Sau khi chia tay trong bất hòa với cha ở bữa cơm nhà, Mục Chung Nguyệt trở về căn hộ nhỏ mà cô thuê.

Cô thấy vẫn còn sớm, đang suy nghĩ có nên vòng qua siêu thị để mua một ít nguyên liệu cho bữa tối không.

Ellen như thường lệ hòa vào cái bóng của cô. Thời gian trung bình nó ở trong bóng của Mục Chung Nguyệt hàng ngày còn dài hơn trong không gian ngự thú.

Khi họ sắp đi đến cửa nhà, Mục Chung Nguyệt dừng lại còn Ellen bước ra từ trong bóng tối.

Có một thanh niên lạ mặt đang đứng trước cửa nhà cô.

Thanh niên đó mặc một bộ quần áo cũ, đi đôi ủng ngắn đế dày, rõ ràng không phải mùa đông mà quấn một chiếc khăn quàng dài thượt, nửa khuôn mặt vùi trong chiếc khăn.

Tóc anh ta trông rối bù, đôi mắt ánh lên đầy mệt mỏi, mắt có thâm quầng, trông giống như một nô lệ tư bản cần cù làm việc đã mười ngày không về nhà.

Đối phương cũng nhìn thấy cô, khàn giọng nói: "Ôi... Cuối cùng tôi cũng tìm được cô, Mục Chung Nguyệt ."

"Sao một học sinh trung học lại có nhiều chỗ ở như vậy? Tôi đã phải chạy đi chạy lại mấy chuyến..."  

Mục Chung Nguyệt hơi giật mình, giọng nói này có vẻ quen tai. Cô cẩn thận nhớ lại và nhận ra người đó.

"Có phải anh là người đã đón được tôi ở ngoài bí cảnh?"

Giọng nói của người này cũng là giọng nói thông báo đã tìm thấy học sinh trung học mất tích vào đêm hôm đó, chính thú cưng Xích Vũ Ưng của anh ta đã đón được cô. Nhưng giọng nói của anh ta lúc đó nghe có vẻ tràn đầy năng lượng chứ không mệt mỏi như bây giờ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đối phương dường như không ngờ rằng Mục Chung Nguyệt còn nhớ mình. Anh ta dừng lại một lúc mới gãi đầu và trình cho Mục Chung Nguyệt xem giấy phép hành nghề của "Cục xử lý vấn đề bí cảnh, nếu cô đã biết thì dễ rồi, à... sao cô không mời tôi vào nhà ngồi xuống từ từ nói chuyện nhỉ?"

Mục Chung Nguyệt không biết vì sao đối phương lại cố tình tới tìm mình, nhưng nhân viên của Cục chắc cũng đáng tin, hơn nữa đối phương nhìn yếu ớt như chỉ đứng thêm ít phút sẽ ngã luôn xuống. Cô gật đầu rồi mở cửa.

Sau khi vào nhà, Tiểu Khô Lâu chủ động nhấc đôi chân khẳng khiu của mình lộp cộp chạy đi rót nước cho khách.

Chàng thanh niên có vẻ mệt mỏi, chẳng buồn tỏ ra khách sáo. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế sofa dài nhất trong nhà Mục Chung Nguyệt và vùi mình vào chiếc ghế mềm mại.

“… Đây có phải là con thú cưng mà cô lập khế ước ở bí cảnh không?” Anh ta hỏi khi nhìn Tiểu Khô Lâu đang chạy loanh quanh.

 “Tên nó là Ellen.” Mục Chung Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, nhận lấy ly nước cậu nhóc đưa cho cô, mỉm cười cảm ơn.

“Cùng tên với bá tước Tinh Long…” Thanh niên tỏ ra thích thú, hơi ngồi thẳng dậy: "Xem như kỷ niệm việc hai người an toàn thoát khỏi dinh thự bá tước Tinh Long.”

Ellen cũng rót trà mời khách, hai ngày nay nó tự ngộ ra cách pha trà với sữa để làm trà sữa ở nhà, Ellen rất tự tin mời khách món trà sữa của mình.

Thanh niên cầm tách trà lên nhấp một ngụm, tỏ ra thoải mái rồi nhìn Mục Chung Nguyệt.

"Tôi tên là Hướng Tầm, sinh viên năm thứ ba khoa thi đấu của Đại học Thủ đô. Còn một thân phận khác như cô đã biết, là một "nhân viên điều tra" của Cục xử lý vấn đề bí cảnh. "

Hóa ra kẻ trông hệt như nô lệ tư bản này lại là một sinh viên tuổi trẻ tài cao ... Mục Chung Nguyệt thầm phê phán trong lòng.

Đại học Thủ đô là một trường đại học lâu đời và danh tiếng, quy tụ nguồn lực và nhân tài từ khắp Đại Viêm. Mặc dù thành tích trong các cuộc thi những năm gần đây không mấy ấn tượng nhưng Đại học Tinh Châu cũng khó mà theo kịp.

Cô lập tức nhận ra gì đó không ổn. Trong suy nghĩ của người bình thường, Cục xử lý vấn đề bí cảnh tương đương với tổ chức cảnh sát, chuyên phụ trách các vấn đề liên quan đến bí cảnh, dường như không có chức danh “nhân viên điều tra”. Hơn nữa, Hướng Tầm còn là sinh viên Đại học Thủ đô, vậy tại sao anh ta lại đến thành phố Trường Ninh ở Tinh Châu làm nhiệm vụ?  

"Anh tìm tôi làm gì?" Mục Chung Nguyệt hỏi thẳng nghi ngờ trong lòng.

"Ôi trời... nói thế nào nhỉ? Giải thích sẽ rất phiền toái..." Hướng Tầm gãi đầu, kéo khăn choàng xuống một chút, lộ ra cả khuôn mặt.

Trông anh ta có vẻ mệt mỏi nhưng không râu ria lởm chởm, xem ra vẫn chưa quên giữ gìn vẻ ngoài sạch sẽ.

Anh ta nhìn cô gái đang chờ nghe câu trả lời: “Nói một cách đơn giản, tôi đến đây để xem liệu cô có sẵn sàng và đủ tư cách để trở thành một “nhân viên điều tra” hay không. "

Mục Chung Nguyệt: "...?"

Cô vốn cho rằng Hướng Tầm thay mặt Cục tiến hành các bước điều tra tiếp theo liên quan đến bí cảnh, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

"Nên bắt đầu từ đâu... À, đúng rồi, bí cảnh Dinh thự Bá tước Tinh Long. Cô có biết người đầu tiên tiến vào bí cảnh khi nó phủ xuống có ý nghĩa gì không?" 

Mục Chung Nguyệt lắc đầu.

Hiểu biết của cô về các bí cảnh chỉ giới hạn trong sách giáo khoa cấp ba, dù sao thì sự xuất hiện của các bí cảnh trong xã hội hiện đại càng ngày càng hiếm hoi.

Đối với hầu hết mọi người, sự xuất hiện của bí cảnh như một hiện tượng tự nhiên chỉ tồn tại trên tin tức hoặc trong sách vở.

Hướng Tầm nói tiếp: "Có nghĩa là cô chính là người có "liên hệ" với bí cảnh. "

"Công chúng chỉ biết bí cảnh xuất hiện ngẫu nhiên, không thể truy xét nguồn gốc của nó. Nhưng kết quả nghiên cứu của ban quản lý cấp cao trong Cục đã chứng minh được có thể tìm ra nguyên nhân bí cảnh phủ xuống ở một mức độ nào đó."

"Một vài người đặc biệt hoặc là sinh vật siêu phàm sẽ tác động khiến bí cảnh phủ xuống. Cơ chế cụ thể vẫn chưa được làm sáng tỏ, chỉ có thể xác nhận, đó chắc là một loại cộng hưởng nhân quả mang tính cá nhân.

"Những biến dị ở những cá nhân này sẽ trở thành "điểm neo" cho sự xuất hiện của bí cảnh, khiến sự xuất hiện của một số bí cảnh không còn hoàn toàn ngẫu nhiên nữa. "

"Người đầu tiên bị hút vào bí cảnh chính là những người nắm giữ "điểm neo" đặc biệt này, và rất có khả năng sẽ thu hút sự xuất hiện của bí cảnh mới."

"Để hiểu được bí mật của cơ chế này và khám phá sâu hơn về bí cảnh, đồng thời cũng để bảo vệ "điểm neo", Cục xử lý bí cảnh hy vọng rằng tất cả "điểm neo" ở Đại Viêm sẽ gia nhập Cục, trở thành nhân viên điều tra bí cảnh. "

Giọng nói của Hướng Tầm dừng lại: "Thật ra thì rất dễ hiểu. Những "điểm neo" đặc biệt này có khả năng dẫn đến sự xuất hiện của bí cảnh. Bản thân họ đã có sức đề kháng tinh thần rất hiệu quả khi ra vào bí cảnh. Đương nhiên, họ có điều kiện thuận lợi nhất để trở thành ứng viên hàng đầu cho vị trí nhân viên điều tra bí cảnh."

Mục Chung Nguyệt im lặng suy nghĩ, nhớ lại những lời cảm thán của các bác sĩ trước đây, chẳng lẽ là vì mối liên hệ này mà cô mới có thể đi qua được lối vào bí cảnh mà không cần sự bảo vệ?

"Đàn anh Hướng Tầm cũng là một trong những "điểm neo" đặc biệt này phải không?” Mục Chung Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, trong cuộc thi tuyển cấp quốc gia vào năm thứ hai đại học, lần đầu tiên tôi đã gặp phải bí cảnh phủ xuống.”

Hướng Tầm gật đầu, khẽ thở dài: “Nhưng tôi không được may mắn như cô, tôi bị trọng thương ở bí cảnh, nằm trên giường bệnh hơn nửa năm khiến trường mình bị loại, còn phải ở lại lớp."

Mục Chung Nguyệt nhìn Tiểu Khô Lâu đã quay vào cái bóng của mình, nếu không gặp được Ellen, cô đã chết trong bí cảnh.

Những bí cảnh chưa lý giải được rất nguy hiểm, gặp phải những cảnh tượng kỳ lạ và những sinh vật dị thường cũng là chuyện thường tình. Cục xử lý bí cảnh cố tình đặt ra vị trí "nhân viên điều tra" là để xác định tình hình của bí cảnh, giảm thiểu thương vong thấp nhất có thể.

Mặc dù những người có điểm đặc biệt trở thành "điểm neo", tác động đến sự xuất hiện của bí cảnh, nhưng bản thân họ lại có thêm bất kỳ khả năng đặc biệt nào. Ngược lại, vì mối liên kết này họ dễ bị đe dọa tính mạng khi gặp phải bí cảnh. Không lạ gì khi Hướng Tầm bảo rằng đây là một cách bảo vệ của Cục xử lý bí cảnh.

Nhưng chấp nhận loại bảo vệ này cũng đồng nghĩa với việc gia nhập một tổ chức chính thức như Cục xử lý bí cảnh và chịu sự điều hành của nó, trong hoàn cảnh hiện giờ điều này chưa hẳn có lợi hoàn toàn cho Mục Chung Nguyệt.

Có lẽ nhìn thấu sự nghi ngờ của cô gái, Hướng Tầm xua tay nói: “Đừng lo lắng, Cục sẽ không ép cô trở thành nhân viên điều tra, nhưng tất cả các “điểm neo” sẽ được đăng ký với Cục để ngăn chặn sự tình huống phát sinh bất ngờ."

"Trên thực tế, sự tồn tại của "điểm neo" còn hiếm hơn sự xuất hiện đột ngột của các bí cảnh. Cục sẽ cố gắng bảo vệ mọi "điểm neo" được phát hiện ở Đại Viêm. Tôi cũng nhận được tin từ trụ sở rằng thành phố Trường Ninh có nạn nhân vô tình bị hút vào bí cảnh mới xuất hiện nên mới vội vã chạy tới. "

Mục Chung Nguyệt không nói gì, nguồn gốc của bí cảnh... Dù thế nào đi nữa, Cục xử lý bí cảnh cũng không thể bỏ qua. Ít nhất ở lãnh thổ Đại Viêm, sự tồn tại như cô sẽ được ghi nhận.

Hướng Tầm không giống một nhân viên bản lĩnh của Cục mà giống một sinh viên đại học lười biếng hơn, cách giải thích cũng không được chuyên nghiệp, ngay cả việc anh ta được cử đến tiếp xúc với cô cũng cho thấy thái độ của chính quyền với "điểm neo"...

Cô không phải hoàn toàn bị chính phủ kiểm soát, lại được trao cho nguồn lực tối đa và tự do để đổi lấy cơ hội điều tra bên trong bí cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play