“Ưm... Ưm! Ưm!” Người bị đè dưới cùng sau phút giây bàng hoàng ban đầu bắt đầu giãy giụa dữ dội.

Nhưng mặc kệ bà ta vùng vẫy, người đang đè chặt trên lưng bà ta vẫn không hề nhúc nhích. Hai chân của người phụ nữ trung niên cứ đạp lên đạp xuống, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một con ếch đang mắc kẹt trong vũng bùn.

Ở phía trên, La Tịnh Dao thản nhiên để bà ta quậy phá thêm một lát, sau đó ngoái đầu nhìn lại, xác nhận con dao gọt hoa quả đã được cảnh sát nhặt lên, cô mới nới lỏng lực tay, thuận thế kéo người phụ nữ bị cô ghì xuống đất đứng dậy. Thậm chí, cô còn lịch sự phủi bụi trên quần áo bà ta, rồi nhẹ nhàng nói: “Mang theo hung khí bị cấm nơi công cộng là phạm pháp đấy ạ ~ Nguy hiểm lắm.”

Thái độ tốt đến mức cứ như người vừa ra tay đè người ta xuống đất “cọ xát” không phải là cô vậy.

Người phụ nữ trung niên sững sờ, dường như không thể tin nổi người vừa khiến mình bất động lại là một cô gái trẻ mảnh mai. Lấy lại tinh thần, bà ta lập tức giơ tay lên, mở miệng la lối không ngừng: “Con tiện nhân này đâu ra đây, tao tự đi đòi công bằng cho con trai mình, liên quan gì đến mày mà xía vào hả?!”

La Tịnh Dao thoáng cau mày, nghiêng người né sang một bên, khiến cái tát ấy rơi vào khoảng không một cách chính xác.

Thấy vậy, mấy gã đàn ông cao to cầm bảng hiệu và băng rôn xung quanh bà ta cũng lập tức xông đến, khí thế hùng hổ như sắp xảy ra ẩu đả đến nơi.

Đúng lúc ấy, vài bóng người kịp thời xuất hiện, chắn trước mặt La Tịnh Dao.

Dẫn đầu là Phó cục trưởng Trương, cùng với vài cảnh sát khác. Gương mặt ông đầy vẻ nghiêm nghị, giọng nói trầm vang ngăn chặn hành động của đám đàn ông kia: “Làm gì vậy? Ngay trước cổng Cục Công An mà các người cũng dám đánh người? Không coi ai ra gì đúng không?!”

“Đồng chí cảnh sát! Chính con ranh này đánh tôi trước! Các người không bắt cô ta thì đã đành, còn quay ra trách nạn nhân như tôi?!” Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa lách qua đám đàn ông đứng chắn phía trước, thậm chí còn ngồi phịch xuống đất, bày ra bộ dạng oan ức đến tột cùng.

“Bà con mau lại đây phân xử giúp tôi, như này còn chẳng phải bọn họ đang cấu kết với nhau để bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối như tôi sao?”

Phó cục trưởng Trương đưa tay xoa xoa thái dương đang giật đùng đùng của mình, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận, sau đó tiếp tục nói: “Nếu không phải huấn luyện viên La ra tay gỡ con dao của bà, nhỡ đâu bà tự làm mình bị thương thì còn đứng đây mà la hét được sao? Chúng tôi tôn trọng quyền bày tỏ ý kiến chính đáng của bà, nhưng không thể chấp nhận việc bà sử dụng những phương pháp cực đoan như vậy được!”

“Nếu hành động vừa rồi của bà thực sự gây ra ảnh hưởng xấu hoặc nguy hại cho xã hội, thì giờ bà đã chẳng thể ngồi đây mà làm loạn vô lý như vậy đâu!”

“...Tôi... tôi…” Vẻ mặt của mẹ Hoàng Quốc Tuấn thoáng hiện lên chút bối rối, nhưng chẳng mấy chốc, bà ta lại lấy lại bộ dạng ngang ngược: “Ối giời ơi, làng nước ơi! Bớ làng nước ơi, mọi người lại đây mà xem, nhìn cho rõ đi, đây chính là cảnh sát đấy! Đây là Cục Công an Tân Thị đấy! Người ta đánh tôi ngay trước mắt họ mà họ không làm gì hết!” 

“Trước mặt bao nhiêu người mà còn dám làm vậy, đủ thấy hai năm trước con trai tôi đã phải chịu bao nhiêu oan ức, có khi còn bị ép cung nên mới phải nhận tội… hu hu hu…”

Những lời này khiến sắc mặt của toàn bộ cảnh sát có mặt trở nên khó coi, ai nấy đều lên tiếng phản bác.

“Bà chị, làm người phải biết lý lẽ chứ!”

“Thời nay rồi, làm gì có chuyện ép cung? Chúng tôi lấy lời khai đều có giám sát toàn bộ.”

“Còn nữa, bịa đặt vu khống cũng là phạm pháp đấy!”

Ai ngờ mẹ của Hoàng Quốc Tuấn nghe xong những lời này không những không hối hận mà tiếng khóc lóc của bà ta còn to hơn vài phần: “Cảnh sát thì giỏi lắm sao? Cảnh sát là có thể tùy tiện đe dọa người khác à? Hôm nay tôi chỉ muốn có một lời giải thích, vậy mà các người không lo điều tra vụ án mạng, lại kéo cả đám đến đây bắt nạt một bà già như tôi. Nói chuyện này không có khuất tất, ai mà tin được?!”

“Bà…!”

Phó cục trưởng Trương giơ tay ra hiệu dừng lại, cắt ngang lời của cấp dưới. Sau đó, ông im lặng vài giây, cố suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào, bởi càng kéo dài, sự việc sẽ càng tồi tệ hơn.

Ngay lúc ông chưa kịp nghĩ ra giải pháp, một cái đầu nhỏ đột ngột thò ra từ sau lưng ông.

Hôm nay, La Tịnh Dao búi tóc cao kiểu củ tỏi để thuận tiện cho buổi huấn luyện, kết hợp với bộ đồ thể thao màu trắng ngà, trông cô chẳng khác nào một nữ sinh đại học vừa mới ngoài đôi mươi.

“Bà… ừm…” Cô cẩn thận quan sát mẹ Hoàng Quốc Tuấn đang ngồi dưới đất giãy đạp ăn vạ từ trên xuống dưới: “Bác gái, theo như những gì tôi vừa nghe được, ý bác là con trai bác năm đó không giết người?”

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ vừa rồi tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Vụ án mạng xảy ra tuần trước và vụ án năm đó khi cảnh sát vu oan con trai tôi là kẻ giết người hoàn toàn giống hệt nhau! Cả vụ ở khu Hà Tây hôm nay nữa, tất cả đều do một hung thủ gây ra!” Người phụ nữ trung niên ngẩng cao đầu, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt đầy ẩn ý của La Tịnh Dao mà đáp lại với giọng điệu đầy đanh thép.

“Ồ, thì ra là vậy…” La Tịnh Dao chậm rãi kéo dài giọng như thể đồng tình, ánh mắt cũng như lộ vẻ tin tưởng.

Tuy nhiên, chưa đợi mẹ của Hoàng Quốc Tuấn kịp lộ ra vẻ đắc ý, La Tịnh Dao đã bất ngờ đổi giọng: “Cảnh sát chưa từng công bố bất kỳ chi tiết nào của vụ án ra ngoài, ngay cả truyền thông cũng không biết, vậy mà bác lại biết được. Bác gái à, bác giỏi thật đấy.”

Đúng vậy, ngay cả truyền thông cũng không nắm được những tin tức này, vậy bà ta lấy thông tin từ đâu?

Ý nghĩ ấy đồng loạt nảy lên trong đầu mọi người xung quanh.

Chẳng lẽ có người trong nội bộ cảnh sát tiết lộ thông tin cho bà ta?

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, lời nói của La Tịnh Dao đã phá tan suy đoán phi lý này.

“Còn nữa, bác nói là khu Hà Tây vừa xảy ra án mạng sao? Chà, bác gái, bác giỏi thật đấy! Ngay cả cảnh sát cũng chưa chắc đã liên hệ được vụ này với hai vụ trước, vậy mà bác đã khẳng định chắc nịch như vậy…” Cô khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Nếu bác không phải cảnh sát, cũng chẳng phải phóng viên, để tôi đoán xem… Hay bác chính là hung thủ? Nếu không tại sao bác lại rành rẽ đến thế?”

Sắc mặt mẹ Hoàng Quốc Tuấn lập tức tái mét. Bà ta bật dậy khỏi mặt đất, giọng nói the thé đầy tức giận: “Mày… Mày nói bậy! Ngậm máu phun người! Đổi trắng thay đen! Không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà đổ oan cho tao?”

“Ồ, thì ra bác cũng biết không có chứng cứ thì không được nói bậy à?” La Tịnh Dao nhún vai, giọng nói nhẹ tênh: “Không sao, bác nói bậy của bác, tôi nói bậy của tôi. Dù sao nói bậy cũng không phạm pháp mà.”

Lời vừa dứt, cô lặng lẽ kéo nhẹ góc áo của Phó cục trưởng Trương ở góc khuất mà đám người đối diện không nhìn thấy.

Phó cục trưởng Trương giật mình, lập tức thoát khỏi trạng thái xem kịch, nghiêm mặt trầm giọng nói: “Bà Vương, hiện tại cảnh sát có lý do để nghi ngờ bà có liên quan đến một vụ án nghiêm trọng xảy ra tại Tân Thị vào tuần trước. Mong bà phối hợp điều tra.”

“Vớ vẩn! Tôi là người tốt, tôi là nạn nhân! Các người chỉ cần mở miệng là có thể vu khống người khác sao?” Mẹ của Hoàng Quốc Tuấn vừa nói vừa lặng lẽ lùi về phía sau, giọng điệu không còn tự tin như trước nữa: “Hôm nay tôi mệt rồi, tạm không chấp với mấy người nữa. Nhưng nếu trong vài ngày tới công an vẫn không đưa ra lời giải thích cho tôi, tôi nhất định sẽ quay lại!”

Dứt lời, bà ta xoay người, đẩy đám đông sang hai bên rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chẳng mấy chốc mà bóng dáng bà ta đã mất hút.

Những gã đàn ông cầm bảng hiệu và băng rôn thấy người dẫn đầu đã rút, cũng chẳng buồn nán lại. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, cả nhóm đã tản mất, để lại một mớ bảng hiệu xốp và băng rôn chữ đỏ trắng nằm la liệt trên mặt đất.

Một màn náo loạn lớn cuối cùng cũng khép lại một cách lặng lẽ. Không còn gì thú vị để xem, đám phóng viên và người dân hiếu kỳ cũng dần giải tán.

Phó cục trưởng Trương thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên cái trán bóng loáng của mình, sau đó quay người lại, mỉm cười hết sức lịch sự: “Hôm nay thật may có huấn luyện viên La ra tay kịp thời, nếu không bị bà Vương Quế Phân này làm loạn lên thì hậu quả thật sự khó lường.”

“Không có gì đâu.” La Tịnh Dao mỉm cười, khẽ vẫy tay, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nói: “Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt bảo là ra ngoài làm nhiệm vụ, buổi huấn luyện hôm nay đã hủy, vậy tôi xin phép về trước nhé.”

“Được rồi, huấn luyện viên La cứ thoải mái. Hẹn gặp lại!” Phó cục trưởng Trương nhiệt tình tiễn cô, rồi quay lại chỉ huy các đồng nghiệp thu dọn tàn cục.

La Tịnh Dao rời khỏi Cục Công An Tân Thị, bắt một chiếc taxi ngay bên đường.

Lúc này đã gần 10 giờ sáng, không phải giờ cao điểm nên đường phố ở thành phố mới nổi này vẫn khá thông thoáng. Sau khoảng hơn hai mươi phút, cô đã đến được đường Tam Giang, khu Hà Tây.

Cô không biết chính xác hiện trường vụ án mà Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt đang đến nằm ở đâu. May thay, khu Hà Tây là một khu vực cũ kỹ, đường Tam Giang cũng không quá dài.

La Tịnh Dao đeo ba lô, chậm rãi đi bộ trên con đường nhỏ hẹp và hơi xuống cấp này. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn vào những con hẻm sâu tối hai bên đường.

Chẳng bao lâu sau, cô phát hiện ra dấu vết của cảnh sát.

Dù thế nào, đối với một vụ án nghiêm trọng, sự xuất hiện của xe cảnh sát, dây phong tỏa và nhân viên bảo vệ hiện trường luôn là điều dễ nhận biết được.

Hiện trường là một khu tập thể cũ kỹ đã có từ lâu đời. Cô nhận ra chiếc minivan của Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt đậu ngay dưới một tòa nhà trong khu vực này.

Bên ngoài được giăng dây phong tỏa, phần lớn những người đứng xem đều là các cụ già, chỉ có lác đác một vài bóng dáng trẻ tuổi.

Do dự một lúc lâu, La Tịnh Dao cuối cùng vẫn bước tới gần khu vực ngoài đường dây phong tỏa, liếc nhìn cánh cửa tối tăm của tòa nhà nơi các cảnh sát đang liên tục ra vào, nhưng cũng chẳng nhìn ra được điều gì đặc biệt.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều xe cảnh sát thế này?” Đúng lúc đó, một bác gái đeo khẩu trang, tay xách giỏ đồ ăn đi tới từ đằng xa, tò mò hỏi một câu.

Một cụ ông đứng gần đó nhanh chóng đáp lời: “Có người chết đấy! Nghe nói ở căn hộ tầng hai, dãy hai của tòa này.”

“Nhưng tôi nhớ căn hộ đó bỏ trống lâu rồi mà? Sao lại có người chết được?”

“Chà, mấy khu chung cư không có bảo vệ thế này thì chẳng an toàn chút nào cả. Ai cũng có thể lẻn vào…”

Bên tai là những lời bàn tán rôm rả, La Tịnh Dao ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ tầng hai, dãy hai như lời ông cụ nói.

Qua lớp cửa kính trượt xanh lam lỗi thời từ mấy chục năm trước, cô thấy lờ mờ bóng dáng cảnh sát đang làm việc bên trong.

Hạ ánh mắt xuống, cô xoay người đi về hướng cổng khu tập thể. Biết rõ bản thân không thể tiếp cận hiện trường, cô cân nhắc xem bước tiếp theo nên làm gì.

Đột nhiên, âm thanh “két két” chói tai của cửa kính bị kéo mạnh vang lên từ phía trên.

La Tịnh Dao ngước mắt lên, vừa kịp thấy một người đàn ông nhảy ra từ cửa sổ của một căn hộ tầng hai!

Căn hộ đó nằm ngay cạnh tòa nhà nơi vụ án vừa xảy ra.

Người đàn ông tỏ ra rất quen thuộc với nơi này. Sau khi nhảy khỏi cửa sổ, anh ta nhanh chóng bám vào ống nước bên ngoài, trượt xuống một đoạn, rồi đưa chân sang bám vào song cửa sổ bảo vệ tầng một. Cuối cùng, anh ta đáp đất an toàn và chạy thẳng ra khỏi khu tập thể.

“Đứng lại… Cái đệch!”

Còn chưa kịp phản ứng lại với cảnh tượng trước mắt, La Tịnh Dao đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía trên đầu. Cô ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy chàng trai tóc vàng đang trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ trên bậu cửa sổ tầng hai.

Lúc này, hai tay anh ta đang bám chặt vào khung cửa sổ, khuôn mặt dài ngoằng tái nhợt vì độ cao của tầng hai.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ừm… phải nói sao nhỉ?

Đối diện với nhau không đáng sợ, ai chột dạ thì người đó xấu hổ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play