"Theo tin tức nhận được, tại khu F đã xuất hiện hai trường hợp nhiễm ký sinh của Trùng tộc, đội hành động của Cục Điều tra đã kịp thời có mặt tại hiện trường và tiến hành tiêu diệt..."
Giọng nữ tao nhã, trí thức truyền vào tai Thời Kiến Hạ, cô nhíu mày trở mình, mơ màng nghĩ: Cái quái gì thế nhỉ? Trùng tộc? Loài mới à?
Trong lúc dòng suy nghĩ của cô vẫn còn bay bổng vô định, giọng nữ phóng viên lại tiếp tục truyền đến: "Gần đây, xin cư dân sinh sống tại khu F chú ý, nếu phát hiện người có hành vi bất thường, xin hãy gọi ngay đến..."
Thời Kiến Hạ bực bội túm lấy mái tóc, nheo mắt, vẻ mặt đầy mệt mỏi sau giấc ngủ, ngồi dậy khỏi giường.
Sáng sớm tinh mơ, ai lại bật tin tức lớn tiếng như vậy? Não có vấn đề à?
Cô làm việc quần quật cả tháng trời, đối phó với đủ loại yêu cầu oái oăm của khách hàng, đầu sắp hói đến nơi rồi, cuối cùng cũng bàn giao xong dự án, còn tưởng rằng cuối tuần có thể ngủ một giấc thật ngon, ai ngờ vừa mới sáng sớm ra đã bị đánh thức một cách phũ phàng.
Thời Kiến Hạ tức đến mức muốn giết người.
Nữ phóng viên vẫn đang tiếp tục đưa tin: "Qua điều tra, loài Trùng tộc này là rết Xích Tích, thuộc loại ký sinh, thích trú ngụ trong xương sống của sinh vật, ăn tủy sống..."
Theo sau đó là hàng loạt những thuật ngữ xa lạ, Thời Kiến Hạ rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, cô giơ tay dụi mắt, định tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, nhưng khi nhìn rõ khung cảnh xung quanh, cô lập tức trợn tròn mắt.
Nơi này hoàn toàn không phải căn hộ cao cấp mà cô phải vắt kiệt sức lực làm việc và gánh khoản vay khổng lồ để mua về, mà là một căn phòng cho thuê chật hẹp, quét mắt nhìn một cái là thấy hết toàn bộ mọi thứ bên trong.
Căn phòng cho thuê này đã cũ kỹ, hơn nữa còn bị thấm nước, giấy dán tường kém chất lượng ở bức tường bên phải không chỉ bị bong tróc mà còn mốc đen từng mảng.
Đồ đạc trong phòng vô cùng đơn sơ, ngoài chiếc giường đơn mà cô đang nằm, chỉ có một cái bàn và một chiếc ghế xếp, trên bàn đặt một chiếc vòng tay màu đen, đang phát bản tin.
Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây?
Trong lòng Thời Kiến Hạ dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc này, một đoạn ký ức xa lạ ùa vào trong đầu, lượng thông tin khổng lồ khiến cô choáng váng, theo bản năng ôm lấy hai chân, vùi mặt vào đầu gối.
Mãi đến nửa tiếng sau, cô mới hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.
Cô xuyên không rồi, còn xuyên vào thời đại Tinh Tế*.
*Thời đại Tinh Tế (星际时代): Du hành vũ trụ, hành tinh và các vì sao.
Trong thế giới này, có một bộ phận người có thể thức tỉnh dị năng "Mô phỏng", sở hữu năng lực vượt trội hơn người thường, được gọi là người mang dị năng.
Ngược lại, trong thế giới này tồn tại một sinh vật đặc thù mà chỉ có người mang dị năng mới có thể đối phó - Trùng tộc.
Hàng trăm năm trước, Trùng tộc xâm chiếm vũ trụ, nhân loại trong cuộc chiến giằng co kéo dài hàng trăm năm này đã mất đi hơn một nửa lãnh thổ.
Trùng tộc có thể tùy ý ký sinh lên người thường, nhưng lại bó tay với người mang dị năng.
Chủ nhân của cơ thể này trùng tên trùng họ với cô, năm nay mười tám tuổi, là con gái dòng chính của một gia tộc lớn, nhưng bởi vì cha mất tích, mẹ thì không biết là ai không có thông tin gì, hơn nữa còn không thể thức tỉnh dị năng, nên năm tám tuổi đã bị vứt bỏ cho một chi nhỏ trong gia tộc ở hành tinh xa xôi.
Người trong gia tộc biết rõ cô là phế vật bị vứt bỏ, hoàn toàn không xem cô ra gì, đám nhóc trong nhà đều xúm vào bắt nạt cô, cướp hết đồ đạc của cô, xem cô như người hầu sai bảo.
Chủ nhân của cơ thể này vất vả sống đến năm mười sáu tuổi, đúng lúc chi nhỏ của gia tộc này xảy ra chuyện lớn, cô nhân lúc không ai chú ý, lẻn trốn đi.
Cô vốn đã có ý định rời đi từ lâu nhưng do tuổi còn nhỏ nên chưa thực hiện được, năm mười sáu tuổi cô đã có thể tự lập vì vậy việc đầu tiên cô làm chính là đến trạm cứu trợ xác nhận thân phận trẻ mồ côi, nhận trợ cấp, thuê một căn phòng cho nhỏ, sau đó tìm việc làm thêm để nuôi sống bản thân, lúc rảnh rỗi thì tự học tự trau dồi kiến thức, cô muốn thi vào trường đại học, sau khi tốt nghiệp có thể có một công việc ổn định. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ký ức dừng lại ở chỗ, tối qua chủ nhân của cơ thể này sau khi tan làm trở về căn phòng cho thuê, vì quá mệt mỏi mà vừa về đã ngã lên giường ngủ thiếp đi.
Thời Kiến Hạ day day mi tâm.
Tại sao cô lại xuyên vào cơ thể này? Cô ở đây rồi, vậy chủ nhân của cơ thể này thì sao? Xuyên vào cơ thể cô?
Suy nghĩ một hồi lâu cũng không tìm ra câu trả lời, Thời Kiến Hạ gạt vấn đề này sang một bên.
Đã đến rồi thì phải chấp nhận, câu hỏi không có lời giải mà cứ suy nghĩ mãi cũng chỉ thêm lãng phí thời gian.
Cô là người sống rất thực tế.
Thời Kiến Hạ giơ tay xoa bóp cổ, định bụng sắp xếp lại trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, sau đó lên kế hoạch cho tương lai, để có thể tiếp tục sống sót trong thế giới này, nhưng lại sờ thấy sau gáy có gì đó hơi sưng.
Cô nhíu mày, bước đến trước chiếc gương lớn dán trên tường, nghiêng đầu soi soi.
Quả nhiên sưng một cục, chính giữa chỗ sưng còn có hai chấm đỏ rất rõ ràng, giống như bị kim châm vào.
Thời Kiến Hạ lục lại ký ức của chủ nhân cơ thể, không tìm thấy nguyên nhân xuất hiện của hai chấm đỏ này.
Chẳng lẽ là lúc ngủ không cẩn thận bị thứ gì đó đâm vào?
Trong lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy giữa mi tâm nóng ran.
Thời Kiến Hạ đưa tay day day mi tâm, cô vậy mà lại không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể có gì khác thường, cứ như cảm giác nóng rực vừa rồi chỉ là ảo giác.
Có điều Thời Kiến Hạ chắc chắn đó không phải ảo giác.
Cô lại sờ sờ sau gáy, tay vừa chạm vào sau gáy cô bỗng nhiên khựng lại, vội vàng nghiêng người soi gương lần nữa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vết sưng đã nhỏ đi, ngay cả hai chấm đỏ như bị kim châm cũng nhạt màu hơn rất nhiều.
Đột nhiên, một cơn choáng váng dữ dội ập đến, Thời Kiến Hạ theo bản năng vịn vào bức tường, tiến lại gần chiếc gương hơn một chút.
Lúc quay đầu lại, cô vô tình nhìn thấy giữa mi tâm mình trong gương đang dần hiện lên một hoa văn màu vàng kim lấp lánh, giống như một loại đồ đằng* của bộ lạc cổ xưa nào đó, phức tạp mà thần bí.
*Đồ đằng (图腾): vật hay một ký hiệu, hoa văn mang ý nghĩa biểu thị cho một gia tộc
Cùng với sự xuất hiện của đồ đằng là những lời cầu nguyện lúc ẩn lúc hiện vang lên từ sâu thẳm linh hồn, tựa như tín đồ đang kêu gọi thần minh, thành kính và sâu sắc.
Cảm giác đau nhói như kim châm truyền đến từ sâu trong não bộ, Thời Kiến Hạ kêu lên một tiếng, ôm đầu đầy đau đớn, cả người vô lực trượt xuống.
Gợn sóng vô hình lấy cô làm trung tâm lan ra xung quanh, trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, tiếng lật sách xào xạc vang lên một cách khó hiểu.
Sau một tia sáng chói mắt, một luồng khí xoáy màu trắng tinh khôi nâng đỡ một cuốn sách cổ xưa, thần bí giáng thế.
Bên tai Thời Kiến Hạ vang lên tiếng chim kêu vượn hú, tiếng suối chảy róc rách, tiếng cỏ cây sinh sôi nảy nở, tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng du dương, xa xôi, như vọng về từ thời hồng hoang.
Cơn choáng váng dần dần biến mất, Thời Kiến Hạ thở hổn hển, nhìn cuốn sách cổ đang lơ lửng trước mặt, chậm rãi đọc ba chữ lớn trên bìa sách: "Sơn... Hải... Kinh?"
Ánh sáng và làn khói bao phủ cuốn sách đã biến mất hoàn toàn, "Sơn Hải Kinh" lúc này trông hết sức bình thường, bìa sách màu xám đen thậm chí còn toát lên vẻ cũ kỹ, bụi bặm như thể đã bị lãng quên từ rất lâu.
Lời nói của cô vừa dứt, cuốn sách tự động mở ra, để lộ nội dung trên trang bìa.
【Tên dị năng: Sơn Hải Kinh】
【Cấp bậc dị năng: Cấp C】
【Năng lực dị năng: Có thể triệu hồi bất kỳ sinh vật hoặc phi sinh vật nào được ghi tên trong sách làm dị năng cấp hai】
【Tiềm lực dị năng: Có thể nâng cấp】
Cuốn sách khẽ bay bay trong không trung, Thời Kiến Hạ mở to mắt.
Đây chính là dị năng?
Cô giơ tay lên, "Sơn Hải Kinh" dường như hiểu ý cô, chủ động đáp xuống lòng bàn tay.
Bìa sách được làm từ một loại da thú nào đó, sần sùi nhưng không hề gai tay, Thời Kiến Hạ bình tĩnh lại, thử lật mở trang sách, nhưng lại phát hiện các trang sau trang bìa đều bị một lực lượng vô hình nào đó kiềm hãm, không thể lật mở.
Là do cấp bậc chưa đủ sao?
Chủ nhân của cơ thể này không thể thức tỉnh dị năng, trong ký ức của nguyên chủ có rất ít thông tin liên quan đến dị năng, chỉ biết sơ qua dị năng có phân cấp tiềm năng và cấp bậc chiến đấu.
Cấp bậc tiềm năng được chia từ cấp D đến cấp 3S, quyết định giới hạn của dị năng, và là yếu tố khách quan tồn tại, về cơ bản không thể thay đổi trong suốt cuộc đời.
Mà cấp bậc tiềm năng càng cao, kỹ năng thiên phú thức tỉnh của dị năng càng mạnh, khi ở cùng một cấp bậc chiến đấu, xét về sức mạnh chiến đấu, dị năng cấp bậc tiềm năng cao sẽ áp đảo hoàn toàn dị năng cấp bậc tiềm năng thấp.
Cấp bậc chiến đấu được chia thành các giai đoạn phát triển từ cấp một đến cấp chín, giai đoạn siêu việt từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp, và thánh vực là lĩnh vực dị năng sau khi đột phá siêu việt.
Thời Kiến Hạ nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Tiềm lực dị năng" trên trang bìa, vừa mân mê bìa sách vừa suy tư.
Nếu cô không hiểu sai thì đây chính là cấp bậc tiềm năng của dị năng đúng không?
"Có thể nâng cấp" có phải là ám chỉ cấp bậc tiềm năng của "Sơn Hải Kinh" có thể đạt đến cấp B, cấp A, thậm chí là cấp S?
Nhưng làm thế nào để nâng cấp? Và làm thế nào để triệu hồi dị năng cấp hai?
Trong lúc cô đang cúi đầu suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc".
Thời Kiến Hạ giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
"Tiểu Hạ... có ở nhà không?" Một giọng nữ khàn khàn vang lên từ bên ngoài, nghe có vẻ đã lớn tuổi.
Thời Kiến Hạ lục lọi ký ức của chủ nhân cơ thể, nhận ra người đến là chủ nhà.
Lương làm thêm của chủ nhân cơ thể này không cao, sau khi trưởng thành cũng không thể tiếp tục nhận trợ cấp từ trạm cứu trợ nữa, lại phải gánh thêm chi phí học tập, căn bản không có dư dả gì, tiền thuê nhà đã nợ ba ngày rồi, mà lương làm thêm phải hai ngày nữa mới được nhận.
Thời Kiến Hạ tắt chiếc vòng tay đang phát bản tin buổi sáng, để cuốn "Sơn Hải Kinh" lên bàn, sau đó xoay người đi mở cửa.
Chủ nhà là một bà lão sống một mình, mái tóc hoa râm được búi gọn ra sau đầu, do tuổi tác đã cao nên lưng hơi còng.
Hành lang không có cửa sổ nên khá tối, đèn cảm ứng tự động cũ kỹ hắt xuống ánh sáng vàng vọt chiếu lên khuôn mặt nhăn nheo của bà lão.
Lúc Thời Kiến Hạ mở cửa, vừa hay nhìn thấy cái đầu nghiêng nghiêng của bà lão ở khe cửa.
Bất ngờ chạm phải đôi mắt đục ngầu đó, cô theo bản năng lùi lại một bước, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa.
May mà cô đủ bình tĩnh, hít sâu một hơi rồi nói: "Bà Lưu, có chuyện gì vậy ạ? Tiền nhà... lương của cháu tháng này vẫn chưa được nhận, phiền bà cho cháu khất thêm vài ngày nữa được không ạ?"
Bà Lưu thấp hơn cô gần một cái đầu, khi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen đục ngầu đảo một vòng, khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
Nhưng rất nhanh bà Lưu liền cúi đầu xuống.
"Cháu... có nhìn thấy... Tiểu Hoa... nhà bà...đâu không?"
"Ta không thấy... nó ở đâu hết... không thấy... không nhìn thấy..."
Giọng bà Lưu rất chậm, như thể vì đã lâu không nói chuyện mà quên mất cách phát âm, tốc độ nói chỉ bằng 0.5 lần bình thường, giọng nói khàn đặc như tiếng cưa gỗ, khiến màng nhĩ Thời Kiến Hạ ong ong.
Bà Lưu bị chứng suy giảm trí nhớ ở tuổi già, hai năm trước, khi chủ nhân của cơ thể này mới chuyển đến đây ở, bà Lưu đã có những hành vi rất kỳ quái, hơn nữa còn hay nhìn chằm chằm người khác, chủ nhân của cơ thể này mỗi lần gặp bà đều phải đi đường vòng.
Nếu không phải vì này nghèo rớt mồng tơi, không thuê được nhà ở nơi khác, thì chủ nhân cơ thể này đã chuyển đi từ lâu rồi, mỗi lần trả tiền nhà cũng trực tiếp chuyển khoản vào tài khoản của bà Lưu, hạn chế tiếp xúc với bà hết mức có thể.
Tiểu Hoa là con mèo tam thể mà bà Lưu nuôi, bình thường rất thích chạy lung tung trong khu chung cư, lại còn hay quên đường về nhà, ba ngày hai bữa lại phải đi tìm một lần.
Thời Kiến Hạ lắc đầu: "Cháu không nhìn thấy ạ."
Bà Lưu chậm rãi đáp lại một tiếng, bám vào tay vịn cầu thang cũ kỹ, chậm rãi đi xuống lầu.
Thời Kiến Hạ đang định đóng cửa, đột nhiên chú ý đến sau gáy bà Lưu cũng có hai chấm đỏ như bị kim châm.