Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!
Sẽ không đến trễ thật chứ!
Nhân viên nữ chân đi giày cao gót màu đen, gót nhỏ giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như một đóa hoa đón gió, nhìn từ phía xa giống như bước đi rã rời nhưng thực chất đang bước đi như bay.
Nghĩ đến một tháng cần cù chăm chỉ như trâu như ngựa trước đó, cũng không thể đánh mất tất cả chuyên cần trong ngày cuối cùng được.
Vừa xuống xe đã nhanh chóng đi tới tòa nhà tài chính, dù đã quét mặt ở cửa vào làm nhưng vẫn chưa đủ, hôm nay sếp lớn sẽ tới thị sát, nếu cô ấy không tới vị trí đúng giờ, bị phát hiện sẽ gặp rắc rối lớn.
Bởi vì bước nhanh mà bàn chân đi giày cao gót đã có cảm giác đau đớn, cô ấy nhịn không được đứng tại chỗ nghỉ một lát, nhưng khi xem thời gian thì chỉ còn lại hai phút.
Tốt lắm, đột nhiên không đau nữa rồi.
Quả nhiên mẹ mình không lừa mình, thời gian là loại thuốc tốt nhất.
Tầng một của công ty có tất cả ba khu thang máy, có một chỗ có hai cánh cửa, vị trí các thang máy cách xa nhau vạn dặm, nếu lần này không chạy tới kịp, cô ấy cũng không kịp chạy đến cửa thang máy khác.
Cách chỗ cô ấy khá gần, có một cái đang đi từ tầng mười xuống, một cái sắp đóng cửa.
"Đợi đã! Còn tôi nữa!"
Nhân viên nữ gần như chạy bước nhỏ qua đó, trơ mắt nhìn cửa thang máy khép kín, không cần nói cũng biết trong lòng bất lực đến cỡ nào.
Tạm biệt, thưởng chuyên cần của tôi.
Ngay khi cô ấy cho rằng không còn hi vọng nữa thì một bàn tay cực kỳ xinh đẹp đột nhiên vươn ra ngoài, khớp xương hoàn mỹ, ngón tay thon dài khẽ đặt ở trên cửa thang máy, cảm ứng thấy có vật thể, cửa thang máy tự động mở ra, người đàn ông trong thang máy cũng hoàn toàn lộ rõ.
Người đàn ông mặc vest màu xám, áo sơ mi bằng phẳng không có nếp nhăn, thắt cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả cọng tóc cũng có vẻ sạch sẽ, eo hẹp rộng, hai chân thon dài, bộ trang phục chỉnh tề tôn lên đường nét hoàn hảo của một vóc dáng ưu tú, bộ vest và áo sơ mi trắng bên trong kết hợp với nhau, cộng thêm cặp kính mắt viền bạc trên sống mũi cao của người đàn ông, khiến khí thế vốn có vẻ nho nhã lại có thêm hơi thở cấm dục khó nói.
Sau khi nhân viên nữ trông thấy đối phương thì hai mắt trợn lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Trợ lý Tô!
Đây là người cô ấy có thể gặp được sao?
Tô Chiết nhìn cô ấy, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: "Không vào sao?"
Giọng nói của đối phương giống như gió mát ngày xuân, nhân viên nữ vội vã đi vào, vẻ mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã kích động điên cuồng thét lên.
Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc gần gũi với Tô Chiết như thế, dù sao cũng là người bên cạnh sếp lớn, khó tránh khỏi có chút căng thẳng: "Thật là trùng hợp."
Tô Chiết: "Đúng vậy, cô cũng đến trễ."
"..."
Một câu khiến nhân viên nữ cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng tỉnh táo lại mới phát hiện đối phương đang xoa dịu bầu không khí, cho cô ấy một bậc thang, hai người đều đến muộn, không cần lo lắng.
Trong lòng cô ấy cảm kích, không khỏi nghĩ đến bảng xếp hạng người đàn ông cuốn hút nhất công ty mà nhân viên nữ nội bộ công ty tự thảo luận trước đó.
Trợ lý Tô ổn định ở vị trí số một, dù sao có ai lại không thích người lịch thiệp quan tâm, dịu dàng lễ nghĩa chứ.
Ngoài ra, năng lực làm việc của đối phương cũng hết sức xuất sắc, dù là nghiệp vụ hay là dự án thì hình như vẫn luôn là tâm điểm bàn tán, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cũng coi như nhân vật có nghiệp vụ nổi tiếng.
Mặc dù sếp lớn của bọn họ nhìn có hương vị đàn ông hơn nhưng bởi vì có một gương mặt bạo lực gia đình nên bị vô tình đá ra khỏi bảng xếp hạng.
Tô Chiết: "Lên tầng mấy?"
"Sáu... tầng sáu."
Tô Chiết vươn tay ấn xuống.
Nhìn người đàn ông đẹp trai quan tâm săn sóc trước mắt, xem ra một phiếu quý giá cô ấy ném ra trước kia không đặt sai chỗ.
Trợ lý Tô chính là người đẹp trai nhất cả công ty!
Trợ lý Tô cấm dục lịch thiệp! Trợ lý Tô lý tưởng nhân gian!
Ngay khi đang điên cuồng ấn like trong lòng cho cậu, cửa thang máy mở ra ở tầng sáu, nhân viên nữ nói lời cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Tô Chiết đi thang máy lên tầng hai mươi hai, vừa đi ra đã trông thấy vẻ mặt không chút sơ hở của thư ký trưởng Ngụy Mẫn lộ ra vẻ lúng túng, rất chán nản.
Hai người xem như quen biết đã lâu, cùng là chúa tể cạnh tranh, một đường từ cấp ba tới chỗ làm, nhìn có vẻ đều là dạng chó hình người*, thực ra đều là vẻ giả tạo.
(*) Chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
"Sao thế?"
Ngụy Mẫn ngước mắt lên thấy là cậu nên không cần giả vờ nữa: "Gặp phải chuyện giống cậu từng gặp."
Tô Chiết hiểu rõ: "Nghiêm trọng vậy à."
Không ngờ cô ấy cũng chen chút trên xe buýt đến mức trật eo.
Ngụy Mẫn: "Tôi chỉ có thể nhân lúc xung quanh vắng lặng mà đấm bóp."
Nói rồi bèn đập hai cái ngay trước mặt Tô Chiết.
Tô Chiết:…
Hello, tôi vẫn còn ở đây mà.
Hai người học ở trường đại học nổi tiếng trong nước, sau khi tốt nghiệp thì dựa vào thành tích đứng đầu và nghiệp vụ ưu tú mà một đường thăng tiến, tiền lương càng là vô cùng xuất sắc, nhưng đến cùng cũng là người làm công, có thể đạt tới bậc trung trong thành phố lớn tấc đất tấc vàng này, nhưng hai người lại có gánh nặng gia đình, mặt ngoài sống ngăn nắp xinh đẹp, nhưng nỗi khổ tâm phía sau thì nói mãi không hết.
Tô Chiết nhìn cửa văn phòng đóng chặt: "Sếp Diêm tới rồi sao?"
"Vẫn chưa."
Cậu hơi ngạc nhiên, mặc dù bản thân Diêm Quan Thương hay xoi mói, bình thường miệng cũng như bôi độc, nhưng đối phương lại chưa bao giờ lười biếng trong công việc.
Ngón tay thon dài của Tô Chiết đẩy kính trên sống mũi: "Xe chết máy sao?"
"Cũng có thể là lốp xe bị người ta chọc thủng."
Tô Chiết: "Cô thật ác độc."
Ngụy Mẫn: "Cậu cũng thế."
Hai người đối mặt với nhau, sau khi đều nở nụ cười không phải thứ tốt đẹp gì thì quay về vị trí công việc của mình.
Mãi đến gần giữa trưa, sếp lớn bình thường đi làm chuẩn xác, một ngày trăm công ngàn việc mới truyền đến tin tức.
Ngụy Mẫn thấy Tô Chiết nghe điện thoại xong thì sắc mặt trầm xuống: "Sao thế?"
"Trên đường đi làm sếp Diêm gặp chút chuyện."
Ngụy Mẫn giật mình: "Lốp xe ngài ấy thật sự bị người ta chọc sao?"
Tô Chiết:…
Hôm nay Diêm Quan Thương gặp tai nạn xe cộ trên đường đi làm, hiện đang ở bệnh viện.
Sau khi Tô Chiết nghe được tin tức, vẻ mặt trầm trọng, khi biết đối phương không có nguy hiểm tính mạng lại nhẹ nhàng thở ra, Ngụy Mẫn biết được cũng rơi vào im lặng.
Mặc dù loại sinh vật cấp trên này đều cực kỳ hà khắc, tra tấn người, nhưng bình thường ngoài miệng phàn nàn cũng chỉ là nói thôi, sẽ không ai thật lòng nguyền rủa đối phương, huống chi là dính đến phương diện an toàn tính mạng này.
Dù sao nếu như cấp trên xảy ra chuyện… Vậy ai phát tiền lương đây.
Chuyện sếp bị thương không được công khai, chắc hẳn không quá nghiêm trọng, Tô Chiết vốn cho rằng đối phương tịnh dưỡng một thời gian rồi sẽ trở về, mãi đến một tuần sau trông thấy vị công tử Diêm Nhị này tới công ty thị sát.
Tô Chiết nhướng mày, phát hiện mọi chuyện cũng không đơn giản.
Buổi chiều nhận được một tin tức, hẹn cậu gặp ở quán cà phê tầng dưới công ty.
Tô Chiết tới đúng hẹn, lúc này chính là giờ làm việc, trong quán cà phê không có người nào, cậu vừa đi vào đã nhìn thấy một người phụ nữ có khí chất dịu dàng, trang điểm tinh xảo ngồi trên hàng ghế dài bên tay phải.
Người phụ nữ trông thấy cậu, khóe miệng khẽ nhếch: "Hi, anh đẹp trai."
Tô Chiết có qua có lại: "Hi, mỹ nữ."
Nhân viên cửa hàng một bên:…
Tô Chiết cất bước đi qua ngồi xuống đối diện người phụ nữ, đối phương lên tiếng trước tiên: "Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Dương Trầm Trầm, Trầm trong bình tĩnh tỉnh táo."
"Tô Chiết, Chiết trong thà gãy chứ không chịu cong."
"Thật ra hôm nay hẹn cậu Tô ra đây, là muốn nói một chút về chuyện của Quan Thương."
Tô Chiết nhất thời không nghĩ ra người trong miệng đối phương là ai, một hồi lâu sau mới nhớ ra là sếp lớn của bọn họ.
Người phụ nữ trước mặt cũng không đơn giản, có thể gọi thẳng tên của Diêm Quan Thương, có chút to gan.
Tô Chiết quan sát nhất cử nhất động của đối phương, giọng nói trầm ổn: "Ngài là vợ của ngài ấy sao?"
Người phụ nữ lễ phép mỉm cười: "Tôi là mẹ nó."
Tô Chiết:…
Có lẽ không ngờ đối phương sẽ đơn giản thô bạo như vậy, tay Tô Chiết cầm ly trà cũng khựng lại.
Người phụ nữ này nhấp một hớp cà phê, được lời nói vừa rồi khen đến mức nở hoa trong lòng: "Đứa nhỏ này đúng là biết nói chuyện, miệng nhỏ như bôi mật vậy."
Tô Chiết tự tát hai cái trong lòng nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: "Là do phu nhân quá trẻ trung."
Ấn tượng đầu tiên của người phụ nữ đối với Tô Chiết không tệ, sau đó nói ngay vào điểm chính: "Chắc hẳn cậu cũng biết trước đó Quan Thương xảy ra tai nạn xe cộ, thương tích không quá nghiêm trọng, nhưng trong sinh hoạt vẫn còn có chút không tiện, thiếu một người chăm sóc sinh hoạt thường ngày."
Tô Chiết thử dò xét nói: "Sếp Diêm bị gãy xương sao?"
Người phụ nữ lắc đầu.
"Vậy là bị thương bộ phận quan trọng sao?"
"Cũng không phải, nó chỉ mù tạm thời mà thôi."
Tô Chiết:…
Hay cho một câu thương tích không quá nghiêm trọng.
Quả nhiên người cũng như tên, đủ bình tĩnh tỉnh táo.
Người bắt bẻ như sếp lớn của bọn họ, chắc hẳn khó tìm được người chăm sóc sinh hoạt thường ngày.
Cũng không biết là người nào không may.
Tô Chiết: "Phu nhân có người được chọn rồi sao?"
"Có."
"Tìm được là tốt rồi."
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Tô Chiết nhấp một hớp cà phê: "Phu nhân đang nói đến nhân viên phục vụ quán cà phê sao?" ( truyện trên app T Y T )
"Người tôi nói là cậu."
Tô Chiết: ???
Người bệnh sắp chết đột nhiên ngồi dậy, kẻ không may lại chính là mình!
Tô Chiết cười một cách thật mạnh mẽ: "Có lẽ phu nhân hiểu lầm rồi."
"Theo những gì tôi biết, sau khi cậu tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã vào công ty, mấy năm nay vẫn luôn đi theo Quan Thương, chắc hẳn cậu cũng hiểu rất rõ thói quen cuộc sống của nó, trước đó tôi có nghĩ tới việc tìm người chăm sóc khác, nhưng trên phương diện sinh hoạt chắc chắn không ai hiểu rõ như cậu, cậu cũng biết phần lớn sở thích của nó, là người được chọn tốt nhất." Người phụ nữ nói, mặt lộ vẻ khó xử: "Thật ra tôi cũng biết đứa nhỏ Quan Thương này không dễ chung sống, người bình thường có lẽ không chịu được."
Tô Chiết rất kinh ngạc, thì ra chuyện sếp lớn của bọn họ khó chung sống cũng không phải ảo giác của người làm công như cậu, dù sao mẹ ruột cũng nói như vậy rồi, trong lòng cậu đột nhiên khá hơn chút.
Nhưng loại chuyện làm kẻ không may này cũng không dễ làm.
Tô Chiết uyển chuyển nói: "Phu nhân, có lẽ tôi cũng chỉ là người bình thường."
"Không!" Người phụ nữ nói một cách chắc chắn: "Cậu là người của công ty."
Tô Chiết:…
Cảm ơn ngài đã tán thành.
Người phụ nữ không hề chú ý đến ý trong lời cậu nói, lẩm bẩm nói: "Chỉ cần cậu có thể chăm sóc tốt cho Quan Thương trong thời gian này, một ngày từng này."
Nói rồi duỗi ra một bàn tay.
Tô Chiết khẽ nhíu lông mi, cấp trên luôn công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không mang công việc về nhà, người cũng không được, cậu mà đi không phải sẽ bỏ mặc công việc sao?
Tô Chiết dùng một tay đẩy ra, nói: "Cuộc sống của sếp Diêm không trộn lẫn với việc công, cho dù ngài cho tôi một ngày năm ngàn, cấp dưới là tôi đây có lẽ cũng khó mà làm được."
Rất tốt, Tô Chiết, phải không bị tiền tài dụ dỗ, thà gãy chứ không chịu cong như này.
"Năm mươi ngàn."
Tô Chiết đã nhấc mông lên lại bỗng nhiên ngồi xuống: "Mời ngài nói."
Là do kiến thức của cậu thiển cận.
Mặc dù mức độ khó sống chung của cấp trên đã được mẹ ruột chứng nhận, mức độ oán hận có thể so với Đậu Nga, nhưng con người cả đời này phải biết vượt khó tiến lên.
Người phụ nữ kêu nhân viên cửa hàng ở một bên lấy giấy và bút ra, vừa viết vừa nói: "Đây chỉ là giá tiền trong thời gian này thôi, nếu cậu có thể chăm sóc cho đến khi Quan Thương khỏi hẳn, cuối cùng sẽ cho cậu thêm một phần phí nghĩa vụ."
Nói rồi đẩy trang giấy đã viết xong về phía trước.
Tô Chiết cụp mắt, suýt chút nữa bị số không trên giấy làm chói mù mắt.
Một, mười, trăm, ngàn, vạn, cha, ông, tổ tông!