Đã hơn hai giờ sáng.

La Tịnh Dao mò mẫm trong bóng tối tiến vào bếp, cố nhịn cơn đau rát nơi cổ họng đã khiến cô tỉnh giấc. Cô đưa tay mở cánh cửa tủ lạnh.

Khoảnh khắc cánh cửa được kéo ra, ánh sáng từ bên trong đột ngột bừng sáng làm đôi mắt vốn đã quen với bóng tối của cô chợt nheo lại theo phản xạ.

Cùng lúc đó, một mùi vị khó tả cũng bắt đầu lan tỏa khắp khoang mũi của cô.

Chẳng lẽ cô để thực phẩm quá lâu nên đã hỏng rồi sao?

Vừa mới phút trước La Tịnh Dao còn đang tự kiểm điểm bản thân, phút sau cô đã mở bừng mắt, kinh ngạc nhận ra mình dường như đang ở trong ngăn đông lạnh của một chiếc tủ lạnh lạ hoắc nào đó.

Nín thở quan sát xung quanh, trong không gian tối đen như mực, cô cố gắng phân biệt mọi thứ. Bên trong ngăn đông lạnh là một đống hỗn độn, các loại thực phẩm được bọc trong túi nhựa siêu thị chất chồng lộn xộn. Mùi hôi thối mà cô ngửi thấy phát ra từ một chiếc túi đen hở miệng nằm ở góc.

Lại nữa rồi.

La Tịnh Dao mím môi, dù có chút bất lực nhưng cô cũng hoàn toàn không hề ngạc nhiên hay hoảng loạn, rõ ràng đã quá quen thuộc với tình huống này.

Từ sau khi cô chính thức giải nghệ và trở về quê nhà, những cảnh tượng tương tự như thế này đã xuất hiện rải rác vài lần. Chúng thường xảy ra vào lúc cô thực hiện hành động giống như mở cửa.

Những cảnh như ảo ảnh này có thời gian kéo dài ngắn dài không đều, từ vài chục giây đến vài phút. Phần lớn đều cực kỳ yên tĩnh, phạm vi cô có thể nhìn thấy cũng rất hạn chế. Ban đầu, La Tịnh Dao chỉ nghĩ rằng do quá khứ luyện tập và thi đấu đã khiến đầu óc mình gặp vấn đề.

Vì vậy, cô đặc biệt đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện. Kết quả, bác sĩ chỉ khéo léo đề nghị cô nên thử đi khám tâm lý.

Mãi đến gần đây, khi cô mở cửa phòng và bất ngờ thấy mình đứng giữa một khu rừng, ánh mắt cô vô tình chạm phải một bàn tay ẩn dưới lớp lá khô.

Bàn tay ấy tái nhợt đến mức bất thường, nó nằm dưới nền đất ẩm ướt càng toát lên vẻ lạnh lẽo thê lương. Làn da vốn dĩ được xem là mịn màng giờ đây chi chít những vết thương ghê rợn.

Trùng hợp là ngay trong ngày hôm đó, cô lướt mạng và thấy tin tức về một cô gái ở thành phố Đường chạy bộ ban đêm rồi mất tích, thi thể được tìm thấy trong khu rừng ven ngoại ô.

Thành phố Đường, chỉ cách Tân Thị nơi cô đang sống một con sông.

Cố kìm nén cảm giác ớn lạnh, La Tịnh Dao so sánh kỹ càng những bức ảnh hiện trường vụ án trong bản tin với những gì mà cô đã nhìn thấy. Một suy đoán cực kỳ hoang đường chợt hiện lên trong đầu cô.

Phải nói rằng, vụ án cô gái bị sát hại khi chạy bộ vào ban đêm ấy dường như đến nay vẫn chưa được phá. Còn tâm trạng của cô cũng đã dần thay đổi, từ ban đầu mơ hồ và bối rối khi phát hiện mình có thể nhìn thấy hiện trường vụ án, đến giờ đã trở nên bình thản và quen thuộc như thể đấy là chuyện thường ngày.

Thế nhưng cứ tiếp tục thế này rõ ràng không phải là cách hay.

Shhh… La Tịnh Dao hít một hơi khí lạnh vẩn đục trong tủ lạnh, chỉ cảm thấy cái lạnh ấy thấm tận vào xương, đồng thời cũng kéo suy nghĩ đang dần trôi xa của mình quay trở lại.

Rõ ràng mỗi lần bước qua cánh cửa, chỉ có linh hồn của cô là bị dịch chuyển, không phải cơ thể, nhưng nó lại mang lại cái cảm giác chân thực như cô thật sự đang ở trong tình cảnh ấy, điều này khiến cô thực sự muốn trụy.

Nghe tiếng ù ù của cái tủ lạnh đang hoạt động bên tai, linh hồn của La Tịnh Dao cũng không khỏi run lên.

Cô không chắc lần này sẽ phải ở đây bao lâu, trong cơn buồn chán vô vị, La Tịnh Dao ngồi xổm xuống bên đống lá rau đã héo rũ. Vừa chịu đựng cái lạnh buốt giá như ăn mòn đến đỉnh đầu, cô vừa lo lắng không biết liệu triệu chứng cảm lạnh của cơ thể mình có vì thế mà trở nặng thêm không.

Đúng lúc La Tịnh Dao lại một lần nữa thả hồn bay xa, cánh cửa tủ lạnh vốn luôn đóng chặt bất ngờ mở ra.

Ngay lập tức, mùi hôi thối trong ngăn đông bị luồng khí lạnh cuốn theo, ào ạt tràn ra ngoài.

“…Hmm…” Dường như người tới không hề khó chịu với thứ mùi hôi thối này, ngược lại còn hít sâu một hơi đầy vẻ hưởng thụ, trong cổ họng của người đó phát ra âm thanh đầy thỏa mãn.

Nghe giọng, hẳn là đàn ông.

Dù đang ở trong trạng thái linh hồn nhưng La Tịnh Dao vẫn theo bản năng mà cứng đờ, dẫu biết người kia không thể nhìn thấy mình, cô vẫn cuộn người lại thành một cục.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp được người sống khi mở cửa!

Chẳng bao lâu, khi khí lạnh trong ngăn đông dần tan đi, La Tịnh Dao nhìn thấy một người đang đứng trước tủ lạnh. Đáng tiếc, bởi vì ngược sáng, cộng với khung cửa tủ che khuất, cô chỉ mơ hồ thấy người đó đang mặc một chiếc áo len tối màu.

Kiểu dáng đơn giản, chẳng có gì nổi bật.

Ngay sau đó, anh ta đưa tay vào trong.

Bàn tay to thô ráp cầm theo một túi ni-lông đen, trực tiếp xuyên qua linh hồn đang nép vào trong tủ lạnh của La Tịnh Dao. Cảm giác chân thật đến rợn người này khiến da đầu cô căng chặt.

May mắn thay, người đàn ông không phát hiện điều gì bất thường. Sau khi quẳng chiếc túi kia vào ngăn đông lạnh, anh ta tiện tay lấy thêm một lon bia, sau đó mạnh tay đóng cửa tủ lạnh lại.

Rầm!

Ngăn tủ lạnh lập tức chìm vào bóng tối quen thuộc. Chỉ khác là, ngoài mùi hôi thối nồng nặc từ chiếc túi ni-lông, giờ đây bầu không khí còn phảng phất thêm cả mùi tanh nồng của máu.

Đợi đến khi chắc chắn người đàn ông đã rời khỏi, La Tịnh Dao mới dám thở ra một hơi, cảm giác lạnh lẽo lan tận vào phổi giúp cô có lại khả năng suy nghĩ rõ ràng.

Ánh mắt cô chậm rãi rơi xuống nơi bàn tay người đàn ông vừa chạm vào. Mặc dù ánh sáng rất yếu, nhưng vết đỏ thẫm còn sót lại trên lớp nhựa trong suốt của ngăn đông lạnh hiện lên rõ ràng đến gai người.

Mùi máu tươi đậm đặc đang dần lấn át mùi hôi thối.

La Tịnh Dao miễn cưỡng rời ánh mắt khỏi lớp nhựa ấy, chuyển sang túi ni-lông đen mà người đàn ông vừa ném vào.

Có lẽ vì bị quăng mạnh tay, miệng túi mở toang hoác, lộ ra thứ ở bên trong…

Ngón tay?! Một đoạn ngón tay của con người?!

Đồng tử La Tịnh Dao mở to kinh hoàng. Nhưng ngay lúc này, cảm giác trời đất quay cuồng đột ngột ập tới. Đợi đến khi định thần lại, cô phát hiện mình đã trở về trước cái tủ lạnh nhà mình.

Cô máy móc lấy một chai nước khoáng lạnh ra khỏi tủ lạnh, vặn nắp, ngửa đầu uống cạn. Vị ngọt mát làm dịu đi cổ họng đang đau rát, nhưng không thể xoa dịu thứ sóng to gió lớn đang cuồn cuộn trong nội tâm của cô.

Không lẽ, những gì mình vừa thấy vài giây trước… là hiện trường của một vụ án mạng đang diễn ra?!

Nhận thức này lập tức khiến La Tịnh Dao trở nên bồn chồn không yên, hoàn toàn mất ngủ. Ngồi trong phòng khách, khi thời gian chậm rãi trôi qua, tay chân cô cũng dần lạnh buốt.

Cuối cùng, ánh sáng mờ nhạt đầu tiên của bình minh cũng ló dạng.

Khi tia nắng ban mai xuyên qua cửa kính, rọi lên chiếc ghế sofa, La Tịnh Dao chợt bừng tỉnh. Cô chớp đôi mắt khô khốc, sau đó đứng dậy, tiến vào phòng tắm rửa mặt và thay đồ.

Vừa nhai qua loa một lát bánh mì nguyên cám nướng, cô vội vã rời khỏi nhà.

Khoảng mười phút sau, La Tịnh Dao bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, rảo bước về phía cửa hàng hoa cách đó chưa đầy trăm mét.

Khi bước vào tiệm, mùi hương hoa tràn ngập khắp không gian lập tức bao trùm lấy cô, giúp trái tim vốn dĩ bất an từ giữa đêm qua dần bình ổn lại. Cô bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn làm việc.

Những ngày tháng bình lặng như thế này khiến cô trân trọng vô cùng, đặc biệt sau quãng thời gian dài sống trong cảnh tranh đấu kịch liệt.

Thế nhưng, trời luôn không chiều lòng người.

Chẳng bao lâu, chuông gió trên cửa vang lên, báo hiệu nhân viên mới của tiệm đã đến.

Đó là một cô gái trẻ tuổi, khoảng hai mươi, đầy sức sống. Cô ấy không chỉ làm việc nhanh nhẹn mà còn mang khuôn mặt tròn đầy với nụ cười rạng rỡ dễ chiếm được cảm tình.

Sau khi chào hỏi và dặn dò đôi chút, La Tịnh Dao nhìn giờ, nhanh tay xách chiếc ba lô bên cạnh rồi vội vã rời khỏi tiệm.

Đích đến lần này của cô không xa, ra khỏi tiệm hoa, băng qua đường rồi đi về phía tây khoảng hai phút, cô dừng lại trước cổng một cơ quan. Trên trụ cổng treo một tấm biển thép trắng phản chiếu ánh sáng chói mắt, khắc dòng chữ “Cục Công An Tân Thị”.

La Tịnh Dao đứng lặng vài giây, thở dài một hơi. Cô biết đây là biện pháp cuối cùng mà bản thân mình có thể nghĩ ra.

Những cảnh tượng giống hệt hiện trường vụ án cứ chập chờn xuất hiện trong đầu cô, dù thần kinh có vững đến đâu, lâu ngày cũng không tránh khỏi việc sụp đổ.

Cô từng nghĩ đến việc chia sẻ chuyện này, nhưng cái loại trải nghiệm kỳ quái này, liệu đến khi mở miệng ra, có ai mà không nghĩ cô bị tâm thần chứ?

Sau một thời gian suy tính, cô quyết định đặt mục tiêu vào Cục Công An Tân Thị gần tiệm hoa của mình. Trùng hợp thay, cô nghe được tin họ đang tuyển huấn luyện viên thể lực ngắn hạn, vậy nên cô liền thử một lần.

Có lẽ vì lý lịch của cô quá xuất sắc nên Cục Công an Tân Thị nhanh chóng hoàn tất việc ký hợp đồng tuyển dụng cùng các thủ tục liên quan. Tính ra, hôm nay là ngày thứ ba cô chính thức bắt đầu công việc.

Công việc này không quá vất vả, nhưng vấn đề nằm ở những người được huấn luyện. Ngoại trừ việc năng lực thể chất của họ yếu đến mức khó tin thì cũng không có gì để phàn nàn cả.

Vừa nghĩ vậy, cô đã bước vào khuôn viên Cục Công an Tân Thị, đi vòng qua tòa nhà văn phòng chính phía trước để đến tòa nhà phụ nằm ở phía tây.

Vừa đẩy cửa phòng huấn luyện, những tiếng ồn ào bên trong lập tức im bặt. Ánh mắt La Tịnh Dao lướt qua gương mặt của từng người trong phòng, nhanh chóng xác định nhóm đầu tiên được huấn luyện sáng nay là Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt.

Cái gọi là tổ điều tra này dường như là một tồn tại khá đặc biệt trong cục, nghe nói các thành viên đều là những tinh anh trong ngành, được tuyển chọn kỹ lưỡng từ khắp cả nước.

Ừ, cực kỳ đặc biệt, đặc biệt yếu về thể lực.

Hai ngày nay, cô chưa huấn luyện được bao lâu mà năm người kia đã lộ vẻ thở không ra hơi. Với thể trạng như vậy mà vẫn có thể ngày đêm bám trụ nơi tiền tuyến, đúng là có thể gọi là “thiên phú dị bẩm.”

“Chào buổi sáng các đồng chí cảnh sát.” La Tịnh Dao thu hồi ánh mắt, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng lên tiếng.

Dù Tân Thị nằm ở phía Bắc, nhưng La Tịnh Dao lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam. Giọng nói mềm mại của cô, cộng thêm làn da trắng trẻo, khiến cô trông vô cùng dịu dàng.

Thế nhưng, đối diện với nụ cười ấy, cả phòng đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, vội vã đồng thanh: “Chào buổi sáng, huấn luyện viên La.”

Không phí lời, La Tịnh Dao nhanh chóng công bố lịch trình huấn luyện hôm nay.

Khi Lâm Gia Phàm mang theo hơi lạnh đầu thu đẩy cửa bước vào, đập vào mắt anh là cảnh cả đám người với vẻ mặt u ám như đưa đám.

Những người trong phòng nghe thấy tiếng động đều đồng loạt quay đầu lại. Ngay sau đó, một thanh niên cao ráo nhưng gầy gò với mái tóc vàng hoe hấp tấp lao tới, vừa chạy vừa than thở, giọng điệu thay đổi liên tục như lên xuống mười tám cung bậc cảm xúc: “Đội trưởng! Cuối cùng anh cũng về rồi! Anh có biết năm ngày anh vắng nhà, bọn em đã sống khổ sở thế nào không?!”

Lâm Gia Phàm không để lộ bất kỳ dấu vết nào, khẽ lùi sang một bước, chính xác né được người đang lao tới. Sau đó, anh quét ánh mắt qua một vòng, thấy rõ gương mặt xanh xao, nhợt nhạt của mọi người trong phòng.

Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở người đang đứng giữa sân tập. La Tịnh Dao chẳng hề tỏ ra ngại ngùng, cô thản nhiên ôm quyền chào anh, cô nở một nụ cười rạng rỡ đến mức đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

“…” Lâm Gia Phàm khẽ nhíu mày, định nói gì đó thì bị những tiếng huyên náo từ bên ngoài cắt ngang.

Vẫn là chàng thanh niên tóc vàng đó, vừa nghe thấy tiếng động liền lao ngay tới cửa sổ, rướn dài cổ nhìn ra bên ngoài:
“Cái đệch? Không ổn rồi, đội trưởng! Cổng chính của cục mình bị người ta chặn rồi!”

La Tịnh Dao cũng bước tới nhìn. Quả thật, trước cổng cục công an có một đám đông đang tụ tập la ó dữ dội. Họ giơ cao những tấm băng rôn, từ xa chỉ có thể đọc rõ bốn chữ màu đỏ chói lọi trên nền vải trắng:

Trả mạng cho tôi!

Bốn chữ đỏ như máu trên nền vải trắng nổi bật đến mức khiến người ta kinh hãi.

“Không ổn rồi! Bọn họ bắt đầu xô đẩy cổng bảo vệ rồi!” Chàng thanh niên tóc vàng hoảng hốt hét lên.

“Ra ngoài xem sao!” Lâm Gia Phàm trầm giọng nói, lập tức sải bước rời khỏi phòng huấn luyện.

Chỉ trong vài giây, không gian rộng lớn đã trở nên trống trơn, chỉ còn lại một mình La Tịnh Dao.

Cô suy nghĩ một chút, rồi cúi người nhặt chiếc ba lô lên, với một tốc độ không nhanh không chậm, đi theo sau nhóm của Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt.

La Tịnh Dao vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà phụ, từ phía cổng đã vang lên một tiếng hét chói tai: “Cục Công An Tân Thị coi mạng người như cỏ rác! Mau trả lại mạng cho con trai tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play