoài ăn thị.
Mục Chung Nguyệt nghĩ đến đó vô thức kiểm tra điện thoại, đúng là không có tín hiệu.
Cô không khỏi thở dài. Đúng là khởi đầu của tồi tệ. Dù cô là người xuyên không hay một học sinh trung học bình thường cũng không thể tìm được cách gì tự cứu mình lúc này.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, Mục Chung Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía đó, nhẹ nhàng nói: "Đừng trốn, ta thấy ngươi từ lâu rồi."
Lúc mới tỉnh lại, cô đã cảm thấy có chuyển động nhẹ nhàng đằng sau cửa phòng, nhưng lúc đó cả người cô đều đau đớn, trong đầu tràn ngập đủ thứ thông tin. Cô thật sự không thể phân tâm để ý chuyện khác. Hơn nữa đối phương hành xử rất dè dặt như sợ bị phát hiện, hoàn toàn không giống với xác chết đã đuổi theo cô trong trí nhớ nên Mục Chung Nguyệt vô thức xem nó là một con vật nhỏ vô hại như chuột.
Giờ nghĩ lại, trong bí cảnh làm gì có động vật nào bình thường. Nó chắc là một sinh vật siêu phàm yếu ớt.
Chuyển động phía sau cánh cửa hơi dừng lại, sau đó cánh cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra một chút, một sinh vật nhỏ màu trắng thò đầu vào cửa nhìn về phía cô.
Đó là một...Tiểu Khô Lâu.
Đó không phải là bộ xương của trẻ con. Trên thực tế, bộ xương của một đứa trẻ trông đáng sợ hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều với những chiếc xương biến dạng chưa phát triển đầy đủ và những nướu răng sữa chưa kịp mọc ra... Mục Chung Nguyệt đã vô tình nhìn thấy một bộ xương trẻ con ngoài đời rồi gặp phải ác mộng.
Tiểu Khô Lâu trước mặt này giống bộ xương của người lớn có tỷ lệ nhỏ hơn, còn có điểm Q tạo cảm giác, đầu khá to, đốt sống cổ nhỏ, hốc mắt trống rỗng to tròn làm giảm bớt cảm giác kinh hoàng của bộ xương.
Mục Chung Nguyệt nhanh chóng tìm thấy trong trí nhớ của mình một sinh vật siêu phàm tương ứng.
[Tên]: Tiểu Khô Lâu
[Thuộc tính]: Hệ hắc ám, hệ bất tử
[Cấp chủng tộc]: Tinh hoa cấp thấp
[Kỹ năng cơ bản]: tái tạo
Mặc dù các sinh vật siêu phàm hệ hắc ám và hệ bất tử là những loại sinh vật bí ẩn và nguy hiểm nhưng Tiểu Khô Lâu có lẽ là yếu nhất trong số những sinh vật loại này, lại còn chịu sự uy hiếp của các xác thối, hồn ma, xác ướp và các sinh vật tương tự. Tiểu Khô Lâu chỉ cao đến đầu gối của con người, hốc mắt lớn khiến chúng trông không đến nổi đáng sợ, và kỹ năng duy nhất của chúng là có thể tái tạo cơ thể bị hủy hoại (tái tạo)
Hầu hết những Tiểu Khô Lâu đều nhát gan, nhưng con trước mặt Mục Chung Nguyệt có lẽ là một ngoại lệ, sau khi bị phát hiện không lập tức bỏ chạy mà ngược lại còn ngập ngừng tiến lên mấy bước về phía cô.
Mục Chung Nguyệt thấy thú vị nên vẫy tay chào nó.
Hầu như tất cả các sinh vật siêu phàm đều có trí thông minh hoặc nhận biết cảm xúc vượt xa động vật bình thường. Dù không lập khế ước, một số sinh vật siêu phàm có thể hiểu được ý nghĩa hành động và tương tác với con người, vì vậy hầu hết mọi người dù không thể thức tỉnh khả năng trở thành ngự thú sư vẫn có thể chung sống với những chủng tộc sinh vật siêu phàm cấp thấp vô hại.
Đây là sinh vật siêu phàm đầu tiên mà Mục Chung Nguyệt tiếp xúc sau khi đến thế giới này. Cô thấy tò mò tại sao nhóc con này không bỏ chạy.
Tiểu Khô Lâu dường được khích lệ, xương chân nhấc lên từ từ đi tới.
Nó dừng lại trước mặt cô gái loài người, sau đó “bốp” một tiến vỡ tan thành từng mảnh, các mẩu xương nằm rải rác trên mặt đất.
Mục Chung Nguyệt: "...?"
Một thứ giống như khói đen bốc lên từ những mảnh xương trắng rải rác, sau đó những mảnh xương này lơ lửng giữa không trung, từng mảnh ghép trở lại hình dạng một Tiểu Khô Lâu. Thằng bé nhìn chằm chằm vào Mục Chung Nguyệt, nó không có mắt nhưng Mục Chung Nguyệt lại nhận ra vẻ mong đợi trong đôi mắt to trống rỗng đó.
Đây có phải là kỹ năng “tái tạo” của tộc Tiểu Khô Lâu? Mục Chung Nguyệt nghiêng đầu, thắc mắc đối phương có ý gì khi cố ý biểu diễn khả năng này trước mặt cô.
Cô nhìn bắp chân đã hơi biến dạng sau khi bị gãy, rồi nhìn vẻ mong đợi của Tiểu Khô Lâu, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: “Lẽ nào thấy mình chết rồi sống lại… nên xem mình là đồng loại à?"
Tiểu Khô Lâu gật đầu liên tục, chạy lại gần một chút, chỉ vào bắp chân biến dạng của Mục Chung Nguyệt, cùng những vùng bị thương rướm máu trên thắt lưng và bụng của cô, đồng thời làm vỡ xương ở đúng vị trí trên người nó, sau đó tự ghép lại trong màn sương đen rồi nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.
Mục Chung Nguyệt bật cười, hiểu ý của Tiểu Khô Lâu.
Tái tạo không phải là một kỹ năng đặc biệt gì. Hầu hết các sinh vật siêu phàm hệ bất tử đều có thể tái tạo thần kỳ như vậy. Lẽ nào Tiểu Khô Lâu muốn chỉ mình cách chữa lành vết thương bằng khả năng “Tái tạo”?
"Đáng tiếc... Chị là con người, không phải đồng loại của em, không thể sử dụng những khả năng siêu phàm thần kỳ này."
Mục Chung Nguyệt nhìn vết thương vẫn còn rất đau của mình, lắc đầu nhìn Tiểu Khô Lâu.
Tiểu Khô Lâu sững sờ, sau đó lộ vẻ thất vọng, chậm rãi cúi đầu xuống.
Nhưng nó lập tức ngẩng lên, sương đen lẩn quẩn quanh người, dường như nó nghĩ ra ý kiến hay gì đó nên gật đầu với Mục Chung Nguyệt rồi một mình chạy ra khỏi phòng.