"Vừa nhận được báo án, một vụ án mạng đã xảy ra trên đường Tam Giang, khu Hà Tây. Theo thông tin từ cảnh sát khu vực có mặt đầu tiên tại hiện trường..." Giọng nói của người đàn ông trung niên đội mũ dần nhỏ lại khi nói đến đây, khiến những lời tiếp theo trở nên không rõ ràng.
Không rõ vì chú vô tình nhìn thấy La Tịnh Dao đứng dưới gốc cây gần đó, hay là đang lo lắng về đám người nhà Hoàng Quốc Tuấn vẫn đang khóc lóc om sòm ngoài cổng kia.
Sau khi nghe báo cáo xong, Lâm Gia Phàm chỉ khẽ liếc mắt ra hiệu với các thành viên trong Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt. Ngay lập tức, họ liền hiểu ý, vội vàng chạy nhanh vào tòa nhà văn phòng.
Sau đó, anh cúi đầu nói chuyện thêm vài câu với người đội mũ trước khi chậm rãi bước về phía gốc cây. Khi chỉ còn cách La Tịnh Dao hai bước, anh dừng lại.
"Huấn luyện viên La phải không? Rất xin lỗi, buổi huấn luyện hôm nay..." Anh mở lời, giọng nói vốn trong trẻo nay pha chút khàn khàn vì mệt mỏi.
"Không sao, công việc của các anh vẫn quan trọng hơn. Lịch huấn luyện sau này tôi sẽ trao đổi thêm với bên cục." La Tịnh Dao xua tay, nở một nụ cười lịch sự nhưng xa cách.
Nghe vậy, Lâm Gia Phàm không nói thêm gì nữa. Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát loại minivan từ sân sau chạy ra.
Cửa kính ghế lái được hạ xuống, khuôn mặt dài và gầy của thanh niên tóc vàng lộ ra: "Đội trưởng Lâm!"
Lâm Gia Phàm khẽ gật đầu, sải bước đến bên chiếc xe, nhanh nhẹn mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
Cổng chính của Cục Công an Tân Thị vẫn bị chặn chật kín. Các cảnh sát cơ động vất vả lắm mới mở được một lối đi nhỏ đủ để chiếc minivan len qua.
Ngay sau đó, tiếng còi hú vang lên, chiếc chiếc minivan nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Sự im lặng này chỉ kéo dài được vài giây, người phụ nữ trung niên ban nãy lại bắt đầu gào khóc, vừa vung tay dữ dội về phía chiếc xe vừa đi khỏi, vừa lớn tiếng buộc tội trước hàng loạt chiếc điện thoại đang quay phim: "Các người nhìn đi, bọn chúng chạy nhanh như vậy, chắc chắn trong đó có lãnh đạo của cục công an!"
Một cảnh sát trẻ phụ trách duy trì trật tự không chịu nổi lời cáo buộc vô căn cứ này, liền lên tiếng phản bác: "Chị gái à, không thể nói bừa như thế được. Chiếc xe cảnh sát vừa rồi là đi làm nhiệm vụ bên ngoài theo đúng quy định mà!”
“Nhiệm vụ bên ngoài?” Người mẹ của Hoàng Quốc Tuấn như một con mèo hoang ngửi thấy mùi cá tanh, lập tức trở nên cảnh giác. Bà ta kín đáo trao đổi ánh mắt với người đàn ông cầm bảng đứng sau lưng mình.
Cảnh tượng này vô tình bị La Tịnh Dao, người vừa đến gần cổng và đang chuẩn bị len ra ngoài qua lối nhỏ, bắt gặp.
Cô khẽ nhướng mày, chào hỏi qua loa với bảo vệ cổng đã quen mặt, rồi nhanh nhẹn luồn lách vào trong đám đông.
Dù dòng người chật ních, La Tịnh Dao dường như không bị ảnh hưởng, chỉ mất vài giây đã đến gần chỗ người phụ nữ trung niên. Với chiều cao chưa tới một mét sáu mươi lăm, cô dễ dàng hòa lẫn trong đám đông mà không gây chú ý.
Đúng lúc này, một chiếc xe van dừng lại bên đường, vài người cầm theo thiết bị bước xuống. Nhìn qua cũng đoán được họ là phóng viên.
Người mẹ của Hoàng Quốc Tuấn lập tức phát hiện ra những người đó, bà ta như thể vừa được tiếp thêm sức mạnh, chống nạnh bắt đầu màn công kích mới: "Nhiệm vụ bên ngoài? Các người có dám nói rõ ràng với mọi người xem là nhiệm vụ gì không?!"
Viên cảnh sát trẻ vừa nãy định đáp lời theo phản xạ, nhưng đồng nghiệp bên cạnh đã nhanh chóng kéo áo anh ta một cái, làm anh tỉnh táo rồi nuốt ngược câu nói mà mình định nói vào trong.
Không ngờ hành động này lại khiến người phụ nữ trung niên càng được đà, la hét gay gắt hơn: "Sao? Không dám nói à?! Tôi thấy rõ ràng là các người có tật giật mình!"
Đám phóng viên vừa xuống xe đã chen lấn xô đẩy để tiến vào trong. Những người đứng xem, dù không thoải mái với hành động này, nhưng khi nhìn thấy thẻ tác nghiệp trên cổ họ, liền thôi phàn nàn mà bắt đầu sôi nổi, tò mò hóng chuyện.
Đối diện với ống kính máy quay bất ngờ dí sát vào người mình, mẹ của Hoàng Quốc Tuấn không hề tỏ ra bối rối. Ngược lại, bà ta càng kích động hơn, nước mắt nước mũi sụt sùi: "Các đồng chí phóng viên! Các anh chị phải làm chủ giúp tôi! Hai năm trước, Cục Công an Tân Thị vu oan cho con trai tôi giết người, khiến nó bị hại chết oan uổng!"
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nghe thấy những lời buộc tội vô căn cứ này, nhưng các cảnh sát tại hiện trường vẫn không khỏi tức giận. Cuối cùng, viên cảnh sát trẻ thẳng tính vẫn không kìm được, bước lên nói rõ: "Vụ án giết người hàng loạt 6-13 khi đó chứng cứ rõ ràng, quy trình điều tra hoàn toàn hợp pháp. Chính Hoàng Quốc Tuấn đã tự nhận tội, và tòa án từ sơ thẩm đến chung thẩm đều giữ nguyên phán quyết. Bà không thể vu khống chúng tôi như vậy được!"
"Vu khống?" Người phụ nữ trung niên nghe vậy, lập tức lớn tiếng cắt ngang, giọng điệu sắc nhọn: "Tốt lắm, vậy cảnh sát các người giải thích đi, vụ án mạng xảy ra tuần trước trong thành phố là sao?"
"Còn chiếc chiếc minivan vừa rồi nữa, rốt cuộc là đi làm cái gì?!"
“.….” Người cảnh sát trẻ quả thật có điều cố kỵ. Không phải vì anh ta sợ hay chột dạ, mà bởi anh hiểu rõ tầm quan trọng của việc lấy đại cục làm trọng.
Hôm nay, mấy người này làm ầm ĩ quá mức, hiện trường bây giờ không chỉ bị livestream trên mạng mà còn có sự hiện diện của các trang truyền thông lớn có tầm ảnh hưởng. Chỉ cần nói sai một câu, Cục Công an Tân Thị có thể sẽ gặp phải rắc rối liên miên, dẫn đến những ảnh hưởng xã hội cực kỳ tiêu cực.
May thay, trước khi người nhà Hoàng Quốc Tuấn kịp tiếp tục ép sát, một giọng nói trầm thấp nhưng vững vàng vang lên từ phía sau lưng người cảnh sát trẻ: “Vụ án mạng xảy ra vào tuần trước hiện vẫn đang trong giai đoạn điều tra, vì vậy chúng tôi tạm thời không thể tiết lộ chi tiết vụ án với công chúng được. Sau khi hoàn tất điều tra, chúng tôi sẽ công bố thông tin chính xác. Mong mọi người hãy tin tưởng vào lực lượng cảnh sát.”
Người vừa nói là Phó cục trưởng Trương, người mà La Tịnh Dao từng gặp trong buổi đầu đến nhận việc. Ông là người đã đưa cô đi tham quan toàn bộ Cục Công an Tân Thị.
Phó cục trưởng Trương toát lên vẻ nghiêm nghị, vững chãi, nói năng rõ ràng, mạch lạc. Chính điều đó khiến đám đông xung quanh dần trở nên im lặng, bớt náo loạn.
Nhưng sự im lặng ấy lại không nằm trong mong muốn của người nhà Hoàng Quốc Tuấn. Đúng như dự đoán, người phụ nữ trung niên lại tiếp tục lớn tiếng, lần này còn trực tiếp tiết lộ thông tin chưa từng được công khai: “Tôi nhổ vào! Đừng có mà giả vờ làm đại nhân thanh liêm trước mặt chúng tôi nữa! Các người không dám công khai sự thật chẳng phải là bởi vì vụ án mạng tuần trước giống hệt vụ 6-13 giết người hàng loạt hai năm trước hay sao?!”
“Còn nữa, đừng tưởng tôi ngu! Chiếc xe cảnh sát vừa rồi rõ ràng là đang đi đến hiện trường vụ án mạng mới nhất ở khu Hà Tây.” Nói đến đây, vẻ mặt người phụ nữ trở nên đầy ẩn ý: “Để tôi đoán xem, vụ án mạng mới này, có hay chăng cũng có liên quan đến vụ giết người hàng loạt 6-13?”
Những lời này khiến La Tịnh Dao đang đứng lẫn trong đám đông cũng phải cau mày đầy nghi hoặc. Có điều gì đó không ổn.
Ánh mắt Phó cục trưởng Trương thoáng lóe lên. Tuy khuôn mặt ông không thay đổi, nhưng trong mắt đã hiện lên nét dò xét khi nhìn người phụ nữ trung niên.
Từ sau vụ án tuần trước, Cục Công an Tân Thị đã làm rất tốt việc giữ kín thông tin. Đến cả những cơ quan truyền thông lớn có mạng lưới thông tin dày rộng cũng không nắm được chi tiết. Vậy làm sao người phụ nữ này lại có thể biết rõ như vậy?
Dù nghi ngờ, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để suy xét. Trước ánh nhìn soi mói của đám đông và vô số người đang xem livestream, Phó cục trưởng Trương châm chước lên tiếng: “Vụ án vẫn đang được điều tra, để đảm bảo tính khách quan và có trách nhiệm với công chúng, chúng tôi chưa thể đưa ra bất kỳ kết luận nào.”
“Đúng vậy, vụ án mạng tuần trước quả thực có những điểm tương đồng với vụ giết người hàng loạt 6-13 xảy ra tại thành phố này hai năm trước. Tuy nhiên, dựa trên các bằng chứng hiện có, chúng tôi nghiêng về khả năng đây là một vụ án mô phỏng…”
"Cuối cùng các người cũng thừa nhận rồi!" Mẹ của Hoàng Quốc Tuấn không chút khách sáo, lớn tiếng ngắt lời người đàn ông chưa kịp nói hết câu. Giọng nói của bà ta sắc nhọn, chói tai: "Cái gì mà mô phỏng chứ, đó chẳng qua là cái cớ để cảnh sát các người che đậy sai lầm thôi! Sự thật là con trai tôi vô tội, nó đã bị oan uổng!"
"Nợ mạng của con trai tôi, các người định trả thế nào?!" Trong lúc nói, người phụ nữ trung niên đột nhiên lao thẳng về phía Phó cục trưởng Trương!
May thay, các cảnh sát cơ động đứng gần đã phản ứng kịp thời, nhanh chóng cản bà ta lại.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên từ đám đông.
Người phụ nữ trung niên ngã ngửa ra đất, bàn tay vẫn khéo léo ôm mặt và quay về đúng hướng máy quay của các phóng viên. Bà ta gào khóc dữ dội: “Không còn thiên lý gì nữa rồi! Cảnh sát đánh dân rồi!”
“Chỉ tội nghiệp con trai tôi, nó vừa tròn ba mươi tuổi đã bị lũ người lòng dạ đen tối này hại chết! Bây giờ, kẻ sát nhân thật sự còn nhởn nhơ ngoài kia tiếp tục giết người, vậy mà lũ ác nhân này không đi bắt kẻ đó, lại quay sang bắt nạt một người mẹ đã mất con như tôi... Hu hu hu hu hu...”
“Con ơi! Là lỗi của mẹ, mẹ vô dụng quá, không thể giành lại công bằng cho con. Mẹ sẽ đi theo con ngay bây giờ!” vẻ mặt của mẹ của Hoàng Quốc Tuấn tràn đầy tuyệt vọng, bà ta ngửa mặt lên trời gào lớn một tiếng, sau đó đột ngột rút một con dao gọt hoa quả ra từ trong người, đặt mũi dao sắc bén lên cổ mình!
Những người xung quanh phải mất vài giây mới nhận ra được chuyện gì đang xảy ra. Hiện trường ngay lập tức trở nên hỗn loạn hơn.
Người thì chen lấn quay phim, người thì lớn tiếng tường thuật lại với bạn bè qua điện thoại. Lại có kẻ chỉ lo thêm dầu vào lửa, không ngừng kích động tình hình.
Phó cục trưởng Trương nhìn thấy cảnh này liền không chút do dự bước lên định khuyên giải. Nhưng đúng như dự đoán, người phụ nữ trung niên lập tức hét lớn ngăn cản: “Đừng tới đây! Nếu hôm nay các người không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, tôi sẽ chết ngay tại đây!”
Khi bà ta nói, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao sắc nhọn lóe lên dưới ánh mặt trời, chỉ còn cách mạch máu trên cổ bà ta vài centimet.
Không còn cách nào khác, Phó Cục trưởng Trương đành đứng yên cách bà ta vài mét, vừa nhẹ giọng trấn an, vừa liên tục ra hiệu cho đồng nghiệp tìm cách xử lý.
Tuy nhiên, do môi trường xung quanh lúc này quá phức tạp, cộng thêm việc mẹ của Hoàng Quốc Tuấn được mấy người bà ta mang theo bảo vệ chặt chẽ ở giữa, nên cảnh sát tạm thời chưa tìm được cơ hội thích hợp để kết thúc màn kịch này.
Ngay khi toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn vào người phụ nữ trung niên đang ngồi dưới đất gào khóc đòi tự sát, một bóng dáng không mấy nổi bật lặng lẽ luồn qua đám đông.
Cho đến khi bị mấy gã đàn ông cầm bảng hiệu và băng rôn chặn đường, La Tịnh Dao mới khựng lại một chút. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn qua khe hở giữa những người đó để quan sát tình hình.
Ngay giây tiếp theo, một tiếng hét bất ngờ vang lên, làm cả đám đông kinh ngạc.
“A a a!!”
Cùng lúc đó, con dao trên tay người phụ nữ trung niên đột ngột rơi khỏi tay bà ta, vẽ một đường cong parabol hoàn hảo trong không trung trước khi rơi thẳng xuống chân Phó cục trưởng Trương.
Tiếng kim loại va chạm với nền xi măng vang lên trong trẻo, khiến da đầu của những người có mặt không khỏi tê dại.
Đồng thời, toàn bộ máy quay, điện thoại và các thiết bị ghi hình tại hiện trường đều đồng loạt chuyển hướng về phía con dao, và cả hai người đang ngã chồng lên nhau dưới đất.
Đám đông xem náo nhiệt: Chuyện này... cái quần què gì zậy..