Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Dù vẫn còn sững sờ, nhưng thanh niên tóc vàng với tinh thần luôn đặt công việc lên hàng đầu, nhanh chóng bừng tỉnh. Nhìn bóng dáng người đàn ông đang dần biến mất, anh hét lớn xuống dưới với vẻ hoảng loạn: “Huấn luyện viên La!!! Làm ơn cứu giúp đi!!!”
“...” La Tịnh Dao nheo mắt lại theo bản năng, không có phản ứng gì.
“Huấn luyện viên La, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, làm người tốt sẽ được sinh liền tám đứa con trai!” Theo thời gian trôi qua, thanh niên càng lúc càng hoảng loạn, nói năng bắt đầu lộn xộn.
“Cũng không cần phải vậy.” La Tịnh Dao thở dài, nhìn anh ta với ánh mắt bất lực. Cuối cùng, cô cũng không nán lại thêm nữa. Trong chớp mắt, cô lao mình đuổi theo với tốc độ nhanh nhất.
Người đàn ông bỏ chạy đã thoát khỏi khu tập thể, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau. Hoảng sợ, anh ta ngoái đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng đang áp sát mình.
Không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ trong giây lát, lưng anh ta đã toát mồ hôi lạnh. Cảm giác nguy hiểm khiến anh ta cắm đầu lao thẳng ra đường lớn, né sát vào những chiếc xe đang chạy, tay chân luống cuống trèo qua rào chắn giữa đường.
Xác định hướng đi, anh ta không chút do dự lủi vào rừng cây nhỏ ở quảng trường phía trước. Trong lúc chạy, anh ta liên tục ngoái đầu nhìn lại. Nhưng sau vài lần xác nhận, phía sau đã không còn bóng dáng ai nữa.
Anh ta thận trọng dừng lại, quay người kiểm tra con đường rừng nhỏ mà mình vừa chạy qua thật kỹ. Quả thực không có ai cả.
Thở phào nặng nề, anh ta cúi người xuống, cố gắng điều hòa nhịp thở gấp gáp của mình.
“Mẹ nó, đúng là xui tận mạng…” Anh ta rủa thầm, không ngừng mở miệng lẩm bẩm vài câu. Định quay người tiếp tục đi, nhưng ngay khi vừa nhấc chân phải lên, anh ta chợt khựng lại, rồi lùi về sau một bước với vẻ cảnh giác.
La Tịnh Dao không biết đã đứng chờ từ lúc nào, dựa người vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực. Thấy anh ta có vẻ phòng bị, cô mỉm cười thân thiện, mở lời trước: “Anh tìm tôi?”
Chạy hay không chạy?
Trong đầu anh ta xoay mòng mòng, lồng ngực vì vận động quá sức mà nóng rực như muốn nổ tung. Đối diện với anh ta chỉ là một cô gái, anh ta dần đưa ra quyết định.
“Cô là cảnh sát?”
Có lẽ vì vừa rồi chạy trốn tiêu tốn quá nhiều sức lực, người đàn ông thở hổn hển, giọng điệu có chút kỳ lạ.
Nghe vậy, La Tịnh Dao thật thà lắc đầu: "Tôi không phải."
“Không phải cảnh sát, vậy tại sao cô lại đuổi theo tôi?” Giọng anh ta bất giác cao thêm mấy bậc.
“Là cảnh sát bảo tôi đuổi.” La Tịnh Dao hỏi gì đáp nấy.
Nhưng thái độ của cô trong mắt anh ta chẳng khác nào đang trêu đùa anh ta vậy. Cơn giận bùng lên, anh ta như con sư tử bị kích động, gầm lên rồi bất ngờ siết chặt nắm đấm rồi lao đến!
“Con mẹ nó, mày dám chơi ông đây à!!!”
Bốp!
Tiếng va chạm nặng nề giữa hai cơ thể vang vọng khắp rừng cây. Trước đòn tấn công bất ngờ, La Tịnh Dao không hề né tránh mà trực tiếp giơ cánh tay trái lên, cứng rắn đỡ lấy cú đấm dốc toàn lực của đối phương.
Cảm nhận cơn đau âm ỉ lan ra từ cẳng tay, cô chậm rãi nhếch môi cười, không chút khách khí, thuận thế tung ra một cú đá ngang.
Người đàn ông phản ứng khá nhanh, loạng choạng lùi một bước tránh được cú đá, nhưng vẫn không cam lòng, tiếp tục lao đến.
Cả hai giao đấu qua lại mấy chiêu. anh ta bắt đầu giở trò, bất ngờ chộp lấy quai chiếc ba lô của La Tịnh Dao, toan tính dùng sức mạnh kéo cô ngã xuống.
Nhưng La Tịnh Dao cũng không hề hoảng sợ, nhanh chóng rút tay khỏi quai ba lô, rồi dùng tay trái giật quai đeo lại, tay phải như lưỡi dao chém mạnh vào sườn cổ đối phương.
Người đàn ông giật mình, vội vàng buông tay khỏi chiếc ba lô mà mình đang giữ chặt. Cảm giác đau rát do đầu ngón tay của đối phương lướt qua làm da thịt bị trầy xước khiến anh ta không khỏi sợ hãi.
Nhưng còn chưa kịp thở dốc ổn định lại, một cơn đau nhói bất ngờ ập đến từ bắp tay trái. Ngay sau đó, cả cơ thể anh ta mất kiểm soát, bị hất văng ra ngoài và ngã phịch xuống bụi cỏ ven lối đi.
“A a a!!!”
Tiếng hét đau đớn của anh ta khiến lũ chim gần đó hoảng hốt bay tán loạn.
La Tịnh Dao nhanh chóng nắm lấy chiếc ba lô vừa bị ném đi, có chút chột dạ mà lắc nhẹ để cảm nhận trọng lượng không hề nhẹ của nó. Cô mím môi ngượng ngùng, thầm nghĩ mình nhất thời quá hăng hái mà quên mất bên trong ba lô có gì...
Những tiếng rên rỉ đau đớn, đứt quãng vang lên từ trong bụi cỏ, và thứ họ nhìn thấy chỉ là đôi chân đang thõng ra bên ngoài bụi. Còn bên kia, La Tịnh Dao thì ôm chặt chiếc ba lô với vẻ mặt vô tội, vừa gật đầu vừa cúi người, ra sức xin lỗi người đang nằm trong bụi.
“Chuyện gì đây?” Chàng trai tóc vàng vượt qua Lâm Gia Phàm, nhanh chóng bước đến gần bụi cỏ kiểm tra một lượt, rồi bật cười: “Huấn luyện viên La, được nha!”
Dứt lời, anh còn dùng chân đá nhẹ vào bắp chân người nằm trong bụi: “Sao không dậy mà chạy tiếp đi? Ban nãy chạy nhanh đến thế cơ mà, sao giờ lại giả chết nằm im thế này?”
“Chuyện này…” La Tịnh Dao há miệng định giải thích.
Nhưng cô còn chưa kịp mở lời, Lâm Gia Phàm đã cúi xuống kiểm tra tình trạng của người đàn ông.
Sau vài giây im lặng, ánh mắt anh lướt sang nhìn La Tịnh Dao đầy vẻ nghi hoặc.
“Anh ta muốn giật ba lô của tôi. Trong lúc giằng co, tôi không cẩn thận vung ba lô trúng anh ta…” La Tịnh Dao thành thật trả lời, giọng nói hơi ấp úng: “Nhưng chẳng may ba lô của tôi có hơi nặng, thành ra…”
Nặng?
Lâm Gia Phàm cuối cùng cũng chú ý đến chiếc ba lô mà La Tịnh Dao đang ôm trong tay. Chiếc ba lô trông lớn hơn hẳn so với loại ba lô thông thường dành cho phụ nữ, bên trong còn căn phồng.
“Vãi, anh ta bị thương nặng lắm à?” Chàng trai tóc vàng ban đầu còn hả hê nhìn vào bụi cỏ, sau đó lặng lẽ lùi sang một bên vài bước, ánh mắt tò mò dán chặt vào chiếc ba lô: “Huấn luyện viên La, rốt cuộc trong đó đựng cái gì mà lại có lực sát thương ghê gớm đến vậy? Cho tôi xem thử được không?”
La Tịnh Dao chớp chớp mắt, tiện tay đưa ba lô qua.
Ban đầu chàng trai tóc vàng cũng không để ý, thản nhiên đưa tay ra nhận lấy. Nhưng trọng lượng thực tế của chiếc ba lô vượt xa sức tưởng tượng, khiến anh không thể giữ nó nổi mà để nó tuột khỏi tay, rơi bịch xuống nền đá dưới chân.
Còn chưa kịp khép lại cái miệng đang há to vì kinh ngạc của mình, chàng trai tóc vàng đã vội ngồi xổm xuống, kéo khóa ba lô ra. Bên trong hiện ra hai quả tạ cỡ lớn, chính là cái loại mà còn có thể gắn thêm đĩa tăng trọng.
Lâm Gia Phàm cũng nhanh chóng nhìn thấy thứ bên trong chiếc ba lô. Nhân lúc cấp dưới của mình còn chưa hoàn hồn, anh nhướn mày đầy ngạc nhiên: “Huấn luyện viên La, cô mang theo dụng cụ tập luyện bên người cả ngày à?”
“À…” Cô ngại ngùng cúi đầu: “Tôi định mang cho buổi huấn luyện hôm nay. Mấy thiết bị trong phòng gym ở đây không phù hợp lắm, nên tôi đem tạm một bộ từ nhà đến.”
“Bộ tạ này có thể gắn thêm đĩa tăng trọng, kéo dài ra để biến thành tạ đòn, dùng làm tạ chuông*, thậm chí làm giá đỡ để hít đất cũng được. Rất tiện lợi.”
(*"Tạ ấm" thực chất là chỉ tạ chuông hay còn gọi là tạ ấm trà (kettlebell) trong các bài tập thể hình. Đây là một loại tạ có thiết kế giống như quai của ấm nước.)
“Vãi…” Chàng trai tóc vàng cúi gập người, chăm chú nhìn kỹ số cân nặng trên hai quả tạ, rồi không khỏi nuốt khan một ngụm. “Không thể nào, huấn luyện viên La, cô cõng tận 40 cân đồ mà vẫn đuổi kịp anh ta sao???”
Như thế này thì trông anh ta đúng là vô dụng quá rồi còn gì!
Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc những thứ này vốn dĩ định dùng để huấn luyện bọn họ, toàn thân anh ta đều đã nổi hết da gà da vịt, cảm giác như vừa thoát chết trong gang tấc, mừng rỡ không thôi.
"..." La Tịnh Dao ngượng ngùng gãi gãi sau đầu.
May thay, lúc này có thêm vài người chạy tới, hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt hơn. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng người đàn ông đến cả sức rên rỉ cũng không còn đã được đưa lên xe cứu thương mà chở đi.
La Tịnh Dao theo mọi người rời khỏi khu rừng, đứng bên đường nhìn theo chiếc xe cứu thương chở người đàn ông cùng cảnh sát khuất dần.
“Hôm nay thật may nhờ có huấn luyện viên La, nếu không để anh ta chạy mất thì toi rồi!” Thanh niên tóc vàng đứng bên lề đường, bắt đầu nói liên tục: “Mà huấn luyện viên La, sao cô lại ở đây thế?”
Nhưng chưa kịp để La Tịnh Dao trả lời, giọng Lâm Gia Phàm đã vang lên: “Bàng Quang, đi lấy xe lại đây.”
Phụt.
Dù đã nghe cái tên này trước đó, La Tịnh Dao vẫn không nhịn được cười, khóe miệng bất giác cong lên. Khuôn mặt cô hơi méo mó vì phải cố gắng nhịn cười.
Thanh niên tóc vàng, cũng chính là Bàng Quang, không cam lòng, vừa vung tay vừa phàn nàn: “Chơi thì chơi, đùa thì đùa, nhưng đừng có gọi cả tên đầy đủ của tôi giữa chốn đông người như thế! Lão đại, anh đúng là không giữ chữ tín!”
Mồm thì nói vậy, nhưng chân lại nhanh hơn ai hết. Anh ta xoay người, đi thẳng về phía vạch sang đường gần đó, chuẩn bị quay lại dưới tòa nhà hiện trường vụ án để lấy xe.
Chờ đến khi xung quanh không còn người ồn ào, Lâm Gia Phàm nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, giọng điệu ôn hòa: “Huấn luyện viên La, lát nữa cô định đi đâu? Nếu không ngại, để chúng tôi đưa cô một đoạn?”
La Tịnh Dao định từ chối, nhưng khi nhớ lại hình ảnh ngón tay đứt lìa trong tủ lạnh đêm qua, lời từ chối lại bị cô nuốt ngược vào trong: “Vậy thì cảm ơn đội trưởng Lâm.”
“Không cần khách sáo.” Lâm Gia Phàm khẽ nghiêng đầu, dời ánh mắt đi nơi khác, không nói thêm gì nữa.
Từ góc nhìn của La Tịnh Dao, cô chỉ có thể thấy bóng dáng cao lớn và góc nghiêng hoàn hảo, cùng với ánh sáng phản chiếu từ cặp kính không gọng của anh.
May thay, sự im lặng ấy không kéo dài quá lâu. Chẳng mấy chốc, Bàng Quang đã lái xe đến trước mặt họ.
La Tịnh Dao ý thức ngồi ở hàng ghế thứ hai, còn Lâm Gia Phàm vẫn như trước đó, yên vị trên ghế phụ. Điều khiến cô hơi ngạc nhiên là trong xe chỉ có ba người bọn họ.
Cô đoán rằng hiện trường vụ án vẫn còn công việc chưa hoàn thành, nhưng không rõ tại sao hai người này lại rời đi trước.
Tạm gạt những suy nghĩ vẩn vơ, lúc này La Tịnh Dao mới nhận ra bầu không khí trong xe có phần ngột ngạt. Dường như hai người phía trước vì ngại có cô ngồi sau mà chẳng trò chuyện gì, chỉ có tiếng lạo xạo nhỏ phát ra từ cái radio phá tan sự tĩnh lặng nơi đây.
Ngón tay cô vô thức cào nhẹ vào chiếc ba lô, băn khoăn không biết có nên mở lời phá vỡ bầu không khí này không.
Nhưng trước khi cô kịp quyết định, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên trong xe. Bàng Quang nhấn nút trên tai nghe Bluetooth, nhận cuộc gọi.
“Alo, ai đấy?”
“Thật à?! Có kết quả nhanh vậy sao?” Chỉ trong tích tắc, giọng điệu khách khách khí khí vậy mà ngay giây sau, giọng điệu của Bàng Quang đã đột nhiên trở nên phấn khích đến mức thay đổi hẳn, bằng chứng rõ ràng cho sự kích động của anh ta.
Qua gương chiếu hậu, La Tịnh Dao nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Bàng Quang.
Người ở đầu dây bên kia nói thêm vài câu, Bàng Quang liên tục đáp lại, sau đó nhanh chóng cúp máy. Anh ta hào hứng nhích nhích người trên ghế: “Đội trưởng, hôm nay coi như em đã lập công lớn rồi!”
“Cho một cơ hội đấy, anh đoán xem, tin vui này là gì nào?”