Câu nói của người đàn ông khiến cho da đầu hai người tê dại.

Nhất thời cả người Tô Chiết cứng đờ, vốn dĩ không ngờ rằng Diêm Quan Thương có thể nghe ra được, lúc này trong đầu cậu chỉ có một âm thanh.

Tiểu Điềm Điềm,

Trả tiền đây!

Nói thất bại, đối phương nghe ra được cậu bóp giọng. Nói thành công, vẫn bị nhận ra.

Nhưng cũng may không phải tuyệt đối, hiện tại Diêm Quan Thương không nhìn thấy, chỉ cần cậu khẳng định bản thân không phải là chính mình, trên đời này sẽ không có người nào tên Tô Chiết cả.

Thấy bầu không khí sắp bị đóng băng, mẹ Diêm vội vàng lên tiếng: "Đứa nhóc này đang nói cái gì vậy, sao cậu ấy có thể là Tô Chiết được."

Diêm Quan Thương: "Mẹ từng gặp Tô Chiết rồi sao?"

Mẹ Diêm nheo mắt, đầu óc lập tức rối loạn, Tô Chiết giơ tay ổn định đối phương, mẹ Diêm liếc nhìn cậu một cái lúc này mới bắt đầu chỉnh lại giọng điệu: "Đương nhiên là chưa gặp rồi, mẹ cũng không quen biết người này, có điều đứa nhỏ này không phải tên Tô Chiết mà thôi."

Kể từ khi Diêm Quan Thương tiếp nhận công ty, bà và chồng liền đi du lịch vòng quanh thế giới, vốn không ghé qua công ty bao nhiêu lần, trước đây vốn dĩ cũng không quen biết Tô Chiết, sau này hỏi thăm người khác mới tìm được đối phương.

Diêm Quan Thương trầm mặc một thoáng, hỏi về phía một phương hướng khác: "Cậu không phải là Tô Chiết sao?"

Tô Chiết nói: "Không phải, Tô Chiết là ai vậy? Tôi không quen biết."

Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, thấy Diêm Quan Thương không hề lên tiếng, hai người liếc nhìn nhau, định lên tiếng nói gì đó trước để đánh tan sự hoài nghi của Diêm Quan Thương với hai người.

Tô Chiết nghĩ tới nghĩ lui một lúc rồi nói: "Nhưng tôi thấy cái tên Tô Chiết này rất đặc biệt, có lẽ là một người không tệ nhỉ."

"Cậu ấy à." Diêm Quan Thương giơ tay che lại cằm, dường như đang tự hỏi điều gì.

Dù sao cũng là đánh giá của cấp trên, trong lòng Tô Chiết không khỏi có chút chờ mong.

Ngẫm lại cậu đã làm trâu ngựa gần 5 năm rồi…

Diêm Quan Thương: "Cậu ấy là một nông dân về nhà mài bắp."

Tô Chiết:…

Nụ cười của Tô Chiết cứng lại trên mặt, nhất thời không biết vừa nãy cậu đang mong chờ cái gì nữa.

Thấy nụ cười của Tô Chiết cứng đờ, mẹ Diêm liền kéo kéo đối phương, điên cuồng lắc đầu.

Nhỏ giọng nói bên tai đối phương: "Đừng, đánh người khuyết tật là vi phạm pháp luật."

"…"

Tô Chiết trấn an vỗ vỗ vai mẹ Diêm, đáp lại bằng một ánh mắt "Em biết".

Không suy nghĩ vì bản thân, thì cũng phải suy nghĩ vì phí nghĩa vụ.

Huống hồ cậu cũng coi như là ông cậu trên danh nghĩa của đối phương, trong lòng thầm đọc một trong tám câu châm ngôn Trung Quốc.

Vẫn là trẻ con, thôi bỏ đi.

Mẹ Diêm lúc nào cũng quan sát sắc mặt của Diêm Quan Thương, dù sao lúc trước cũng đã nói đến việc mời người chăm sóc nhưng đều bị anh từ chối, là một người mẹ nên bà cũng biết lòng tự trọng của anh rất lớn, không muốn dựa vào người khác để sống.

Người giúp việc và quản gia trong nhà chỉ cần một câu của Diêm Quan Thương thì sẽ không có ai dám đi theo bên cạnh, chăm sóc tình trạng của đối phương, đây cũng là điều bà lo lắng nhất.

Nhưng bác sĩ đã nói trong khoảng thời gian ngắn đôi mắt sẽ không thể khôi phục được, mấy ngày nữa bà còn phải ra nước ngoài, cho nên không yên tâm về Diêm Quan Thương.

Sau đó thử mở miệng: "Đứa nhỏ này có kinh nghiệm phong phú lắm, mẹ cố ý kêu người đi tìm, sau này trong thời gian con dưỡng bệnh, cứ để cậu ấy chăm sóc cho con."

Giọng điệu của Diêm Quan Thương rất không kiên nhẫn: "Con có nói con cần à?"

Mẹ Diêm nóng vội: "Không có người nào chăm sóc cho con sao mà được chứ?!"

"Bản thân con không phải là người à?"

Mẹ Diêm tức đến nỗi hận không thể đi đến đánh anh hai cái: "Đôi mắt của con không nhìn thấy được, lỡ như va phải cái gì thì phải làm sao?!"

"Không thể nào." Giọng điệu của người đàn ông vô cùng kiên định: "Căn nhà này con nắm rõ trong lòng bàn tay."

Ý tứ từ chối được thể hiện vô cùng rõ ràng, người đàn ông không muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên đứng dậy cất bước rời đi.

Ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng "Loảng xoảng", hai người trơ mắt nhìn Diêm Quan Thương đụng phải khung cửa.

Tô Chiết:…

Vừa rồi anh nói gì cơ?

Cuối cùng dưới sự kiên trì lần nữa của mẹ Diêm, Diêm Quan Thương mới đen mặt đồng ý cho có lệ.

Mẹ Diêm vui mừng nhìn con trai: "Như vậy không phải được rồi sao."

Lúc gần đi còn kéo Tô Chiết đến một bên dặn dò.

"Em trai, trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi."

Tô Chiết vẫn mỉm cười đầy nho nhã: "Nên vậy mà chị."

"Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho chị nhé." Sau đó lại nghĩ đến cái gì rồi nói: "Thật ra chị cảm thấy giọng nói của em bây giờ khá đặc biệt, hoàn toàn khác với trước đây, không biết Quan Thương làm sao nghe ra được."

Tô Chiết cười càng lớn: "… Có lẽ là do thính lực của sếp Diêm khá tốt."

Những gì sư phụ dạy cậu, gần như tất cả đều dùng đến, quả nhiên không có gì là không cần thiết.

Mẹ Diêm gật gật đầu: "Đứa nhỏ Quan Thương này cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách khá tệ, độc miệng, không coi ai ra gì, còn kén ăn…"

Tô Chiết:…

Thật sự không thể kể ra được một ưu điểm nào sao?

"Em sẽ chăm sóc sếp Diêm thật tốt."

"Được rồi, em ở đây thì chị yên tâm rồi, em không cần phải tận tâm tận tình toàn bộ mọi chuyện, những việc như quét dọn vệ sinh đã có giúp việc và quản gia làm rồi, em cũng phải chăm sóc tốt bản thân."

"À, đúng rồi, chị đã xin một chú chó dẫn đường từ sở địa phương, mấy ngày nữa sẽ có giấy chứng nhận, đến lúc đó chị sẽ nhờ người thông báo cho em, khi ấy phiền em đi nhận nhé." Nói xong liền khó xử nói: "Thật ra từ nhỏ Quan Thương đã không thích mấy loại động vật nhỏ, bởi vì… "

Tô Chiết tiếp nhận câu chuyện: "Là bởi vì đã xảy ra chuyện gì không tốt sao?"

"Cũng không phải." Bà Diêm cười nói: "Từ nhỏ đã không có bất kỳ tình thương gì."

Tô Chiết:…

Là thật sự không có ưu điểm sao?

Sau khi mẹ Diêm rời đi, Tô Chiết dọn hành lý của mình đến căn phòng chuẩn bị cho cậu trên lầu hai.

Mặc dù là phòng cho khách, nhưng chỉ riêng phòng vệ sinh ở đây đã lớn hơn căn nhà của cậu rồi, chăm sóc người không có khả năng tự mặc tây trang, Tô Chiết vội vàng thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, mới đi xuống lầu xem thử Diêm Quan Thương đang làm gì.

Lúc này đối phương đang đứng trước bàn uống nước, dáng người cao lớn vững vàng, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy ly thủy tinh, cho dù đôi mắt đang quấn băng gạc cũng không ảnh hưởng đến khí phách trên người của sếp lớn này.

Tô Chiết không khỏi đánh giá vài lần, thật ra hiện tại đôi mắt bị băng gạc che lại cũng khá tốt, dù sao đối phương cũng được toàn công ty công nhận là sở hữu gương mặt bạo hành gia đình.

Không phải nói đối phương xấu, ngược lại gương mặt của Diêm Quan Thương rất đẹp trai, cộng thêm dáng người có tỉ lệ vàng bẩm sinh, gần như khiến người khác đã gặp qua là không quên được.

Nhưng có lẽ khi Nữ Oa nặn người đều sẽ sót một ít bùn, bình thường đối phương tạo cho mọi người ấn tượng vô cùng tàn bạo không dễ chọc, cho nên phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy anh là.

Chết tiệt, tên xấu xa này đẹp trai quá.

Phản ứng thứ hai chính là: Anh ta sẽ không đấm mình một cái đâu đấy chứ.

Cũng không biết người yêu của sếp lớn bọn họ trông như thế nào, mặc dù Tô Chiết không biết đối phương có tồn tại hay không, dù sao thì Diêm Quan Thương vô cùng chú trọng riêng tư cá nhân, chưa bao giờ để lộ ra ngoài.

Nhưng dù sao đối phương cũng xuất thân danh giá, sống trong một vòng xã hội đầy dục vọng, hẳn bên cạnh cũng có người bầu bạn.

Sau khi Tô Chiết đi vào mới phát hiện, bên cạnh người đàn ông là một dì giúp việc đã có tuổi đang đứng.

Người này cậu đã từng gặp, lúc trước khi đến đây đưa tài liệu đều là do người này hỗ trợ lấy vào.

Hiển nhiên đối phương thấy cậu cũng vô cùng bất ngờ.

"Trợ…"

Tô Chiết nheo mắt, còn chưa để đối phương nói ra câu "trợ lý", đã vội vã xua tay ngăn cản đối phương.

Dì giúp việc cho rằng đối phương không thích dì ấy kêu như vậy, liền thay đổi cách gọi khác: "Tô…"

Khẩu khí lúc nãy của Tô Chiết vẫn chưa kịp thả lỏng, liền đưa ngón trỏ để trước môi, ra hiệu im lặng.

Dì giúp việc vội ngậm miệng, có điều dù đôi mắt của Diêm Quan Thương bị mù, nhưng lỗ tai vẫn bình thường, vô cùng cảnh giác nghiêng đầu về phía Tô Chiết đang phát ra tiếng động.

"Vừa nãy dì ấy kêu cậu là cái gì?"

Thân là trợ lý nhiều năm như vậy rồi, đối diện với tình huống không thể khống chế, Tô Chiết vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, cho dù không có thì cũng phải giả bộ ra được.

Tô Chiết giả giọng nói: "Đang kêu tên của tôi."

Diêm Quan Thương: "Sao dì ấy lại biết được tên của cậu?"

Nụ cười trên mặt Tô Chiết đầy hiền lành, không chút hoang mang ra hiệu cho dì giúp việc, dì thấy vậy liền lui về phía sau rời đi.

"Trên người tôi có bảng tên."

"Vậy sao khi dì ấy kêu tên cậu lại kích động như vậy."

Tô Chiết cười nói: "Có lẽ do tên của tôi quá đặc biệt."

Diêm Quan Thương: "Cậu tên là gì?"

Tô Chiết căng da đầu: "Đặc Luân Tô."

"…"

Nhà ăn rộng lớn yên lặng vài giây.

Diêm Quan Thương khô cằn nói: "Đúng là rất đặc biệt."

Nụ cười của Tô Chiết vẫn duy trì lễ phép, dù sao thì không phải sữa bò nào cũng gọi là Đặc Luân Tô.

"Tiên sinh, sau này có thể gọi tôi là Tiểu Tô."

Diêm Quan Thương buông ly xuống: "Không có sau này."

Nói xong liền rời khỏi nhà ăn.

Tô Chiết đi theo phía sau: "Tiên sinh, phía trước có chướng ngại vật."

Giọng nói của Diêm Quan Thương không kiên nhẫn: "Cần cậu nói sao."

Nhưng hướng di chuyển lại lập tức rẽ sang bên cạnh.

Tô Chiết:…

Sớm chiều ở chung 5 năm, chuyện như thế này cũng không phải một ngày hai ngày, tính khí thất thường của Diêm Quan Thương cậu đã sớm tập mãi thành thói quen.

Dù gì miệng của đối phương mà va chạm với đá thì chưa chắc miệng đã là thứ bị thương.

Diêm Quan Thương đi đến phòng khách ngồi xuống, chân dài đan chéo: "Cậu tên là Đặc Luân Tô đúng không."

Tô Chiết đứng ở một bên: "Đúng vậy, tiên sinh."

"Là người ở đâu?"

Tô Chiết biết nói dối càng nhiều, che giấu càng thêm khó, ngoại trừ thân phận, những chuyện khác cậu đều dựa vào tin tức thực tế của bản thân: "Tôi đến từ vùng nông thôn gần thành phố."

"Tuổi tác."

"27."

"Cậu làm việc này được bao nhiêu năm rồi?"

"Năm nay là năm thứ 5."

Ngón tay Diêm Quan Thương gõ gõ từng chút một: "Tại sao bà Diêm lại tuyển cậu."

"Bởi vì có mắt nhìn."

Diêm Quan Thương hiểu rõ: "Mắt nhìn của bà ấy vẫn luôn chẳng ra gì."

Tô Chiết:…

Bất hiếu!

Anh không sợ tôi báo cáo với mẹ anh hay sao!

Diêm Quan Thương kêu người lấy giấy và bút đến, bắt đầu viết.

"Cậu đến là vì bà Diêm, nhưng hiển nhiên chỗ của tôi không cần sự tồn tại của cậu, tôi sẽ cho cậu chi phiếu, cậu cầm lấy số tiền này rồi đi đi."

Nói xong liền để Tô Chiết tự mình xem.

Nhìn bên trên tờ giấy là một chuỗi số không, Tô Chiết lộ ra sắc mặt đủ loại cảm xúc.

"Tiên sinh, tôi sẽ không rời đi."

Diêm Quan Thương nhíu mày: "Tại sao?"

Bởi vì không nhiều bằng mẹ anh cho.

Tô Chiết cười nói: "Bởi vì tôi là một người có nguyên tắc, huống hồ tôi vô cùng yêu thích công việc của tôi, đây là sự nghiệp cả đời tôi, nếu tôi rời đi sẽ giống như cá rời khỏi nước, như con người không có không khí."

Diêm Quan Thương giơ tay ghi thêm một số không, so với số tiền bà Diêm đưa ra còn nhiều hơn mấy triệu.

"Đủ cho cậu dùng cả đời."

Nhưng Tô Chiết không hề dao động: "Tiên sinh, tôi sẽ không rời đi."

Diêm Quan Thương có chút không kiên nhẫn, giọng nói cũng mang theo bực bội: "Lý do."

"Coi tiền tài như cỏ rác."

Bởi vì đã ký hợp đồng lao động, số tiền này của anh còn không đủ đền gấp ba tiền vi phạm hợp đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play