"Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe và kết quả giám định dị năng của cô, cô có thể mở ra xem thử." Trang Minh Nguyệt không giới thiệu chàng trai đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh mà đưa thẳng một tập tài liệu cho Thời Kiến Hạ.
Thời Kiến Hạ cũng có chút tò mò về tình trạng của cơ thể này vậy nên cô nhanh chóng mở tập tài liệu ra.
Một loạt chữ "Không đạt" màu đỏ chói khiến cô hoa cả mắt, nhìn kỹ lại thì thấy đó là các chỉ số cơ thể, kết quả kiểm tra cuối cùng là suy dinh dưỡng nghiêm trọng, nhưng không mắc bệnh gì đặc biệt.
Đối với kết quả kiểm tra sức khỏe này, Thời Kiến Hạ không hề cảm thấy bất ngờ.
Cha của chủ nhân cơ thể này mất tích, địa vị trong gia tộc tuột dốc không phanh, bị ném sang nơi khác, từ nhỏ đến lớn đều bị bắt nạt, căn bản chưa bao giờ được ăn no.
Sau khi lén trốn đi, mỗi tháng chỉ có 600 tệ tinh tiền trợ cấp, hơn nữa còn phải bỏ ra một nửa để trả tiền thuê nhà, lại vì chưa đủ tuổi vị thành niên, không có bằng cấp nên không tìm được việc làm chính thức, chỉ có thể làm đủ các công việc lặt vặt, sống chắt bóp từng đồng.
Lúc nào cũng đều phải đợi đến khi siêu thị giảm giá, khuyến mãi những chai nước dinh dưỡng sắp hết hạn, mua về tích trữ rất nhiều, hết hạn cũng vẫn uống như thường, lâu ngày thì cơ thể sao có thể khỏe mạnh được.
Nghĩ đến đây, bụng Thời Kiến Hạ đột nhiên kêu lên "ọc ọc" hai tiếng, Phỉ Phỉ đang ngồi ngoan ngoãn trên bàn nghe thấy rõ ràng, nó lập tức thò đầu ra nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Thời Kiến Hạ: "..."
Vốn dĩ cũng không đến mức xấu hổ như vậy, nhưng bị nó nhìn như thế, cô chỉ muốn đào cái hố chui xuống đất ngay lập tức.
Con vật nhỏ này còn ve vẩy cái đuôi to lông xù, nhìn Công Dã Kí Vọng đang dụi mắt ngáp dài, giơ cái chân trước mũm mĩm ra, ý muốn được bế.
Thời Kiến Hạ: "..."
Cô vội vàng túm cái chân nhỏ của Phỉ Phỉ lại, cười áy náy: "Xin lỗi, sáng nay tôi chưa ăn gì nên hơi đói bụng."
Nếu không phải cảm thấy mang theo con vật nhỏ này có thể xoa dịu bầu không khí thì cô đã nhét nó vào "Sơn Hải Kinh" từ lâu rồi.
Trang Minh Nguyệt mỉm cười: "Là sơ xuất của tôi."
Cô ta ra hiệu cho trợ lý đi lấy đồ ăn.
Công Dã Kí Vọng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Nhìn ánh mắt thèm thuồng của Phỉ Phỉ, anh khẽ cười, đưa cho nó một viên tinh thể to bằng quả trứng chim bồ câu.
Đôi mắt Phỉ Phỉ lập tức sáng rực, ngẩng đầu nhìn Thời Kiến Hạ đang túm hai chân trước của nó, đôi tai nhỏ lông xù ve vẩy.
Thời Kiến Hạ: "..." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Con vật nhỏ này không biết câu "Ăn của người ta thì phải nghe lời người ta" à? Bây giờ ăn vào rồi, sau này không biết lúc nào sẽ phải nhả ra đâu.
Công Dã Kí Vọng dường như nhìn ra sự băn khoăn của cô, chống cằm, mỉm cười nói: "Không phải thứ gì quý giá đâu, hơn nữa nó rất đáng yêu."
Lời đã nói đến mức này rồi, Thời Kiến Hạ cũng không tiện từ chối quá phũ phàng, đành phải buông Phỉ Phỉ ra.
Giành được tự do, con vật nhỏ vui vẻ ve vẩy cái đuôi to, nhận lấy viên tinh thể mà Công Dã Kí Vọng đưa cho.
Thời Kiến Hạ day day mi tâm, quyết định sau khi về nhà phải dạy dỗ con vật nhỏ này thật tốt, đừng có thấy đồ ăn là không kiềm chế được bản thân, nhưng sau đó cô lại thấy nó ôm viên tinh thể chạy đến trước mặt mình.
Cô sững sờ.
Thấy cô không nhận, Phỉ Phỉ lại đẩy đẩy viên tinh thể về phía cô.
Trang Minh Nguyệt hơi nhướng mày: "Con vật nhỏ này thông minh thật đấy."
Phỉ Phỉ dường như biết cô ta đang khen mình, cái đuôi nhỏ ve vẩy càng thêm vui vẻ, nó còn nhảy vào lòng Thời Kiến Hạ, nhét viên tinh thể cho cô.
Thời Kiến Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó nhét viên tinh thể vào miệng nó.
Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, vừa gặm viên tinh thể vừa cọ cọ vào lòng bàn tay cô, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bế lên hôn một cái thật kêu.
Câu chuyện nhỏ ngoài lề này nhanh chóng trôi qua, sau khi Thời Kiến Hạ ăn no, cô bắt đầu xem kết quả giám định dị năng.
Lúc giám định dị năng, bác sĩ chỉ yêu cầu cô đặt "Sơn Hải Kinh" vào một thiết bị để quét, giống như chụp CT vậy, Thời Kiến Hạ cũng không rõ phương pháp giám định cụ thể là gì, mà kết quả giám định cũng chỉ có vỏn vẹn một tờ giấy mỏng, nội dung trên đó cũng rất ít ỏi.
【Tên dị năng: Sơn Hải Kinh】
【Cấp bậc tiềm năng: Cấp C】
【Phân loại dị năng: Dị năng triệu hồi】
【Năng lực dị năng: Có thể triệu hồi bất kỳ sinh vật hoặc phi sinh vật nào được ghi tên trong sách làm dị năng cấp hai】
【Cấp bậc chiến đấu: Cấp 1】
Thời Kiến Hạ thản nhiên xem xong kết quả giám định dị năng không khác gì mấy so với nội dung trên trang bìa của "Sơn Hải Kinh", sau đó nhìn Trang Minh Nguyệt với ánh mắt dò hỏi.
Phía đối diện cô, Phỉ Phỉ đang nằm gọn trong lòng bàn tay Công Dã Kí Vọng, giống như một chú chuột hamster nhỏ, ôm lấy những viên tinh thể mà cậu ta đưa cho, gặm một cách ngon lành.
Công Dã Kí Vọng không hề cảm thấy mình bị tên cướp nhỏ này bám lấy, anh vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng nó, lại nhéo nhéo cái chân ngắn lông xù của nó, rõ ràng là vô cùng yêu thích.
Trang Minh Nguyệt hoàn toàn phớt lờ một người một thú ở bên cạnh, chính thức bắt đầu cuộc thẩm vấn: "Khi nào thì cô phát hiện ra có người bị Trùng tộc ký sinh?"
Thời Kiến Hạ đáp: "Sáng nay, chủ nhà đến gõ cửa, hỏi tôi có nhìn thấy con mèo tam thể mà bà ấy nuôi không, tôi nhìn thấy sau gáy bà ấy có vết cắn của rết Xích Tích, cảm thấy tình hình không ổn nên đã lập tức gọi điện thoại báo tin."
Trang Minh Nguyệt hơi nhíu mày, động tác vuốt ve Phỉ Phỉ của Công Dã Kí Vọng cũng dừng lại.
Hành động của hai người rõ ràng là đang nói cho cô biết, lời nói của cô có vấn đề.
Thời Kiến Hạ mím môi, kiến thức về Trùng tộc trong ký ức của chủ nhân của cơ thể này quá hạn hẹp, cô căn bản không biết câu trả lời của mình có vấn đề gì.
Trang Minh Nguyệt không lập tức chất vấn cô, mà hỏi: "Lúc đó bà ấy có biểu hiện gì?"
Thời Kiến Hạ liền miêu tả lại tình hình lúc cô gặp bà Lưu, bao gồm cả cảnh tượng nhìn thấy bà ấy lần nữa sau khi ra khỏi phòng.
Đầu ngón tay Trang Minh Nguyệt gõ nhẹ lên mặt bàn, sau một hồi im lặng, cô ta nói: "Sau khi rết Xích Tích ký sinh vào con người, nó sẽ lập tức tiết ra chất Xích Cốt để làm tê liệt não bộ, ăn tủy sống, đồng thời mọc ra xúc tu thần kinh để điều khiển cơ thể con người, duy trì hoạt động sinh lý bình thường."
"Lúc này, ý thức của con người vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng họ không nhận thức được mình đã bị ký sinh, họ sẽ liên tục lặp đi lặp lại những việc mà họ ám ảnh nhất trước khi bị ký sinh, nhưng sau năm đến sáu tiếng khi rết Xích Tích hút hết tủy sống nó sẽ chui ra khỏi cơ thể, người bị ký sinh sẽ tử vong."
Thời Kiến Hạ chăm chú lắng nghe, không cảm thấy câu trả lời của mình có gì mâu thuẫn trong tình huống này.
Bà Lưu là người già neo đơn, lại mắc chứng suy giảm trí nhớ ở tuổi già, cho nên việc coi Tiểu Hoa là người thân cũng không phải là không thể, sau khi bị ký sinh, bà Lưu liên tục tìm kiếm Tiểu Hoa là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Trang Minh Nguyệt biết cô đang nghĩ gì, bèn bổ sung thêm thông tin quan trọng: "Theo chúng tôi điều tra, việc biến dị ở khu chung cư Minh Hoa bắt đầu từ tòa nhà mà cô đang ở, dựa vào thông tin sinh vật còn lưu lại trong khu chung cư, có thể phán đoán thời gian biến dị bắt đầu vào khoảng 6 giờ chiều đến 8 giờ tối hôm qua."
"Trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ chủ nhà, tất cả cư dân trong tòa nhà đều không có ở nhà."
"Dựa trên kết quả điều tra trên, chúng tôi có thể suy đoán bà Lưu, chủ nhà mà cậu nhắc đến, rất có thể là người đầu tiên trong khu chung cư bị rết Xích Tích ký sinh."
"Sáng nay bà ấy không thể nào vẫn giữ nguyên hình dạng con người được."
Đúng vậy, nếu sáu tiếng là thời gian ủ bệnh tối đa thì bà Lưu đã biến thành quái vật từ lâu rồi, sao có thể sáng sớm còn đến gõ cửa phòng cô, hỏi cô có nhìn thấy Tiểu Hoa không.
"Thời gian ủ bệnh tối đa là sáu tiếng, không có ngoại lệ sao?" Thời Kiến Hạ bình tĩnh hỏi.
Trang Minh Nguyệt đáp: "Trong số 25249 trường hợp bị Rết Xích Tích ký sinh mà chúng tôi đã phát hiện, 5 giờ 57 phút là thời gian ủ bệnh tối đa, không có ngoại lệ."
Nghe thấy con số 25249, đồng tử Thời Kiến Hạ hơi co lại.
Con số này có nghĩa là có hơn hai mươi lăm nghìn người đã chết vì bị Rết Xích Tích ký sinh.
Trang Minh Nguyệt không chất vấn cô có nói dối hay không, mà đặt một tập tài liệu điều tra khác trước mặt cô.
Bên trong là hành trình di chuyển của chủ nhân cơ thể này trong một tháng gần đây, ghi chép chi tiết những việc cô đã làm, ở cuối tập tài liệu có một dòng chữ được khoanh tròn màu đỏ, đó là thời điểm cô trở về căn phòng cho thuê vào tối hôm qua.
"Tối qua khoảng 9 giờ cô mới về khu chung cư, cho tôi biết vào thời điểm đó, cô đã thức tỉnh dị năng chưa?" Trang Minh Nguyệt tiếp tục hỏi.
Trùng tộc có thể tùy ý ký sinh vào người thường, nhưng lại không thể ký sinh vào người mang dị năng.
Thời Kiến Hạ cơ bản có thể chắc chắn rằng chủ nhân của cơ thể này đã chết vì bị Trùng tộc ký sinh, còn cô xuyên đến sau khi chủ nhân của cơ thể này chết, thức tỉnh dị năng và nhờ vào năng lực thiên phú của Cửu Vĩ Hồ mà thoát chết.
Trang Minh Nguyệt có thể điều tra chi tiết hành trình di chuyển của chủ nhân cơ thể này trong một tháng qua, chắc chắn cũng biết rõ trước đó cô không phải là người mang dị năng, thời gian thức tỉnh dị năng chỉ có thể là từ hôm qua đến sáng nay.
Mục đích cô ta hỏi như vậy...
Thời Kiến Hạ đặt tập tài liệu xuống bàn, chủ động hỏi ngược lại: "Bị Trùng tộc ký sinh rồi vẫn có thể thức tỉnh dị năng sao?"
Mặc dù cô hỏi như vậy, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Trang Minh Nguyệt nhướng mày, rõ ràng không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy.
Người bình thường khi nghe thấy câu hỏi của cô ta, nếu là thức tỉnh dị năng sau khi bị Trùng tộc ký sinh, nhất định sẽ lo lắng, sợ bị xem là Trùng tộc ký sinh tiềm ẩn rồi bị bắt, làm sao có thể đoán được ý nghĩa ẩn giấu đằng sau câu hỏi nhanh như vậy?
"Vậy là cậu thức tỉnh dị năng trước? Hay là bị Trùng tộc ký sinh rồi mới thức tỉnh dị năng?" Trang Minh Nguyệt tiếp tục hỏi.
Thời Kiến Hạ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
"Tối qua sau khi về nhà, tôi ngủ luôn, sáng nay tỉnh dậy thì phát hiện mình đã thức tỉnh dị năng, sau đó bà Lưu đến gõ cửa, tôi phát hiện bà ấy có biểu hiện bất thường, lập tức gọi điện thoại báo tin."
Nói đến đây, cô dừng lại một chút: "Thực ra đến giờ tôi vẫn chưa hoàn hồn, không biết chuyện gì đã xảy ra nữa."
Trang Minh Nguyệt đánh giá cô, không hỏi thêm gì nữa, phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Phỉ Phỉ gặm tinh thể "rộp rộp".
Sau năm phút im lặng, Trang Minh Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn cô đã hợp tác, tạm thời tôi chỉ hỏi những câu hỏi này thôi, nhưng trước khi có kết quả điều tra cụ thể, mong cô đừng rời khỏi tinh cầu Thủy Nguyên."
Nói xong, cô ta đặt một chiếc vòng tay thông minh mới tinh trước mặt Thời Kiến Hạ: "Mỗi công dân Liên bang sau khi thức tỉnh dị năng, đều phải gia nhập Hiệp hội Quản lý người mang dị năng. Bên Cục Điều tra đã giúp cô nhập thông tin cá nhân rồi, đây là vòng tay do Hiệp hội cấp, những điều mà cô thắc mắc và muốn biết đều có thể tìm thấy câu trả lời trong đó."
Chủ nhân của cơ thể này biết một chút về Hiệp hội Quản lý người mang dị năng, quả thật cũng có quy định như Trang Minh Nguyệt đã nói.
Thời Kiến Hạ nhận lấy vòng tay, lịch sự cảm ơn, sau đó bắt tay với Trang Minh Nguyệt, bế Phỉ Phỉ đi theo cô trợ lý ra khỏi phòng họp.
Đợi bóng dáng cô khuất hẳn, Công Dã Kí Vọng ngáp một cái rồi hỏi: "Cô ấy nói dối sao?"
Trang Minh Nguyệt lắc đầu: "Cô ấy không liên quan đến vụ buôn lậu rết Xích Tích, nhưng câu trả lời cuối cùng rõ ràng là đang đánh trống lảng."
Nói đến đây, Trang Minh Nguyệt mỉm cười: "Cô gái nhỏ ranh ma."
Công Dã Kí Vọng hờ hững "ừ" một tiếng, mí mắt lại bắt đầu sụp xuống, sắp gục xuống bàn, Trang Minh Nguyệt vội vàng túm lấy cổ áo anh, ép anh tỉnh táo: "Bà Lưu mà cô ấy nhắc đến, cậu có ấn tượng gì không?"
Công Dã Kí Vọng là người đầu tiên đến khu chung cư Minh Hoa, cũng là anh đã giết tất cả Trùng tộc ký sinh ở tòa nhà mà Thời Kiến Hạ đang ở, lúc đó chỉ có anh là người lắm rõ tình hình nhất, đây là lý do Trang Minh Nguyệt để anh ngồi nghe.
Công Dã Kí Vọng lắc đầu.
Trang Minh Nguyệt nhíu mày: "Không có ấn tượng?"
Công Dã Kí Vọng lại lắc đầu.
Trang Minh Nguyệt cười lạnh: "Nói đi."
Công Dã Kí Vọng mơ màng nói: "Trong khu chung cư xuất hiện nhiều rết Xích Tích con như vậy, ít nhất phải có một con rết Xích Tích mẹ, nhưng tôi không tìm thấy con mẹ nào, cũng không thấy Trùng Oa hình thành sau khi con mẹ chết."
Trang Minh Nguyệt trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi: "Cậu cho dị năng của cô ấy ăn mấy viên tinh thể rồi?"
Dị năng cấp C bình thường vừa mới thức tỉnh, ăn bốn năm viên tinh thể Trùng tộc cấp một đã là giới hạn rồi, nhưng con dị năng cấp hai lông xù đó lại ăn hết mấy viên tinh thể Trùng tộc cấp hai, mà không hề có biểu hiện gì bất thường, hoặc là năng lực dị năng của nó có liên quan đến việc này, hoặc là tiềm năng của nó không chỉ dừng lại ở cấp C.
Đợi mãi không thấy cậu ta trả lời, Trang Minh Nguyệt cúi đầu nhìn xuống.
Công Dã Kí Vọng đã gục xuống bàn ngủ say như chết.
Tên này là quỷ ngủ chuyển thế à? Sao mà ngủ nhiều thế?
Trang Minh Nguyệt bực bội "chậc" một tiếng, buông tay cho anh ngủ gục trên bàn.