Nếu một người bình thường có được một số tiền khổng lồ như vậy thì đã phủi mông chạy mất dép từ lâu rồi, thế nhưng cậu lại sống chết không chịu đi cứ như đã cắm rễ.
Diêm Quan Thương vẫn không chết tâm: "Cậu có chắc là cậu không cần không?"
Tô Chiết chắc như đinh đóng cột: "Tôi chắc."
"Tại sao vậy?"
Tô Chiết nhập vai Jack Ma: "Tôi không có hứng thú với tiền."
Tại vì anh cho chưa đủ nhiều đó.
Hiển nhiên Diêm Quan Thương không được vui cho lắm: "Cậu rất đặc biệt."
Tô Chiết bật cười to, chỉ dựa vào cái tên Đặc Luân Tô này thôi, muốn không đặc biệt cũng khó đấy.
"Cảm ơn tiên sinh đã khen."
Diêm Quan Thương: "Tôi ghét nhất là người đặc biệt."
Tô Chiết: "..."
Cậu biết ngay mà.
Thấy anh không được vui, Tô Chiết cũng không nói thêm để tránh giẫm phải mìn, dù gì tính nết của Diêm Quan Thương chẳng khác nào bạo long thời tiền sử, huống chi anh vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ ước muốn đuổi cổ cậu đi, trong lúc cả hai im lặng Tô Chiết bắt đầu quan sát đồ vật trang trí xa xỉ phung phí xung quanh, có thể nói là xa hoa đến mức không còn nhân tính, phòng khách lớn gần bằng cả cái nhà của cậu, quả thật cái nghèo nó đã hạn chế trí tượng tượng của cậu quá nhiều.
Đứng mỏi rồi, Tô Chiết bèn ngồi lên chiếc ghế sô pha gần đó, dù sao chị gái cũng bảo cậu phải đối xử tốt với bản thân chút mà.
Sau khi hai người lặng im không nói suốt nửa tiếng đồng hồ, Diêm Quan Thương chợt lên tiếng: "Biết được sự lợi hại chưa?"
Tô Chiết: "?"
"Nếu cậu muốn ở lại thì phải đứng suốt giống nửa tiếng vừa rồi."
Tô Chiết đã ngồi được nửa tiếng: "..."
"Tôi biết rồi."
Thế nhưng kết quả này lại làm cho người đàn ông đó không vừa lòng, vốn còn tưởng cậu sẽ biết khó là lui, nhưng ai ngờ lại hoàn toàn tương phản.
Cuối cùng anh đứng dậy, phán đoán phương hướng thông qua giọng nói lúc nãy, thân hình cao lớn tạo ra cái bóng như ngọn núi nhỏ trước mặt Tô Chiết: "Tôi mặc kệ cậu là do ai tìm tới, có nguyên tắc hay tín ngưỡng gì, dọn dẹp đồ đạc và cút trước khi trời tối cho tôi."
Nếu ai không quen Diêm Quan Thương thì có lẽ sẽ bị bộ dạng hiện tại của anh dọa cho sợ hãi cứng đờ, nhưng Tô Chiết ở bên cạnh anh cũng không phải mới ngày một ngày hai nên khi đối mặt với lời đe dọa, nét bình thản trên gương mặt cậu cũng không hề có dấu hiệu lung lay.
Nhưng với hình tượng hiện tại của cậu thì nên thể hiện chút rụt rè mới được.
Ngón tay thon dài của Tô Chiết đẩy gọng kính, huống chi cậu biết tên Diêm Quan Thương này ăn mềm không ăn cứng.
Sau khi cảnh cáo cậu, Diêm Quan Thương định về tầng ba, ai ngờ mới đi được có mấy bước đã thấy chân mình nặng trịch.
Bỗng chốc anh đứng không vững, ngã xuống chung với sinh vật bí ẩn đang đu trên chân.
"Đặc Luân Tô!"
Tô Chiết vốn định giả vờ đáng thương: "..."
Ngay sau đó cậu vội vàng buông tay ra, làm bộ bất ngờ: "Tiên sinh! Tiên sinh ơi ngài sao vậy?! Sao lại ngã ra đất rồi?!"
Diêm Quan Thương hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Tại sao tôi lại ngã ra đất, cậu còn không rõ sao?"
Tô Chiết lí nhí nói: "Nếu tôi nói không phải tôi cố ý, ngài có tin không?"
Diêm Quan Thương: "Cậu đoán xem?"
Tô Chiết chơi úp ngược: "Tôi biết ngài tinh tế am hiểu lòng người mà."
Diêm Quan Thương: "..."
Thấy anh đã đứng vững, Tô Chiết lại nhào tới té lên chân người ta: "Tiên sinh, có thể đừng đuổi tôi đi không, tôi thật sự rất muốn ở lại bên cạnh ngài để chăm sóc cho ngài."
Sự kiên nhẫn của Diêm Quan Thương đã đến cực hạn: "Mau cút đi!"
"Không mà, tôi đã bị đóng dính vào ngài rồi, trong khoảng thời gian làm việc này tôi chính là chân của ngài."
"Tôi cần cậu làm chân của tôi để làm gì chứ?!"
"Đưa ngài đi cảm nhận sự thay đổi của bốn mùa."
Diêm Quan Thương: "..."
Người đàn ông chợt tức tới nỗi thấy hơi đau đầu: "Khỏi cần!"
"Cần mà, không phải có câu nói như thế này sao."
"Câu gì?"
"Đồ của người khác là tốt nhất."
Diêm Quan Thương: "..."
"Ngài yên tâm, con người tôi chỉ cần cho ăn là sống được rồi, trước kia đi làm công trường bốc vác xi măng đồng nghiệp còn khen tôi mạnh với lại giỏi giang!"
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Cậu từng đi bốc vác xi măng?"
Tô Chiết: "Cuộc sống ép mà, cạnh tranh trong nghề khốc liệt quá, lúc thất nghiệp tôi đã tìm vài việc làm kiếm sống."
"Dù sao mức chi tiêu ở thành phố lớn cũng cao, ăn ở đều cần tiền nhưng tôi cũng không muốn lấy không tiền của ngài, nên mong ngài có thể giữ tôi lại."
Nhớ lại thuở làm công trường bốc vác xi măng kia cũng đã là kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học xong.
Thấy gương mặt của Diêm Quan Thương xuất hiện dấu hiệu lay động, Tô Chiết lại chơi chiêu mạnh hơn: "Lúc biết tiên sinh tìm người chăm sóc tôi đã lập tức liên lạc ngay, tôi hay thấy ngài trên tivi, là doanh nhân nổi tiếng, nên trong lòng có sự tôn kính nhất định dành cho ngài."
"Dù sao tôi và ngài cũng trạc tuổi nhau, nhưng ngài lại xây dựng được sự nghiệp vĩ đại khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục."
Tô Chiết ép giọng mình nghe sao cho thật tội nghiệp, giống hệt một kẻ đáng thương kiếm sống.
"Xin hãy cho tôi một cơ hội."
Đối mặt với sự nhiệt tình điên rồ của Tô Chiết, nếu từ chối có thể sẽ hơi vô tình, Diêm Quan Thương cuộn chặt tay thành nắm đấm.
"Chỉ lần này thôi, nếu cậu phạm phải sai sót gì thì lập tức dọn đồ cuốn gói!"
Tô Chiết đứng bật dậy: "Nhất định nhất định!"
Nói xong cậu còn không quên nịnh nọt: "Tiên sinh đúng là đẹp người đẹp nết."
"..."
Mặt Diêm Quan Thương sa sầm định rời đi, anh định mấy hôm nữa sẽ viện cớ đuổi cậu đi lần nữa.
Nhưng dù cậu chỉ ở lại đây vài ngày, nhưng cũng phải có quy tắc rõ ràng: "Cậu là người chăm sóc, trong lòng biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm nhỉ?"
"Vâng, tiên sinh."
"Không có sự cho phép của tôi thì không thể tự ý lên tầng ba, càng không được ra vào phòng của tôi, rõ chưa?"
Tô Chiết: "Nhưng nếu tiên sinh có gì bất tiện trên tầng ba..."
"Cậu không cần quan tâm mấy cái đó."
Tô Chiết không nói nữa, không có sự cho phép của anh cậu sẽ không bước vào khu vực riêng tư được anh bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng dù gì cũng mang danh là người chăm sóc nên cậu phải cố gắng bảo đảm sự an toàn của anh, bởi vậy mỗi lần anh đi lên lầu cậu vẫn nên đứng ở đầu cầu thang xác nhận an toàn cho anh thì sẽ tốt hơn.
Sau đó Tô Chiết đi theo sau, thấy anh vào phòng an toàn bèn vòng ngược xuống lầu, vốn định tìm dì giúp việc giải thích một chút, kết quả vừa đến tầng một đã gặp được bà ấy.
"Cậu trợ lý."
Tô Chiết mỉm cười dịu dàng: "Ngại quá, lúc nãy làm dì sợ rồi nhỉ?"
"Không, không có." Dì giúp việc hơi ngại ngùng: "Chỉ là lúc nãy hơi bất ngờ thôi, không ngờ cậu trợ lý lại đến chăm sóc cho tiên sinh."
Bà ấy chỉ mới gặp chàng trai trước mắt này hai ba lần thôi, biết cậu là trợ lý công việc của tiên sinh, nhưng mỗi lần gặp nhau Tô Chiết luôn làm người ta thấy trước mắt chói sáng, bỏ qua ngoại hình điển trai, khí chất nho nhã lịch lãm trên người cậu luôn khiến người ta có cảm giác vô cùng hòa nhã, luôn lịch sự khiêm nhường với mọi người, phong độ ngời ngời.
Tô Chiết bàn giao công việc tổng thể một lần.
"Thì ra là vậy."
Tô Chiết gật đầu, nhìn thẳng vào dì giúp việc: "Khoảng thời gian này làm phiền dì rồi."
Dì giúp việc xua tay: "Không không, giờ tôi đi thông báo cho những người làm khác, để tránh bị lộ tẩy."
"Phiền dì ạ."
Lúc dì giúp việc rời đi còn không kìm được quay đầu lại nhìn cậu thêm vài lần, Tô Chiết vẫn tươi cười vẫy tay với bà ấy.
Suy cho cùng biết được sở thích và thói quen của đối phương, chăm sóc người ta trong một ngày cũng không phải khó, ban đêm về phòng đi vào phòng tắm, Tô Chiết bị sốc đến trợn mắt há mồm với bồn tắm gần như có thể bơi lội trong đó, sau đó cậu lại bật ra thêm vài tiếng chửi thề bởi rất nhiều đồ công nghệ cao mới sử dụng lần đầu.
Ra khỏi phòng tắm, Tô Chiết định nghịch điện thoại một lát mới ngủ, ngay lúc cơn buồn ngủ vừa ập tới thì điện thoại báo có tin nhắn, cậu bèn gắng gượng mở mắt ra đọc.
"Em trai, đơn xin chó dẫn đường đã được gửi xuống rồi, ngày mai em mang giấy chứng nhận đến nhận về, chuyện của chó dẫn đường cũng phiền em thuyết phục Quan Thương chút nhé."
Tô Chiết trả lời tin nhắn, tỏ ý đồng ý.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, thấy Diêm Quan Thương đã lên tầng ba, cậu bèn cầm giấy chứng nhận ra ngoài, sau khi đến chi nhánh địa phương bèn lấy đơn đăng ký ra đưa cho nhân viên công tác.
Sau đó một chú chó lông vàng sáng bóng nhanh chóng được dắt ra, sợi lông mềm mượt, đôi mắt đen láy tròn xoe.
"Gâu... Gâu..."
Tô Chiết là người yêu động vật, hồi nhỏ trong nhà cũng từng nuôi một chú chó cỏ bé tẹo, nhưng sau này lớn lên bận đi làm không rảnh chăm sóc thú cưng, thế nên sau khi gặp được bé lông vàng thì cậu hơi ngứa tay vuốt ve đầu nó hai cái.
Bé lông vàng hiền lành ngoan ngoãn, là chó dẫn đường nên đương nhiên vô cùng thông minh, nhân viên công tác đưa dây dắt chó cho Tô Chiết rồi nói: "Hôm nay vị ấy không đến sao?"
Tô Chiết biết cô ấy đang nhắc đến Diêm Quan Thương: "Không có, hôm nay ngài ấy có chút việc ở nhà."
Nhân viên gật đầu: "Lúc trước tôi thấy ngài ấy làm đơn đăng ký, hình như sắc mặt không được vui cho lắm, có khi nào không thích thú cưng không?"
"Không đâu." Tô Chiết nói để đối phương yên tâm: "Chỉ đơn thuần là ngài ấy không có tình thương gì thôi."
Nhân viên công tác: "..."
À...
Tô Chiết dắt bé lông vàng về nhà, suốt dọc đường còn đặt mua không ít đồ dùng sinh hoạt cho nó.
Nhưng lúc gần đến cửa nhà thì tâm trạng vẫn hơi thấp thỏm, Diêm Quan Thương mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, không nặng lắm nhưng có lẽ cũng sẽ cực kỳ ghét lông của động vật.
Giờ đối phương còn mất đi ánh sáng, vốn đã bài xích việc người khác giúp đỡ mình, trong lòng của vị sếp lớn ngồi lên chức vị cao dù còn trẻ này nghĩ rằng bây giờ người khác giúp đỡ anh chẳng qua cũng chỉ là xót xa thương hại anh thôi.
Cho đến khi đi vào cửa cậu bèn thấy anh nhàn rỗi ngồi uống trà trên sô pha một cách tao nhã, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu sang, nói vọng ra hướng của Tô Chiết: "Ra ngoài làm gì đấy?"
Tô Chiết khai thật: "Đi nhận chó dẫn đường."
Cậu nói xong chú chó còn vô cùng hợp tác sủa lên một tiếng.
Gương mặt của Diêm Quan Thương chợt trở nên khó coi: "Ai bảo cậu đi nhận!"
Mẹ anh đấy.
Nhưng Tô Chiết không nói thẳng: "Đơn đăng ký có thông báo, nên tôi đi nhận."
Diêm Quang Thương nói thẳng: "Trả về!"
Nếu giờ không cương quyết hơn, anh sẽ không chịu giữ chó lại đâu.
"Không được!"
"Tôi là chủ hay cậu là chủ!"
Tô Chiết: "Đương nhiên ngài là chủ, chỉ là tôi không thể trả nó về thật."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì..." Tô Chiết nhìn bé lông vàng một cái: "Vì nó là bạn thân của tôi, huống chi nó là một chú chó dẫn đường đã được đào tạo vô cùng xuất sắc, nếu tôi có việc không có mặt thì nó có thể giúp ngài."
Diêm Quan Thương vô cùng khinh miệt, giọng nói còn pha lẫn sự khinh thường: "Người và chó sao có thể làm bạn?"
"Tất nhiên có thể, không phải người xưa có câu nói như vậy sao, chó là người bạn tốt nhất của con người." Tô Chiết nói: "Huống chi..."
"Huống chi cái gì?"
Tô Chiết thật sự rất thích thú cưng, bèn cúi xuống ôm lấy đầu của chú chó: "Tình bạn giữa chúng tôi vững không đẩy nổi."
"Nực cười."
"Thật đó tiên sinh! Tình bạn giữa chúng tôi vững bền hơn hầu hết tình bạn trên đời, có lẽ còn sâu nặng hơn tình bạn của ngài và người khác nữa cơ."
Nó xong cậu xoa đầu chú chó: "Bạn thân của tôi có thể ăn hai bát phân vì tôi, còn bạn thân của ngài có làm được không?"
Diêm Quan Thương: "..."