"Đặc Luân Tô."

"Đừng!" Tô Chiết hắng giọng: "Tiên sinh, đừng giận mà, ngài yên tâm đi, nhất định tiên sinh cũng sẽ có tình bạn như thế này thôi."

Diêm Quan Thương: "..."

Anh cũng đâu có cần.

"Hai cậu chỉ mới làm quen hôm nay thôi."

Tô Chiết: "Tiên sinh, chúng tôi vừa gặp đã như cố nhân, bao lâu không quan trọng."

Ý kháng cự của Diêm Quan Thương rất rõ, lúc này phòng khách không có người ngoài hay người làm nào nên Tô Chiết chẳng cần giả vờ trong tình huống này, thế là cậu đi tới bên cạnh anh chỉ với hai ba bước chân.

"Tiên sinh, đây là chó dẫn đường do tổ chức địa phương đặc biệt đào tạo, chó dẫn đường khác được nhận thì sẽ theo chủ nhân cả đời, dù đến tuổi nghỉ hưu thì nó cũng sẽ ở lại mãi mãi, nào có chuyện trả lại chứ, nếu mang trả lại thật thì nửa đời sau của nó làm chó kiểu gì nữa đây."

Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh tanh: "Có trả về hay không thì nó vẫn là chó."

"Khác nhau mà."

"Bị trả về nó còn có thể biến thành vật phối giống."

Diêm Quan Thương lạnh lùng nói: "Vừa hay cậu cũng không cần lo chỗ ở của nó nữa, cứ đưa thẳng tới phòng thí nghiệm đi."

Tô Chiết: "..."

Không hổ là anh.

Thấy tạm thời nói anh không chịu nghe, Tô Chiết đến bên cạnh chó con, thì thầm với bé lông vàng: "Con zai, ngồi xuống."

Bé lông vàng vô cùng thông minh, nó có thể cảm nhận rõ được con thú hai chân kia không thích mình nên chỉ đứng bên cạnh Tô Chiết mãi không dám tiến gần anh thêm nửa bước, nghe thấy mệnh lệnh của Tô Chiết bèn ịn mông ngồi xuống bên chân cậu.

Tô Chiết thấy chó con ngồi yên bất động bèn vội vàng vào bếp một chuyến, dì nấu cơm gặp Tô Chiết chạy vào thì sợ hết cả hồn: "Ôi, cậu chính là cậu trợ lý đó nhỉ?"

Tô Chiết nở nụ cười vô cùng công nghiệp: "Gọi cháu Tiểu Tô là được, làm phiền dì trong khoảng thời gian này rồi."

"Không sao, không sao."

Tô Chiết có khí chất xuất chúng, bề ngoài lạnh nhạt còn đeo thêm cặp kính gọng bạc vô thức làm người ta cảm thấy cậu là người học cao hiểu rộng, ngoại hình được rất nhiều cô dì quý mến nên hồi cấp ba mua cơm đều nhiều hơn người ta hai phần.

"Tiểu Tô, tiên sinh cần gì sao?"

Tô Chiết: "Không có, dì cứ làm việc đi ạ."

Dì nấu cơm nghe vậy mới rời đi, Tô Chiết nhanh chóng pha một ly cà phê bưng ra ngoài.

Thấy một người một chó trong phòng khách chẳng thèm ngó ngàng gì tới nhau, cậu chợt thấy đau đầu nhưng lại nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, cất bước đi đến bên cạnh Diêm Quan Thương rồi nhét ly cà phê đã pha vào tay anh.

"Tiên sinh, cà phê này."

Nghe là cà phê, Diêm Quan Thương không từ chối nhưng hễ nhớ tới trong căn nhà này còn có một con chó thì chợt hết hứng thưởng thức.

"Cậu đừng tưởng pha cho tôi ly cà phê thì có thể giữ con chó đó ở lại."

Tô Chiết: "Tiên sinh muốn thêm một ly nữa ạ?"

Diêm Quan Thương: "..."

Anh hít sâu một hơi.

"Lúc trước cậu kết thúc công việc, người thuê có chấm điểm cho cậu không?"

Tô Chiết nghĩ chắc trong ngành có chính sách chấm điểm sau khi sử dụng dịch vụ bèn đáp: "Đương nhiên rồi."

"Cho cậu mấy điểm?"

Tô Chiết hơi ngại ngùng thốt ra ba từ: "Một trăm điểm."

"Vậy tôi là người đầu tiên cho cậu 0 điểm."

Tô Chiết: "..."

Đây không phải đe dọa trắng trợn thì là gì?

Diêm Quan Thương nâng tay lên uống một ngụm cà phê, lúc uống vào thì hơi bất ngờ vì nó vừa đúng độ ấm anh thích.

Anh không khỏi sửng sốt, nhưng đã hoàn hồn lại ngay.

Chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi, vài hôm nữa anh phải tìm cớ tống cậu đi, cậu còn ở lại đây nữa thì mắt chưa kịp lành thì anh đã chết vì tức trước rồi.

Không biết tại sao, rõ ràng Đặc Luân Tô chỉ mới tiếp xúc với anh có một ngày nhưng lại nói năng cư xử như đã sống chung với nhau tám trăm năm ấy, chẳng hề rụt rè sợ sệt như những cấp dưới khác của anh. ( truyện trên app T•Y•T )

Nếu đi quẩy trên bãi mìn bị phát hiện thì cứ nói là ngang qua, nghé con thì nào biết sợ cọp.

Lúc cà phê sắp cạn, Tô Chiết đến sát anh dè dặt lên tiếng: "Tiên sinh, vẫn nên giữ chó dẫn đường lại đi mà."

"Giữ lại làm gì?"

"Dẫn đường cho ngài."

"Thế tôi còn thuê cậu làm gì?"

Tô Chiết chu đáo cầm lấy chiếc ly: "Giúp ngài đổ đầy cà phê."

Diêm Quan Thương chợt cạn lời, Tô Chiết vẫn kiên trì lải nhải bên tai anh: "Giữ lại đi mà, ngài xem nó đáng yêu thế kia, ngài nhẫn tâm hả?"

Diêm Quan Thương: "Tôi xem kiểu gì?"

Tô Chiết: "..."

"Tiên sinh, cái này đâu có quan trọng, quan trọng là đây không phải một chú chó dẫn đường bình thường."

Diêm Quan Thương im lặng không nói.

Tô Chiết: "Nó là chó đã vào biên chế đó."

Có biên chế là quá ngầu luôn đấy nhé!

Tận hồi lâu sau anh mới thốt ra vài chữ: "Biên chế gì?"

"Đội Gâu Gâu."

Diêm Quan Thương: "..."

Tự dưng anh thấy mình bị mù cũng tốt lắm, dù sao thì mắt không thấy tim không đau.

Tô Chiết quan sát nhất cử nhất động của đối phương, biết câu từ trước đó đã chạm tới giới hạn của anh rồi, giờ chính là thời cơ để từ từ rút quân.

Giống với làm ăn buôn bán ấy, mới đầu rao giá một trăm chẳng ai mua nhưng đột nhiên bạn chuyển sang đòi giảm giá, chỉ bán với giá năm mươi thì chắc chắn sẽ có người dừng lại xem thử.

"Tiên sinh, nếu ngài không thích thật vậy tôi cũng không thể ép buộc, dù sao ngài cũng là ông chủ, có quyền có tiếng nói nhất." Nói xong, Tô Chiết chậm rãi than thở: "Nhưng tôi mới nhận chú chó này về chưa được nửa ngày, bản thân nó cũng chẳng có lỗi, nếu giờ mà trả về thì thật không phải phép."

Diêm Quan Thương nghĩ thấy cũng phải: "Vậy cậu nói thử xem phải làm sao đây?"

Tô Chiết: "Ngài cho nó thực tập hai tháng đi, qua kỳ thực tập rồi trả về."

"Không được, quá lâu, một tháng thôi."

Giữ chó lại trước mới là chuyện quan trọng, nếu hiện tại anh đã đồng ý giữ nó lại, vậy cậu chẳng còn lý do để phản bác nữa rồi: "Vâng, nghe theo tiên sinh, một tháng."

Nếu đã có thể giữ lại lần này, vậy một tháng sau sẽ có lần hai.

Tô Chiết thuận lợi nhìn chó con ngồi ngoan ngoãn ở bên kia, lập tức nói với anh: "Tiên sinh có thể gọi thẳng tên của nó, là Em Trai."

Anh im lặng không gọi.

Tô Chiết: "Sao vậy, tiên sinh?"

"Lúc nãy cậu gọi nó là con trai, đừng tưởng tôi không nghe thấy."

Ngay sau đó Diêm Quan Thương bèn nghe thấy tiếng nói the thé trong cổ họng cậu trở nên yếu ớt, cứ như đã chịu phải nỗi oan lớn tày trời: "Tiên sinh nói tôi lén cậy quyền trêu chọc tiên sinh sao?"

Diêm Quan Thương: "Cậu quang minh chính đại làm thế mà."

Nhìn còn chuẩn chán đấy.

Tô Chiết đến gần anh: "Trong mắt tiên sinh, tôi là người như vậy sao?"

Diêm Quan Thương: "Cậu đoán xem?"

Tô Chiết: "Tôi không phải."

Diêm Quan Thương: "Cậu mơ đẹp đấy."

Tô Chiết: "..."

Hôm ấy, bầu trời tối dần, sương giăng kín lối, cậu cố gắng mở đôi mắt ra nhưng không nhìn rõ được trong căn nhà này ai là chó, ai là người.

Tô Chiết cật lực vớt vát lại hình tượng trong lòng anh: "Tên thật của nó là Em Trai, có viết trên giấy chứng nhận đó."

Nói xong cậu tìm giấy chứng nhận của chó con: "Không tin thì ngài xem đi."

Diêm Quan Thương: "..."

Xem ông nội cậu á.

Cuối cùng anh vẫn miễn cưỡng gọi con chó một tiếng Em Trai, thấy nó đáp lại mới tin nó tên Em Trai thật.

Tô Chiết nhìn cảnh anh em hòa thuận tôn trọng nhau thì thấy rất an ủi, gì cũng có thể loạn nhưng vai vế tổ tông truyền lại thì không, dù sao cậu cũng là ông cậu của sếp lớn, thế nên chó con của cậu tên Em Trai cũng có thể là do ý trời sắp đặt.

Sáu giờ tối Diêm Quan Thương và Tô Chiết dùng cơm tối, thấy anh ăn xong muốn lên tầng ba xa rời thế giới, Tô Chiết bèn cất bước tiến lên.

"Tiên sinh."

Diêm Quan Thương: "Gì?"

Tô Chiết nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vào sáu giờ tối mùa hạ ngoài kia vẫn còn sáng trưng: "Tiên sinh, mới ăn cơm xong chúng ta ra ngoài đi dạo nhé, có lợi cho tiêu hóa."

Nhận được thông tin từ bà Diêm nói rằng kể từ khi Diêm Quan Thương bị mù tạm thời, đã gần một tháng anh không ra khỏi nhà rồi, là cấp dưới bên cạnh quanh năm, dĩ nhiên Tô Chiết hiểu tâm lý tự trọng quyết không cúi đầu của Diêm Quan Thương.

Nhưng nếu không ra ngoài thì anh sắp mọc nấm trong nhà đến nơi rồi.

Anh nghe xong thì từ chối vô cùng quyết đoán: "Không đi."

Tô Chiết không tha: "Đi đi mà tiên sinh, đúng lúc Em Trai cũng cần đi dạo."

Sau đó cậu to gan nắm lấy cánh tay anh, xúc cảm bên dưới lòng bàn tay cực kỳ rắn chắc, Tô Chiết nhân lúc anh không đề phòng đã kéo anh tới cửa nhà, Diêm Quan Thương còn chưa kịp phun châu nhả ngọc thì cậu đã đeo một chiếc kính râm lên cho anh.

Sau đó cậu lại nhanh chóng lấy mũ, đội lên giúp anh.

"Thế này được rồi."

Băng gạc ở mắt và gáy đã bị che lại hoàn toàn, trông anh chẳng khác gì một người bình thường khỏe mạnh cả.

Mọi thứ xảy ra chớp nhoáng nên Diêm Quan Thương không kịp hiểu gì, thật lâu sau mới biết cậu đã làm gì với mình.

Thế là anh vùng ra khỏi tay của Tô Chiết: "Cậu lo chuyện bao đồng nhiều thế?!"

Tô Chiết cố tình không nhắc đến mục đích chính mà đổi thành ý khác: "Gió đêm lạnh, nếu không bảo vệ đầu sẽ bị cảm mất."

Diêm Quan Thương không nói gì thêm, dù sao cũng đã lâu lắm rồi anh không ra ngoài.

Nói xong Tô Chiết cũng đeo kính râm và đội nón cho bản thân, trong khu nhà giàu ông chủ ở có chủ tịch giám đốc của các doanh nghiệp, cậu không thể để người ta nhận ra.

Tô Chiết bảo anh chờ mình một lát, rồi cậu quay người trở vào nhà dắt chó con ra.

Dì giúp việc thấy vậy cũng giật mình: "Tiểu Tô, cậu định làm gì thế?"

Tô Chiết cười nói: "Cháu và tiên sinh ra ngoài tản bộ, tiện thể dắt chó đi dạo."

Thế nhưng quần áo hai người mặc lại trông như: Tôi và tiên sinh ra ngoài đi dạo, tiện thể trộm chó.

Hai người ra khỏi nhà, Tô Chiết cố tình đưa dây dắt chó sang tay của Diêm Quan Thương, như vậy là có chó dẫn anh đi, không ai phát hiện mắt anh có vấn đề.

Diêm Quan Thương hít thở bầu không khí bên ngoài, có cảm giác lâu rồi mới cảm nhận được.

Đi dạo tiêu thực sau bữa ăn vốn là một việc vô cùng thư giãn, hai người đều thoải mái đến mức không ai nói gì, mãi đến khi phía trước xuất hiện một thiếu gia nhà giàu cũng đang dắt chó đi dạo.

Tô Chiết biết cậu thiếu gia này, là cậu ấm giàu sang nứt tiếng, xí nghiệp gia tộc từng có hạng mục hợp tác với họ, cậu ta lại vô cùng ghét Diêm Quan Thương, tuy một phần cũng là do tính cách dở dở ương ương của Diêm Quan Thương.

Nguyên nhân chướng mắt là do Diêm Quan Thương không nể mặt cậu ta, không coi cậu ta ra gì.

Lúc này cậu ta đang cúi đầu xem điện thoại, hiển nhiên không chú ý thấy họ.

Không sai, cứ vậy lướt qua nhau là được.

Ai ngờ lúc hai bên đi ngang qua nhau, con Alaska của cậu ta cọ mạnh vào người của chó con.

Tô Chiết: "..."

Lúc này cậu thiếu gia kia cũng chú ý đến hai người họ, Tô Chiết bèn hành động trước để chiếm lợi thế, chuyển lực chú ý sang cậu ta, bóp giọng nói: "Trùng hợp thật đấy, cậu cũng dắt chó đi dạo à."

Cậu thiếu gia nhà giàu kia chợt sởn ga ốc cả người.

Đệt, chơi trò gì đấy?

Cậu ta nhấc chân lên kéo con chó định bỏ đi, thế như con Alaska này cứ như bị đóng đinh tại chỗ ấy, kéo cỡ nào cũng không chịu đi.

Cậu thiếu gia đó nhíu mày: "Đi thôi."

Cậu ta vừa nói ra câu này, Diêm Quan Thương cũng nhận ra cậu ta là ai.

Tô Chiết vội vàng chắn tầm nhìn của thiếu gia nhà giàu kia lại để ngăn hai người nhận ra nhau: "Chú chó không đi à?"

Cậu thiếu gia sững sờ, giọng nói này nghe lần đầu thì thấy khó chịu, nhưng nghe lần thứ hai cũng khá gây nghiện, rất lạ lùng, lại còn êm tai.

Thấy cậu ta dừng bước, Tô Chiết chợt hoảng sợ hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn sang con Alaska đang cọ như điên vào bé lông vàng.

Đến đây được rồi, làm thêm lần nữa thì mất lịch sự lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play