Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Âm thanh của những cái chân ma sát với mặt đất kích thích màng nhĩ Thời Kiến Hạ, tim cô đập rộn lên như trống, trong lúc đưa mắt lướt nhìn xung quanh, cô thấy một con rết Xích Tích con to bằng ngón tay bám trên tường đang nhanh chóng tiếp cận mình.
Thính giác và thị giác của cô đã được tăng cường 100% nhờ vào sự dung hợp của dị năng, cô có thể nắm bắt rõ ràng quỹ đạo di chuyển của con rết Xích Tích con này.
Nó đang ở góc cầu thang!
Tốc độ rung di chuyển của con rết Xích Tích con càng lúc càng nhanh.
Nó chuẩn bị tấn công cô!
Thời Kiến Hạ khẽ nheo mắt, một tay chống lên tay vịn cầu thang cũ kỹ, sau khi được dung hợp với dị năng cơ thể nặng nề của cô giờ đây giống như được một đám mây nâng đỡ, cô dễ dàng giẫm lên thanh chắn của tay vịn, nhảy lên, đồng thời vung cây chổi sắt trong tay đập vào con rết Xích Tích con đang nhảy bổ về phía mình.
Con rết Xích Tích con va vào cây chổi sắt, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" rất nhỏ, nó bị đánh bật ra, đập mạnh vào bức tường ẩm mốc, run rẩy vài cái rồi bất động, rơi thẳng xuống đất.
Chết rồi sao? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Có vẻ như sức chiến đấu của rết Xích Tích con không cao lắm.
Thời Kiến Hạ không dám chần chừ, định tiếp tục chạy lên trên thì "Sơn Hải Kinh" đang được cô cất trong dòng suối sức mạnh tinh thần đột nhiên bay ra, những trang sách lật mở xoèn xoẹt, cho đến khi dừng lại ở một trang nào đó và phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Những gợn sóng vô hình lan ra xung quanh, Thời Kiến Hạ nhìn ngọn núi nhỏ bằng bàn tay bay ra khỏi trang sách, kinh ngạc trợn to mắt.
Ngọn núi nhỏ mang theo tiên khí lượn lờ, tỏa ra hơi lạnh thấu xương, vừa xuất hiện đã khiến nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống đến cực điểm, những bông tuyết trắng tinh khôi xuất hiện từ đỉnh núi, bay lượn rồi rơi xuống, cho đến khi bao phủ toàn bộ ngọn núi.
Ngay khi xuất hiện, ngọn núi nhỏ lao thẳng về phía con Rết Xích Tích con đang rơi xuống đất với tốc độ cực nhanh.
Lúc hai bên chỉ cách nhau chưa đầy một mét, viên tinh thể màu đỏ sẫm to bằng hạt gạo của con rết Xích Tích con bỗng hóa thành làn khói trắng bay vào trong ngọn núi nhỏ.
Cùng lúc đó, Thời Kiến Hạ nhìn thấy trên trang sách đang mở hiển thị hình ảnh và phần giới thiệu bằng chữ về ngọn núi nhỏ.
【Tên dị năng cấp hai: Bất Chu Sơn】
【Cấp bậc dị năng: Cấp C (Nâng cấp cần 0/10 Trùng Oa cấp C)】
【Tiềm lực dị năng: Hiện đang ở trạng thái ấu thể, có thể lên đến cấp 3S】
【Năng lực thiên phú của dị năng: Bất Chu Chi Nộ】
【Giới thiệu năng lực: Kỹ năng đơn thể/quần thể, khi tác động lên một mục tiêu, mục tiêu sẽ nhận toàn bộ sát thương của kỹ năng này; khi tác động lên nhiều mục tiêu, các mục tiêu sẽ chia đều sát thương của kỹ năng này. Khi tấn công mục tiêu đơn lẻ có cấp bậc chiến đấu thấp hơn, tỷ lệ kích hoạt hiệu ứng tử vong là 100%, thời gian hồi chiêu 240 giờ (Đã hồi chiêu xong)】
【Cấp bậc chiến đấu: Cấp 1 (Nâng cấp cần 1/10000 tinh thể Trùng tộc cấp 1)】
【Tăng cường chiến đấu dung hợp: Dị năng cấp hai này không thể dung hợp chiến đấu】
Thời Kiến Hạ còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy âm thanh ma sát ken két vang lên bên tai, cô quay đầu lại nhìn, trên bức tường phía dưới cầu thang có rất nhiều con rết Xích Tích con đang bò lên, nhìn sơ qua không thể đếm xuể.
Má nó! Má nó! Má nó! Má nó! Má nó! Má nó!
Chứng sợ hãi đám đông lại tái phát rồi!
Thời Kiến Hạ không dám chần chừ, tiếp tục chạy lên lầu, "Sơn Hải Kinh" và Bất Chu Sơn bay theo sau cô.
Trong lúc chạy, đầu óc Thời Kiến Hạ vẫn không ngừng hoạt động, cô nhớ lại nội dung mình vừa nhìn thấy trên trang sách, nhanh chóng xâu chuỗi các thông tin quan trọng.
Năng lực thiên phú của Bất Chu Sơn là kỹ năng tấn công, có thể tác động lên một hoặc nhiều mục tiêu, tổng sát thương không đổi, nhưng lượng sát thương cụ thể thì không thể xác định.
Rết Xích Tích con là Trùng tộc cấp một.
Tinh thể.
Dị năng cấp hai.
Thời Kiến Hạ hít sâu một hơi, nhanh nhẹn nhảy lên tầng trên, không chút do dự giật lấy bình chữa cháy cũ kỹ trên tường, đập mạnh vào đám rết Xích Tích con đang bò kín nửa bức tường.
"Rầm! Rầm!"
Khả năng phòng ngự của Rết Xích Tích con không cao, một bình chữa cháy đập xuống, không ít con bị đập nát đầu và thân, chất lỏng màu xanh đậm phun ra, những tinh thể màu đỏ sẫm to bằng hạt gạo lẫn trong chất lỏng chảy xuống từ trên tường.
"Sơn Hải Kinh" đang bay phía sau Thời Kiến Hạ như phát điên, những trang sách lật xoèn xoẹt, từng con dị thú to bằng bàn tay nhảy ra khỏi những trang sách đang mở, từng ngọn núi thần to bằng bàn tay cũng chen chúc nhau nhảy ra.
Cầu thang chật hẹp trở nên đông đúc, những dị năng cấp hai được giải phóng không hề sợ hãi, giống như những con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, lao thẳng về phía những con Rết Xích Tích con đã bị đập chết.
Mặc dù Thời Kiến Hạ đã biết việc "Sơn Hải Kinh" triệu hồi dị năng cấp hai có liên quan đến tinh thể, nhưng chứng kiến cảnh tượng này, cô vẫn không khỏi ngạc nhiên, há hốc mồm.
Nhiều quá!
Ngay sau đó, trên mặt cô hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Nhiều là tốt! Càng nhiều càng tốt!
Thời Kiến Hạ liếc nhìn tình hình ở cầu thang, vì khu chung cư cũ kỹ, lại không có ban quản lý nên cầu thang chất đầy đồ đạc linh tinh, cô vớ lấy những thứ đã phủ đầy bụi, không biết đã bị vứt ở cầu thang bao lâu rồi, ném xuống dưới.
Âm thanh "bịch bịch" vang vọng khắp cầu thang, từng con rết Xích Tích con bị đập chết.
Nhưng sau khi triệu hồi dị năng cấp hai thứ mười, Thời Kiến Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng, như thể có gì đó bị rút cạn, "Sơn Hải Kinh" cũng ngừng lật trang.
Cô day day thái dương.
Mười.
Với khả năng hiện tại của cô, cô chỉ có thể triệu hồi mười dị năng cấp hai.
Thời Kiến Hạ lắc lắc đầu, cố gắng đè nén cơn choáng váng nhẹ.
Cô không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng kỹ năng thiên phú của từng dị năng cấp hai này là gì, nhưng hoàn toàn có thể đoán được bản thân đã vô tình nhặt được một bảo bối thần kỳ, chỉ là không biết những dị năng đã được triệu hồi có thể đối phó được với bà Lưu đã bị ký sinh và con quái vật đầy khối u thịt kia hay không.
Nghĩ đến đây, động tác day ấn mi tâm của Thời Kiến Hạ khựng lại.
Nếu cô nhớ không nhầm, sau khi xông ra khỏi phòng cô đã nghe thấy tiếng con quái vật người đầy những khối u thịt to đùng bò trên tường, nhưng không biết từ lúc nào, âm thanh ma sát với mặt của đám rết Xích Tích con đã át đi tiếng bò của con quái vật đó.
Thời Kiến Hạ nín thở, cẩn thận nhìn xuống từ tay vịn cầu thang.
Một giây sau, toàn thân cô cứng đờ.
Cái đầu to xấu xí đó đang chen chúc trong khe hở của tay vịn cầu thang, thè ra chiếc lưỡi dài màu đỏ tươi, nhỏ nước bọt hôi thối, tham lam nhìn lên trên.
"A a a a a a a a!" Thời Kiến Hạ theo bản năng hét lên, dùng sức đâm cây chổi sắt chỉ còn trơ lại cán xuống dưới!
"Phập!"
Dường như có thứ gì đó bị đâm thủng, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc đến mức buồn nôn.
Thời Kiến Hạ nhanh chóng ngậm miệng lại, vội vàng túm lấy Bất Chu Sơn đang định lao lên "chia phần" rồi đập mạnh nó xuống dưới.
Hơi lạnh thấu xương bùng phát, ngọn núi nhỏ bằng bàn tay phóng to thành một cái bóng cao hơn một mét, mang theo khí thế không gì cản nổi, áp chế con Trùng tộc ký sinh đã bị cây chổi sắt đâm xuyên qua.
Giống như một con mãnh thú đứng trên đỉnh núi thần ngửa đầu lên trời gầm rú, âm thanh trong trẻo vang dội từ xa vọng lại, là hương thơm của hoa cỏ trong nắng sớm, là tiếng chim hót líu lo dưới ánh bình minh.
Tâm hồn mệt mỏi của Thời Kiến Hạ như được gột rửa bởi một sức mạnh thần bí nào đó, mọi cảm xúc tiêu cực đều bị cuốn trôi, tinh thần trở nên minh mẫn, sáng suốt.
Cuốn "Sơn Hải Kinh" đang lơ lửng trong không trung lại lật giở, mở ra trang ghi chép về Bất Chu Sơn.
Số Trùng Oa cấp C cần thiết để nâng cấp dị năng đã từ 0/10 thành 1/10, số tinh thể Trùng tộc cấp một cần thiết để nâng cấp cấp bậc chiến đấu cũng từ 1/10000 thành 101/10000, còn năng lực thiên phú của dị năng "Bất Chu Chi Nộ" thì hiển thị đang trong thời gian hồi chiêu.
Sự thay đổi của những dữ liệu này khiến Thời Kiến Hạ lập tức nhìn về phía con Trùng tộc ký sinh đang nằm dưới cầu thang.
Nó giống như một miếng giẻ rách, treo lủng lẳng trên tay vịn cầu thang tầng dưới, làn da trên cơ thể đang thối rữa và bốc mùi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, những khối u thịt mọc trên chân tay và đầu nó cũng như bị kích thích mạnh, những con rết Xích Tích con đang ấp ủ bên trong điên cuồng ngọ nguậy, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của khối u thịt.
Nhưng sự thối rữa nhanh chóng lan ra khắp các khối u thịt, một số con rết Xích Tích con may mắn cắn thủng khối u thịt chui ra ngoài, còn những con chưa phát triển hoàn thiện thì không thể thoát ra khỏi khối u thịt, đành phải chết cùng "mẹ" của chúng.
Một con dị thú lao tới, giẫm chết con rết Xích Tích con, sau đó giống như thần minh đang thưởng thức lễ vật, nheo mắt, hơi ngẩng cằm lên, viên tinh thể màu đỏ sẫm to bằng hạt gạo như ngọn nến đang cháy, tỏa ra làn khói xanh nhạt, từ từ bị nó hấp thụ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, những con rết Xích Tích con trên cầu thang đã bị lũ dị thú và núi thần "chia phần" sạch sẽ, không sót lại một viên tinh thể nào, thậm chí còn có hai dị năng suýt chút nữa đánh nhau vì tranh giành một viên tinh thể.
Thời Kiến Hạ nhanh tay lẹ mắt, tay trái tóm lấy một con dị thú, tay phải túm lấy một ngọn núi thần, dứt khoát nhét cả hai vào trong "Sơn Hải Kinh".
Thấy vậy, những dị năng còn lại khựng lại một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bay lượn trong không trung, giả vờ như không biết gì, không nhìn thấy gì.
Thấy những dị năng còn lại không có ý định đánh nhau nữa, Thời Kiến Hạ mỉm cười nói: "Ngoan nào~"
Phát tài rồi! Phát tài rồi! Phát tài rồi!
Sinh vật và phi sinh vật được ghi tên trong "Sơn Hải Kinh" nhiều vô số kể, nếu tất cả đều có thể được cô triệu hồi thành dị năng cấp hai thì có thể chất thành núi, nghiền nát Trùng tộc, còn cái nào lợi hại hơn của cô nữa?
Cửu Vĩ Hồ nhỏ trong đám dị năng đảo đôi mắt to tròn long lanh, chủ động bay tới đáp xuống vai Thời Kiến Hạ, ve vẩy chiếc đuôi dài màu trắng, cọ cọ cái đầu nhỏ vào má cô.
Lại thêm một cục bông nhỏ nữa.
Nhưng bây giờ không phải lúc để vuốt ve cục bông nhỏ, bà Lưu bị rết Xích Tích ký sinh vẫn chưa xuất hiện.
Thời Kiến Hạ suy nghĩ một chút, không xuống lầu kiểm tra xem bà Lưu đang ở đâu, mà dẫn theo đám dị năng rút lui lên sân thượng.
Cầu thang quá chật hẹp, nếu có thêm Trùng tộc ký sinh nào khác bao vây tấn công, những dị năng còn chưa trưởng thành này chưa chắc đã bảo vệ được cô.
Hiện tại, cách sáng suốt nhất là lên sân thượng, chờ người của Cục Điều tra Trùng tộc đến giải cứu.
Thời Kiến Hạ tiếp tục duy trì trạng thái dung hợp chiến đấu với Cửu Vĩ Hồ nhỏ, ra lệnh cho Bất Chu Sơn đi đầu mở đường, đợi đến khi cô mở cánh cửa sắt hoen gỉ của sân thượng ra, bà Lưu đã bị ký sinh vẫn chưa đuổi theo kịp.
Tuy nhiên, trong lòng cô không hề nhẹ nhõm, ngược lại còn dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Cảm giác này giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, ánh mắt tham lam và ghê tởm.
Ở đâu?
Thời Kiến Hạ một tay cầm cây gậy sắt vừa nhặt được ở cầu thang, một tay ôm Cửu Vĩ Hồ nhỏ, ánh mắt cảnh giác lướt qua từng ngóc ngách trên sân thượng.
Không có.
Không có.
Cũng không có.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một khả năng, toàn thân nổi da gà, cô cứng đờ người ngẩng đầu lên nhìn.
Phía bên trên một con quái vật với đầy những cái chân dài ngoằng đang bám chặt lấy bồn nước cũ kỹ, hoen gỉ đầu nó vặn vẹo một cách dị thường, khóe miệng từ từ kéo sang hai bên, để lộ hàm răng nhỏ xíu nhưng nhọn hoắt và trắng bệch.
Khoảnh khắc ánh mắt hai bên chạm nhau, con Trùng tộc ký sinh bỗng chốc bật dậy, giống như một con zombie nhìn thấy máu tươi, lao thẳng về phía cô.
Thời Kiến Hạ không chút do dự giơ gậy sắt lên, nhưng ngay khi cây gậy sắp giáng xuống người con Trùng tộc ký sinh, một mũi tên màu trắng lạnh như băng xé gió bắn tới, ghim chính xác vào đầu nó.
"Vút!"
Ngọn lửa màu trắng lạnh lẽo bùng lên, tia lửa lạnh lẽo lướt qua tóc mai Thời Kiến Hạ, sau đó trong nháy mắt thiêu rụi con Trùng tộc ký sinh thành tro bụi.
Một viên tinh thể màu đỏ sẫm to bằng quả trứng chim bồ câu rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.