Dù trong lòng Tô Chiết có cầu nguyện trăm ngàn lần thì con Alaska kia vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn rời đi, cứ dính lấy con chó lông vàng.
Tô Chiết:…
Có lẽ đây chính là cái gọi là simp chó trong truyền thuyết.
Còn chàng thiếu gia nhà giàu đối diện không hiểu vì lý do gì mà cứ chăm chú nhìn cậu.
"Giọng của anh đặc biệt thật."
Tô Chiết cười gượng gạo: "Vậy à?"
Thiếu gia nhà giàu nhìn hai người trước mặt đang đội mũ và đeo kính râm, vốn định đứng lại nghe thử giọng nói thêm lần nữa, nhưng càng nhìn nửa khuôn mặt dưới của người đối diện càng thấy quen quen: "Hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi."
Trong lòng Tô Chiết chợt giật thót lại, nụ cười trên khóe miệng thoáng cứng đờ, sau đó rất dứt khoát đáp: "Không thể nào."
Thiếu gia nhà giàu nghi hoặc: "Sao lại không thể?"
Tô Chiết: "Vì tôi chưa từng gặp cậu."
Thiếu gia nhà giàu:…
Nghe cũng có lý.
Nhưng cậu ta chẳng bận tâm: "Anh bỏ mũ ra, để tôi xem nào."
Nói xong liền giơ tay định kéo mũ Tô Chiết, đúng lúc này, Diêm Quan Thương đang chờ phía sau vì quá sốt ruột mà lên tiếng, giọng điệu đầy thiếu kiên nhẫn: "Đi hay không đi đây?"
Thiếu gia nhà giàu ngớ người, lập tức dời sự chú ý: "Diêm Quan Thương?!"
Ánh mắt cậu ta đầy vẻ không thể tin nổi, nhìn người đàn ông đang nắm dây xích chó bên cạnh, lúc này Diêm Quan Thương mặc trang phục không nghiêm túc như khi làm việc, nhưng bộ quần áo màu xám đậm càng làm nổi bật dáng người cao ráo của anh.
Thiếu gia nhà giàu kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây? Không phải anh bị tai nạn giao thông rồi sao?"
Tô Chiết vốn đang định sử dụng kỹ năng né tránh thấy hai người oan gia nhận ra nhau thì đành bất lực nhắm mắt lại.
Dù sao đi nữa, lớp ngụy trang này của cậu vẫn được bảo toàn.
Sợ đối phương nhân lúc cậu không chú ý mà ra tay, cậu vội vàng lóe mình về đứng bên cạnh Diêm Quan Thương, nói: "Đi chứ, đi ngay đây."
Ai ngờ chưa kịp bước chân, thiếu gia nhà giàu đã nhanh chóng lao tới chắn đường hai người, ánh mắt mang đầy vẻ chế nhạo và khinh thường.
Trước đây Diêm Quan Thương có địa vị cao trong giới, ngay cả ba của cậu ta gặp cũng phải nhún nhường, nhưng từ sau khi anh gặp tai nạn, hơn một tháng nay chưa từng xuất hiện, công ty thì bị Diêm Nhị tiếp quản, tin tức này vừa lan ra đã gây xôn xao dư luận, dù không rõ tình trạng hiện tại của anh thế nào, nhưng điều đó không cản trở việc cậu ta có thể đè anh xuống một bậc: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, không phải anh bị tai nạn giao thông sao?"
Tô Chiết vội vã đưa cho Diêm Quan Thương lời gợi ý: "Tiên sinh, ngài quen cậu ta sao?"
Chỉ cần đối phương nói không quen, thì bọn họ có thể dễ dàng rời đi.
Ai ngờ Diêm Quan Thương lại trả lời: "Quen."
Tô Chiết: ???
Sao lại không giống như cậu nghĩ vậy.
Tô Chiết cười cứng ngắc: "Vậy vị này là?"
Diêm Quan Thương im lặng một lúc, sau đó nhìn về hướng khác nói: "Cậu tự giới thiệu đi, tôi không nhớ ra."
Thiếu gia nhà giàu:…
Tô Chiết:…
Vẫn là anh cao tay hơn.
Giọng đối phương nghe có chút quen, nhưng cái tên thì không tài nào nhớ nổi. ( truyện trên app T Y T )
Còn chưa kịp mỉa mai thêm vài câu lại bị đâm trúng chỗ đau, vị thiếu gia nhà giàu lập tức giận dữ: "Anh bị tai nạn giao thông mà còn ra ngoài làm gì?!"
Diêm Quan Thương: "Cậu cũng biết là tai nạn giao thông, chứ không phải là chết."
Thiếu gia nhà giàu hít một hơi thật sâu, thấy không thể cãi lại ở điểm này, liền bắt đầu tìm lối đột phá khác: "Buổi tối mà còn đeo kính râm, quả không hổ là sếp lớn, chẳng coi ai ra gì."
Diêm Quan Thương: "Cậu cũng tự biết vậy à."
Thiếu gia nhà giàu: "Anh…"
Thấy người kia định tiến lên, Tô Chiết vội vàng ngăn lại, giảng hòa: "Đừng, tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút, thật ra ý của tiên sinh nhà tôi không phải như vậy."
"Vậy ý anh ta là gì? Rõ ràng là đang khinh thường tôi!"
Tô Chiết đang nghĩ cách chọn từ thì ngay lúc đó đã nghe Diêm Quan Thương nói: "Tôi không khinh thường cậu."
Tô Chiết gần như kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Hoàn toàn không ngờ câu này lại là anh nói ra.
Đúng là con người đã trưởng thành!
Giây tiếp theo, Diêm Quan Thương nói: "Tôi chỉ là không để cậu vào mắt."
Tô Chiết:…
Coi như tôi chưa nói gì.
Tô Chiết nhất thời không hiểu tại sao cậu vẫn còn đứng đây nghe màn cãi cọ của hai đứa học sinh tiểu học này.
"Mẹ nó!" Thiếu gia nhà giàu chửi thề một tiếng, ánh mắt đầy oán hận nhìn Diêm Quan Thương, nói: "Anh cứ chờ đấy cho tôi!"
Nói xong, cậu ta kéo con chó định bỏ đi, ai ngờ con Alaska vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Thiếu gia nhà giàu nhìn con chó với ánh mắt đầy trách cứ: "Đi thôi, còn liếm cái gì nữa?!"
Con Alaska vẫn không hề động đậy, thiếu gia nhà giàu tức giận bước lên ôm con chó cao nửa người, cao ngạo nói: "Đi thôi, chúng ta cũng không hiếm lạ gì, về nhà ba mua cho con một con chó cái xinh hơn nó cả ngàn lần!"
Tô Chiết không nhịn được mở miệng: "Tốt nhất là đừng làm vậy."
Thiếu gia nhà giàu nhìn cậu với ánh mắt đề phòng: "Sao, hai anh định nhòm ngó Nguyên Bảo nhà tôi á, tôi nói cho anh biết, dù tôi có chết hay có nhảy từ tầng lầu xuống, cũng không bao giờ để chúng ở bên nhau! Về nhà tôi mua chó cái ngay!"
Tô Chiết: "Cái đó… tôi không có ý này."
"Vậy anh có ý gì?"
"Tôi chỉ nghĩ rằng, dù cậu có mua chó cái về, nó cũng chưa chắc thích."
Thiếu gia nhà giàu nhìn cậu bằng ánh mắt khinh khỉnh: "Sao cậu biết nó không thích?!"
"Vì chó nhà tôi là đực."
Thiếu gia nhà giàu:…
Thiếu gia nhà giàu gào lên khản cả giọng: "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này!"
Phong kiến ngày xưa có dùng gậy cặn bả đánh uyên ương, ngày nay có gậy hận thù của bậc cha chú đánh tan chuyện tình duyên đôi chó.
Cuối cùng, có lẽ vì cảm thấy mất mặt nên thiếu gia nhà giàu ôm chó chạy biến đi, người vừa đi, xung quanh hai người lập tức yên tĩnh hơn hẳn.
Diêm Quan Thương hoàn toàn không coi cậu thiếu gia nhà giàu ra gì, tâm trạng vô cùng vui vẻ, tiếp tục dắt chó đi về phía trước.
Hai người vừa đi vừa dừng, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế dài ven đường, định hóng gió đêm.
Lúc này, bầu trời cũng đã dần chuyển về đêm, Tô Chiết tháo kính xuống, day day chân mày, ngồi trên ghế dài nhắm mắt dưỡng thần, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng vo ve, Tô Chiết lập tức cảnh giác mở to mắt, dưới ánh sáng của đèn đường, có thể thấy rõ một con muỗi to đang bay lượn quanh hai người, dường như đang cân nhắc một quyết định khó khăn.
Nên cắn ai đây?
Tô Chiết lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt như đèn pha theo sát con muỗi, gần như không bỏ sót một giây.
Khi thấy nó đậu trên da, tay cậu liền giơ cao lên.
Bốp!!!
Cánh tay đột nhiên bị đập đau điếng, Diêm Quan Thương:…
Tô Chiết thấy đối phương quay đầu lại, liền nói: "Tiên sinh, có muỗi."
Người đàn ông im lặng một lúc: "Ồ."
Tô Chiết nghĩ đối phương không tin, vội giải thích: "Thật đấy, lẽ nào tôi là loại người vô duyên vô cớ đánh người thuê mình sao?"
Im lặng là Khang Kiều đêm nay.*
(*) Tên một bài thơ, thường dùng trong các tình huống khi có một người nói điều gì đó đáng xấu hổ, khiến không gian trở nên yên lặng.
Tô Chiết:…
"Thật mà, đánh lên người ngài, nhưng đau trong lòng tôi."
Diêm Quan Thương nhướng mày: "Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?"
Tô Chiết quả quyết: "Đương nhiên, tác dụng của lực là tương hỗ* mà."
(*) Tương hỗ: Có tính qua lại, ở đây là lực tác dụng và phản lực.
Diêm Quan Thương:…
Vài phút sau, người đàn ông đứng dậy, bóng dáng cao lớn của anh che khuất toàn bộ ánh sáng trên đầu Tô Chiết: "Đi thôi."
Tô Chiết có chút ngạc nhiên, thấy Diêm Quan Thương khi ra ngoài có tâm trạng không tệ, cậu cứ nghĩ sẽ ở lại lâu hơn, liền mở miệng hỏi: "Tiên sinh, bây giờ đã muốn về rồi sao?"
Diêm Quan Thương: "Chẳng lẽ ở lại đây để tâm tình với muỗi?"
Tô Chiết:…