Lâm Gia Phàm dẫn theo vài người trong Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt, dừng chân cách cổng chính một đoạn ngắn. Lúc này, đội tuần tra và cảnh sát cơ động bên cạnh đã nhận lệnh tới hỗ trợ, nhanh chóng kiểm soát tình hình đang trên đà mất kiểm soát.
Dẫu vậy, đám đông vẫn bám chặt ở cổng, không chịu rời đi. Một người phụ nữ trung niên cầm đầu bắt đầu gào khóc không ngừng: “Con trai tôi chính là bị các người hại chết! Ông trời ơi, ông không có mắt sao!!! Trên đời này còn chút công lý nào không?!!!”
Người phụ nữ dứt lời, liền ngồi bệt xuống đất, vừa đấm chân vừa khóc lóc thảm thiết, trông hệt như đau khổ đến cùng cực.
Nếu bà ta không liên tục nhìn về phía chiếc điện thoại mà người đàn ông đang giơ lên quay phim bên cạnh, La Tịnh Dao cảm thấy có lẽ màn kịch này sẽ đáng tin hơn một chút.
Thấy Lâm Gia Phàm và những người khác đứng yên tại chỗ, cô cũng rất biết ý, dừng lại và dựa lưng vào một thân cây cổ thụ sần sùi gần đó.
Bên ngoài cổng chính vẫn ồn ào không ngớt. Trụ sở Cục Công an Tân Thị vốn nằm ở vị trí không quá hẻo lánh, dần dần hai bên đường bắt đầu chật kín người đứng xem. Nhưng khi phóng tầm mắt ra, điều đập vào mắt trước tiên không phải là đám đông chen chúc, mà là vô số chiếc điện thoại đủ loại đang được giơ cao.
Chẳng cần nói đến Cục Công an Tân Thị là bên liên quan, ngay cả La Tịnh Dao nhìn cảnh tượng này thôi cũng thấy hoa cả mắt.
Một lát sau, ánh mắt cô rời khỏi đám đông vây quanh và nhìn về phía nhóm người đang làm loạn trước cổng. Cuối cùng, cô cũng thấy rõ những tấm biển mà họ đang giơ lên.
Một mặt của tấm biển là bức ảnh của một người đàn ông. Người này để tóc húi cua, khuôn mặt vuông vắn, đôi mắt nhỏ, ngay khóe mắt phải còn có một vết sẹo không dài không ngắn.
“Há! Tôi nhớ ra rồi!” Thanh niên tóc vàng đột nhiên vỗ tay một cái, như vừa nghĩ ra điều gì, rồi kinh ngạc nói với mấy người bên cạnh: “Bảo sao lúc ở phòng huấn luyện nhìn họ thấy quen quen. Người trong ảnh chẳng phải là nghi phạm của vụ án giết người hàng loạt 6-13 hai năm trước sao? Tên gì ấy nhỉ?”
“Hoàng Quốc Tuấn.” Lâm Gia Phàm bình tĩnh đáp.
“Nghi phạm gì chứ? Tòa án đã xử tử anh ta từ năm ngoái rồi mà. Nếu tôi nhớ không nhầm, khoảng năm sáu tháng trước, án tử của Hoàng Quốc Tuấn đã được thi hành.” Một nam đội viên đeo kính gọng đen cũng lên tiếng.
“Thế thì người nhà Hoàng Quốc Tuấn còn làm loạn cái gì? Tôi nhớ vụ này hồi đó do Đội 1 của Phòng Cảnh sát Hình sự chúng ta xử lý mà? Chứng cứ đầy đủ, rõ ràng, nếu không thì làm sao mà tòa vẫn giữ nguyên phán quyết ở phiên xét xử cuối cùng được?” Thanh niên tóc vàng thắc mắc.
Người đội viên đeo kính gọng đen cũng nhún vai, tỏ vẻ không hiểu. Cả đội của họ thường làm việc cùng nhau, cộng thêm mấy ngày nay phải tập thể lực nên nếu đồng đội còn chưa biết thì bản thân anh ta cũng càng chẳng hay gì.
Nghĩ mãi cũng chẳng ra, mà bận tâm thêm cũng vô ích, thanh niên tóc vàng quyết định cứ đứng xem diễn biến. Vừa khoanh tay trước ngực, anh vừa dùng vai khẽ hích vào người đàn ông bên cạnh: “Đội trưởng, không phải trước khi đi anh bảo công tác hai tuần sao? Mới mấy ngày mà anh đã quay lại rồi?”
Lâm Gia Phàm nhướng mày về phía cổng chính: “Đây chính là lý do tôi bị gọi về gấp.”
Hả?
Câu trả lời này không chỉ khiến cả Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt chú ý, mà ngay cả La Tịnh Dao cũng không nhịn được mà liếc nhìn anh thêm một cái.
Lúc này, cô mới nhận ra, giọng nói của vị đội trưởng Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt này cũng thật dễ nghe, trầm ấm và ôn hòa, rất hợp với vẻ ngoài nho nhã của anh. Từ đầu đến chân, anh đều toát ra khí chất điển hình của một “tinh anh trong ngành.”
Sống mũi cao thẳng vượt trội hơn hẳn người thường, trên đó là một cặp kính không gọng. Ánh sáng mặt trời chiếu lên tròng kính, khiến người ta khó mà nhìn rõ được cảm xúc lúc này trong đôi mắt của người đàn ông.
La Tịnh Dao lặng lẽ lấy chiều cao khoảng một mét chín của thanh niên tóc vàng làm tham chiếu, ước tính Lâm Gia Phàm chắc hẳn cao hơn một mét tám một chút.
“Hả? Đây chẳng phải chỉ là do không phục vào phán quyết rồi đến gây chuyện thôi sao? Gọi anh về làm gì chứ?” Thanh niên tóc vàng rõ ràng rất khó hiểu.
Câu hỏi của anh kéo La Tịnh Dao trở lại thực tại. Cô hơi cụp mắt, tập trung lắng nghe giọng nói của Lâm Gia Phàm giữa tiếng ồn ào khắp nơi.
“Vì một vụ án xảy ra vào tuần trước.” Lâm Gia Phàm nói với giọng điệu thản nhiên, không lộ chút cảm xúc dư thừa nào: “Nghe nói các đồng nghiệp bên Kỹ thuật Hình sự sau khi trở về từ hiện trường đã phát hiện, một số bằng chứng tại hiện trường cùng phương thức gây án của hung thủ có nhiều điểm rất giống với vụ án giết người hàng loạt 6-13 năm đó.”
! ! !
Tin này khiến sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. Thanh niên tóc vàng vội vàng hỏi: “Sao bọn em không nghe được tin gì hết vậy?”
“Hoàng Quốc Tuấn mới bị thi hành án không lâu, người nhà anh ta đang rất nhạy cảm. Thêm vào đó, cục lo ngại vụ án bị đưa lên truyền thông sẽ gây hoang mang dư luận nên quyết định tạm thời giữ kín, đồng thời thúc giục bên Hình sự phá án nhanh nhất có thể.” Nói đến đây, ánh mắt sau cặp kính của Lâm Gia Phàm lại hướng về phía cổng.
“Cuối cùng cũng không giấu nổi. Nhìn người nhà Hoàng Quốc Tuấn hôm nay, rõ ràng là chẳng có chút ý tốt nào...” Thanh niên tóc vàng bĩu môi.
Lúc này, người phụ nữ duy nhất trong Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng: “Con trai mình làm ra những chuyện khốn nạn như thế, chẳng lẽ bà ta không biết? Hoàng Quốc Tuấn cũng đã thú nhận tất cả tội ác của mình ở phiên tòa rồi, thế mà giờ họ còn làm ầm lên để làm gì?”
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tóc dài ngang vai được buộc gọn thành một chiếc đuôi ngựa. Trạc hơn ba mươi tuổi, cô sở hữu gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén toát lên vẻ kiên nghị, nhưng lúc này lại đầy vẻ khinh bỉ.
Những thành viên khác trong đội đều đồng tình với ý kiến của cô. Tuy nhiên, chẳng ai nói thêm lời nào, khiến bầu không khí nhất thời lắng xuống, chỉ còn lại tiếng ồn ào từ đám đông trước cổng.
Đứng dựa vào gốc cây suốt một hồi lâu, La Tịnh Dao cảm thấy chân mình bắt đầu tê dại. Cô khẽ cử động, rồi như nghĩ ra điều gì, liền rút điện thoại ra khỏi túi và tìm kiếm thông tin về vụ án 6-13 tại Tân Thị.
Ngay lập tức, hàng loạt tin tức tràn ngập trên màn hình.
Những năm gần đây, Tân Thị phát triển kinh tế vượt bậc, được xếp vào danh sách các thành phố mới nổi. Sự gia tăng nhanh chóng của dân nhập cư không chỉ mang lại sức sống mới mà còn kéo theo nhiều mối nguy hại tiềm ẩn.
Các loại tội phạm ở đây càng ngày càng tăng, nhưng những vụ án kinh hoàng như vụ giết người hàng loạt 6-13 thì rất hiếm, mười năm mới có một lần. Vụ án này từng gây chấn động không nhỏ khi xảy ra.
Thậm chí, nhiều cơ quan truyền thông còn làm các chương trình chuyên đề về nó.
Không chần chừ, La Tịnh Dao bấm vào một bài viết và nhanh chóng lướt qua nội dung. Tuy nhiên, chỉ sau hai phút, hơi thở của cô đã trở nên gấp gáp, một cơn lạnh lẽo xuyên thấu lan khắp sống lưng.
Theo bài viết, nghi phạm Hoàng Quốc Tuấn, sau khi chịu cú sốc kép từ công việc và tình cảm, gã đã không kiềm chế được mà trút sự căm phẫn lên những người vô tội.
Các nạn nhân của gã đều là phụ nữ trong độ tuổi từ 20 đến 40. Sau khi giết hại họ, Hoàng Quốc Tuấn thực hiện các hành vi phân xác cực kỳ tàn nhẫn.
Lột da, róc thịt, giữ lại xương.
Bằng chứng quan trọng nhất giúp cảnh sát xác định Hoàng Quốc Tuấn là nghi phạm chính là việc mỗi lần ra tay, gã đều chặt ngón áp út của nạn nhân đi và mang theo bên mình.
Ngón áp út.
Đồng tử La Tịnh Dao đột ngột co lại vì chấn động. Trí nhớ lập tức đưa cô quay về cảnh tượng chiếc tủ lạnh xa lạ đêm qua và ngón tay đứt lìa còn tươi mới nằm trong chiếc túi nhựa đen.
Chuyện này có cần phải trùng hợp đến thế không?!
Cô nuốt khan, cảm giác khô rát nơi cổ họng kéo cô trở về thực tại.
Bất giác tắt màn hình điện thoại, La Tịnh Dao tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn lại tấm ảnh trong tay đám người ngoài cổng. Chẳng mấy chốc, cô đã phủ nhận cái ý nghĩ vừa mới nhen nhóm trong đầu mình.
Những gì cô nhìn thấy chắc chắn không thể là hiện trường gây án của Hoàng Quốc Tuấn, vì gã đã bị bắt hai năm trước rồi.
Vậy, có phải đó chính là vụ án mà Lâm Gia Phàm vừa nhắc đến, cái gọi là "vụ án tuần trước"?
La Tịnh Dao khẽ nhíu mày. Cuối cùng cũng có một chút manh mối liên quan đến hiện trường mà cô từng “thấy”. Nhưng tiếp theo cô phải làm gì đây?
Khi cô đang mải suy nghĩ, chàng thanh niên tóc vàng đứng phía trước bỗng hỏi: “Ơ? Đội trưởng? Không phải anh nói vụ án tuần trước đã giao cho Phòng Hình sự rồi sao? Sao lại phải gọi anh về gấp vậy?”
“Tối qua có cơ quan truyền thông công khai vụ án, dư luận trên mạng ầm ĩ hết cả lên, ai cũng đồn thổi rằng hung thủ của vụ giết người hàng loạt đã sống lại. Vì thế, cục vội vàng đặt vé máy bay cho tôi ngay trong đêm. Ý họ là muốn đội chúng ta đảm nhận vụ này.” Lâm Gia Phàm hơi cúi đầu, đưa tay lên day nhẹ phần giữa lông mày.
Tính ra, trong hai ngày qua, anh chỉ tranh thủ chợp mắt được vài tiếng trên máy bay. Sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh.
Không khó để hiểu vì sao người nhà Hoàng Quốc Tuấn lại làm loạn ở đây. Mọi người nhìn nhau đầy ý tứ, như đã hiểu rõ tình hình.
Việc vụ án rơi vào tay đội của họ cũng chẳng có gì bất ngờ, đúng là phù hợp với chuyên môn.
Cái gọi là “điều tra các vụ án đặc biệt” thực chất chỉ là xử lý những vụ án nghe thì kỳ quái, khó tin, nhưng cuối cùng vẫn xoay quanh bản chất đen tối của lòng người.
Những phản ứng ấy rơi vào tầm mắt của Lâm Gia Phàm. Anh hơi nheo mắt, cảm thấy có gì đó lạ kỳ quái: “Các cậu không biết chuyện này sao?”
Những người trong đội nghe vậy, vẻ mặt ai nấy đều có chút lúng túng. Chàng thanh niên tóc vàng gãi đầu, giọng điệu ngập ngừng giải thích:
“Hai ngày này, bọn em thực sự quá mệt…”
Mệt đến mức chẳng khác gì chó nhà có tang cả. Tan làm là chỉ muốn lăn ra ngủ đến tận cùng trái đất, làm gì còn hơi sức để mà lên mạng xem tin tức chứ.
Lời vừa dứt, họ như có thần giao cách cảm mà đồng loạt quay đầu, những ánh mắt đầy vẻ trách móc lên án ấy cùng lúc dồn hết cả về phía người đang đứng dựa vào gốc cây.
La Tịnh Dao khẽ sững người, suy nghĩ một lát rồi vẫn chân thành nở một nụ cười nhẹ với mọi người.
Vẻ ngoài ngọt ngào đầy mê hoặc của cô khiến nhóm đội viên đối diện thoáng chốc cảm thấy xấu hổ, ai nấy đều cười gượng.
Nói đi cũng phải nói lại, tất cả chỉ vì công việc, nhưng tình huống này lại khiến họ trông chẳng khác nào đang mách lẻo hay bắt nạt cô vậy. Nhưng trời biết đất biết, hai ngày qua họ đã trải qua những ngày tháng thảm hại đến mức nào! QAQ
Ánh mắt của Lâm Gia Phàm chậm rãi dừng lại trên đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết của La Tịnh Dao khi cô mỉm cười. Nhưng trước khi anh kịp mở miệng, hai bóng người đã lao ra khỏi tòa nhà văn phòng của Cục Công an.
Người đàn ông đội mũ chạy đầu tiên mang khuôn mặt nghiêm nghị, vừa đến gần Lâm Gia Phàm, chú ấy liền hạ giọng, gấp gáp nói: “Đội trưởng Lâm! Đội trưởng Lâm, không hay rồi!!!”