Làn gió mát thổi qua sân thượng cũ kỹ hoang vắng, tro bụi rơi xuống đất như những hạt bụi vô tận, cuộn tròn theo làn gió nhỏ, rồi bay đi mất.
Thời Kiến Hạ quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy tia nắng đầu tiên của sớm mai xuyên qua tầng mây mỏng manh, chiếu rọi lên vai một thiếu niên.
Chàng trai lơ lửng giữa không trung, tay cầm một cây cung dài màu trắng lạnh lẽo, cây cung sáng chói xung quanh ánh lên ngọn lửa lạnh lẽo bập bùng dường như noa có thể thiêu đốt mắt người nhìn.
Thời Kiến Hạ theo bản năng quay mặt đi, vừa hay bắt gặp ánh mắt lười biếng, uể oải của chàng trai.
Hình như anh vẫn chưa tỉnh ngủ, giơ tay che mặt, lười biếng ngáp một cái, sau khi chạm phải ánh mắt của cô, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ cong lên, giương cung ngắm bắn về phía cô một lần nữa.
Cung giương như trăng rằm*.
(*Tục ngữ 弓开如满月, 箭发似流星:ý muốn khen tư thế, kỹ thuật người bắn cung vô cùng điêu luyện thuần thục)
Con ngươi Thời Kiến Hạ co rút, không chút do dự chạy về phía chàng trai.
Chàng trai khẽ nhướng mày, đầu ngón tay buông lỏng, mũi tên rời khỏi dây cung, xé gió bay qua tóc mai Thời Kiến Hạ, ghim chính xác vào con Trùng tộc ký sinh đang lao tới từ phía sau cô.
Hóa ra, trong lúc hỗn loạn vừa rồi, có mấy con Trùng tộc ký sinh đã bò lên đến sân thượng, chúng gầm rú, há to miệng đầy ghê rợn, định nuốt chửng Thời Kiến Hạ.
Ngay khi trúng tên, con Trùng tộc ký sinh lập tức bốc cháy ngùn ngụt trong ngọn lửa màu trắng lạnh lẽo.
Dưới luồng khí lạnh buốt, con quái vật xấu xí chỉ kịp phát ra một tiếng gầm rú đau đớn rồi bị thiêu rụi thành tro. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Cảm nhận được sức mạnh áp đảo trong ngọn lửa, đám dị năng đang lơ lửng bên cạnh Thời Kiến Hạ đồng loạt rụt rè nép sát vào cô.
Thời Kiến Hạ cũng lùi về sau một bước.
Chàng trai tóc ngắn dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, sau đó trong nháy mắt lướt qua người Thời Kiến Hạ như một cơn gió.
Cây cung dài màu trắng trong tay anh tỏa ra ngọn lửa lạnh lẽo, ngọn lửa khẽ nhảy nhót rồi ngay lập tức biến thành một thanh trường kiếm sắc bén.
Thời Kiến Hạ cầm gậy sắt quay đầu lại, nhìn thấy chàng trai vung trường kiếm, chém một con Trùng tộc ký sinh khác làm đôi.
Chất lỏng hôi thối bắn ra tung tóe, suýt chút nữa thì văng vào người chàng trai, nhưng khi vừa chạm vào người anh, nó đã phát ra tiếng xèo xèo như bị thiêu đốt, rồi trong nháy mắt biến thành một làn khói đen tan biến trong gió.
Chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười viên tinh thể màu đỏ sẫm to bằng quả trứng chim bồ câu lộp bộp rơi xuống dưới, có viên rơi xuống đất lăn vào bụi rêu, có viên thì lăn ra xung quanh.
Cửu Vĩ Hồ chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, nhân lúc Thời Kiến Hạ không chú ý, lén lút nhặt một viên lên, ngậm vào miệng nuốt chửng.
Nhận ra hành động nhỏ của Cửu Vĩ Hồ, những dị năng cấp hai khác đồng loạt nhìn nó, chiếc đuôi dài đang ve vẩy của Cửu Vĩ Hồ lập tức dừng lại.
Sau một hồi im lặng, đám dị năng bỗng nhiên lao tới, trong nháy mắt đã chia nhau sạch sẽ chỗ tinh thể, đợi đến lúc Thời Kiến Hạ kịp phản ứng thì đã muộn.
Lúc này, con Trùng tộc ký sinh cuối cùng bò lên sân thượng đã bị chàng trai chém chết.
Anh xoay thanh kiếm một vòng đẹp mắt, nghiêng đầu nhìn Cửu Vĩ Hồ nhỏ đang rón rén định chiếm lấy viên tinh thể cuối cùng, lông mày khẽ nhướng lên.
Dị năng nhà mình bị bắt quả tang ăn vụng, Thời Kiến Hạ xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất, cô vừa định xin lỗi thì thấy thanh trường kiếm trong tay chàng trai hóa thành ngọn lửa rồi biến mất.
Anh khom người, bế Cửu Vĩ Hồ nhỏ bé đang đứng hình vì sợ hãi lên, nhặt viên tinh thể nhét vào lòng nó, còn vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, sau đó đưa cục bông nhỏ này cho Thời Kiến Hạ, nghiêng đầu cười nói: "Đây là dị năng của cô sao? Đáng yêu thật đấy."
Giọng nói của chàng trai trong trẻo, êm tai như tiếng suối chảy róc rách. Đôi mắt phượng hơi cong lên, mái tóc ngắn mềm mại bay bay trong gió sớm theo động tác nghiêng đầu, toát lên vẻ phong trần, phóng khoáng của tuổi trẻ.
Bị nụ cười đó làm cho choáng ngợp Thời Kiến Hạ vội vàng dời mắt, đưa tay đón lấy Cửu Vĩ Hồ, vừa hay nhìn thấy nó ngậm lấy viên tinh thể vừa mới nhận được vào miệng và nhanh chóng nuốt chửng, mí mắt cô giật giật vội vàng nói: "Cảm ơn anh."
Những dị năng cấp hai khác thở phào nhẹ nhõm, bay lượn trong không trung như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cửu Vĩ Hồ nhỏ cũng hủy bỏ trạng thái dung hợp chiến đấu với Thời Kiến Hạ, ngồi xổm trên vai cô, đôi mắt to màu lưu ly tò mò nhìn chàng trai, chín cái đuôi lông xù lắc lư qua lại.
Động tác thu tay của chàng trai khựng lại, không biết từ đâu lấy ra một viên tinh thể to bằng quả trứng chim bồ câu đưa đến trước mặt Cửu Vĩ Hồ.
Chú hồ ly nhỏ mềm mại, đáng yêu lập tức đưa hai tay ra đón lấy viên tinh thể, còn chủ động cọ cọ cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay anh.
Thời Kiến Hạ: "..."
Ngay sau đó, tám dị năng vừa rồi còn giả vờ làm lơ bỗng chốc xúm lại vây quanh chàng trai, con nào con nấy đều ra sức làm nũng.
Chàng trai bị cọ xát đến mức luống cuống tay chân, vừa cười vừa chia cho mỗi dị năng một viên tinh thể.
Thời Kiến Hạ: "..."
Cô đang nuôi một đám husky à?
Đúng lúc cô không biết nên cảm ơn như thế nào, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Công Dã Kí Vọng, cậu đang làm gì thế?"
Giang Ứng Độ nhảy xuống khỏi phi hành khí, nhìn thấy Công Dã Kí Vọng đang xoa đầu Cửu Vĩ Hồ, sau đó lại chọc chọc Phỉ Phỉ, khóe miệng khẽ giật giật.
Công Dã Kí Vọng ngẩng đầu lên, nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời: "Đang cho đám lông xù ăn."
Giang Ứng Độ: "..."
Anh ta lạnh lùng nói: "Khu chung cư này sắp biến thành ổ Trùng tộc rồi, cậu không định giúp đỡ à?"
Nói xong, Giang Ứng Độ nhìn sang Thời Kiến Hạ đang túm lấy một dị năng định nhét vào "Sơn Hải Kinh", giọng điệu dịu dàng hơn một chút: "Là cô gọi điện thoại báo tin đúng không? Chúng tôi là đội hành động của Cục Điều tra Trùng tộc, phiền cô đi theo tôi, tôi đưa cô đến nơi an toàn."
Thời Kiến Hạ túm lấy Phỉ Phỉ đang định xin tinh thể của Công Dã Kí Vọng, cười gượng gạo: "Vâng ạ."
Công Dã Kí Vọng có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt, cây cung dài màu trắng lạnh lẽo hiện ra trong tay anh.
Lúc Thời Kiến Hạ cẩn thận bước lên phi hành khí, vừa hay nhìn thấy anh nhảy lên rồi biến mất trên sân thượng.
Cây cung đó là dị năng của anh sao?
Có thể bay lượn tự do trên không trung.
Sức mạnh thật thần kỳ.
"Đứng vững." Giang Ứng Độ lên tiếng nhắc nhở.
Giọng nói vừa dứt, phi hành khí dưới chân hai người cũng bay ra khỏi khu chung cư, Thời Kiến Hạ hoàn hồn, theo bản năng nắm lấy cánh tay đang siết chặt thành nắm đấm của Giang Ứng Độ.
Có lẽ là vì suy nghĩ cho cô, tốc độ di chuyển của phi hành khí không hề nhanh, phía trước còn dựng lên một lớp lá chắn năng lượng, cản lại cơn gió sớm thổi đến.
Bay trên không trung, Thời Kiến Hạ nhìn thấy mặt trời đang dần ló dạng nơi chân trời, nhìn thấy khu chung cư cũ kỹ, đổ nát phía dưới và cả Công Dã Kí Vọng đang giương cung bắn tên, tiêu diệt lũ Trùng tộc ký sinh.
Thời Kiến Hạ mím môi: "Cho tôi hỏi, những người bị Trùng tộc ký sinh nhưng chưa biến thành quái vật thì có cơ hội được cứu sống không?"
Giang Ứng Độ nhìn xuống đám Trùng tộc ký sinh đang bỏ chạy tán loạn dưới mặt đất, giọng điệu lạnh nhạt: "Người thường bị Trùng tộc ký sinh, chắc chắn phải chết."
Thời Kiến Hạ thở dài, không hỏi thêm nữa.
***
Bên ngoài khu chung cư đã được phong tỏa, những chiếc xe bay in logo Cục Điều tra Trùng tộc lần lượt đáp xuống từ không trung, người mang dị năng lần lượt bước vào khu chung cư.
Thời Kiến Hạ nhảy xuống khỏi phi hành khí, nói lời cảm ơn với Giang Ứng Độ, anh ta khẽ gật đầu, sau đó cũng tiến vào khu chung cư.
"Trang trưởng ban, khu vực lân cận đã được phong tỏa đảm bảo không có người ra vào, nhưng một số khu vực của đường ray năng lượng từ tính dưới khu chung cư Minh Hoa đã xuất hiện tình trạng sập, thấm nước."
"Lập tức liên hệ với bên giao thông, phong tỏa con đường, chặn những xe vận chuyển sắp đi vào, đồng thời yêu cầu họ phối hợp điều tra tất cả hàng hóa đã đi qua tuyến đường năng từ này từ 9 giờ sáng hôm qua đến nay."
"Rõ!"
Thời Kiến Hạ nghe thấy cuộc đối thoại dứt khoát, rõ ràng, cô ôm Phỉ Phỉ, quay đầu lại nhìn.
Người phụ nữ cao ráo, ước chừng khoảng 1m8, mái tóc vàng xoăn được búi cao, bộ đồng phục làm việc của Cục Điều tra Trùng tộc ôm lấy thân hình cân đối, mỗi bước đi, đôi bốt da cao cổ giẫm trên mặt đất đều phát ra tiếng "cộp cộp" thanh thúy.
Dường như nhận ra có người đang nhìn mình, người phụ nữ liếc mắt sang, hai ánh mắt chạm nhau, người phụ nữ nhướng mày: "Thời Kiến Hạ?"
Người phụ nữ cong đôi môi đỏ mọng, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ ngoài sắc sảo, có phần hung dữ nhưng lại toát lên nét quyến rũ khó tả.
Thời Kiến Hạ gật đầu, nhanh chóng lục lọi ký ức của chủ nhân của cơ thể này, nhưng không tìm thấy bóng dáng của đối phương, cô không khỏi ngạc nhiên: "Chị biết tôi sao?"
"Là cô gọi đến đường dây nóng báo tin. Tôi là điều tra viên cấp cao của Cục Điều tra Trùng tộc, Trang Minh Nguyệt. Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Người phụ nữ lên tiếng.
Thời Kiến Hạ lắc đầu.
Trang Minh Nguyệt bước về phía cô, ánh mắt lướt qua Phỉ Phỉ đang ve vẩy cái đuôi dài lông xù trong lòng cô, mỉm cười nói: "Dị năng đáng yêu thật đấy."
"Nhiệm vụ dọn dẹp ở đây không thể kết thúc trong thời gian ngắn được, hiện tại cô là người sống sót duy nhất, phiền cô đi theo trợ lý của tôi về Cục Điều tra Trùng tộc trước, sau đó còn rất nhiều việc cần cô phối hợp điều tra." Trang Minh Nguyệt giơ tay làm động tác mời.
Cô trợ lý mỉm cười gật đầu với Thời Kiến Hạ, rõ ràng không cho cô có cơ hội từ chối.
Cục Điều tra Trùng tộc của tinh cầu Thủy Nguyên là một tòa nhà đôi cao chọc trời, do khu chung cư Minh Hoa xuất hiện số lượng lớn Trùng tộc ký sinh, đội hành động gần như đã được huy động toàn bộ, các phòng ban khác cũng đang hoạt động hết công suất, phối hợp với đội hành động.
Thời Kiến Hạ được đưa đi kiểm tra sức khỏe toàn diện trước, bao gồm cả việc giám định dị năng.
Sau một loạt các bước, đã là một tiếng sau.
Bác sĩ nói kết quả kiểm tra chưa thể có ngay, Thời Kiến Hạ liền ở lại phòng nghỉ ngơi chờ đợi.
Cô biết trong phòng nghỉ ngơi có camera giám sát, có lẽ lúc này người của Cục Điều tra Trùng tộc đang quan sát cô qua camera.
Thời Kiến Hạ ngồi ngẩn người một lúc, nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ sáng đến giờ, cô có cảm giác như đang mơ vậy.
Phỉ Phỉ là dị năng duy nhất không bị cô nhét vào "Sơn Hải Kinh", nó ngồi xổm trên bàn, cái đuôi nhỏ lắc lư qua lại, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào người cô, làm nũng một cách vô cùng thành thục.
Thời Kiến Hạ không biết khi nào mới có người đến, cô vuốt ve bộ lông mềm mại của Phỉ Phỉ, tiếp tục dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ xem người của Cục Điều tra Trùng tộc sẽ hỏi cô những câu hỏi gì.
Không biết đã qua bao lâu, lúc cô đang mơ màng sắp ngủ, có người gõ cửa phòng nghỉ ngơi, Thời Kiến Hạ mở mắt ra, day day mi tâm, cô trợ lý đang đứng ở cửa, mỉm cười với cô: "Thời tiểu thư, mời cô đi theo tôi, điều tra viên có việc muốn hỏi cô."
Thời Kiến Hạ đáp một tiếng, ôm Phỉ Phỉ đang ngủ ngon lành trong lòng đứng dậy.
Trong phòng họp, Trang Minh Nguyệt đang ngồi dựa vào ghế, bên cạnh là chàng trai toát lên vẻ lười biếng từ đầu đến chân lúc sáng.
Anh dựa lưng vào ghế, mí mắt đã sụp xuống, hàng mi dài che khuất đôi mắt, trông vô cùng buồn ngủ.
Phỉ Phỉ ngáp ngắn ngáp dài mở mắt thức dậy thì vừa hay nhìn thấy anh, nó lập tức dựng thẳng cái đuôi to lông xù, định lao tới xin tinh thể.
May mà Thời Kiến Hạ phản ứng đủ nhanh, giữ chặt nó trong lòng, thấp giọng cảnh cáo: "Ngoan nào."
Không thì ta sẽ nhét mi vào "Sơn Hải Kinh" đấy.
Phỉ Phỉ dường như hiểu được ý của cô, cái đuôi to xụ xuống, nịnh nọt cọ cọ vào cánh tay cô.