"Thật ra tôi cũng biết cậu đang lo lắng chuyện gì, từ nhỏ Quan Thương đã rất coi trọng quyền riêng tư, nhưng cậu cứ yên tâm, cậu chỉ cần dùng thân phận giả đi chăm sóc nó là được rồi, tôi cũng sẽ không nói ra bên ngoài nói, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết."

Nói rồi, sắc mặt người phụ nữ khó xử nhìn Tô Chiết một chút: "Nhưng tôi cũng biết cậu là đứa nhỏ có nguyên tắc…"

"Không sao cả."

Người phụ nữ sững sờ.

Tô Chiết nghiêm mặt: "Mặc dù tôi có nguyên tắc, nhưng tôi cũng là một người coi trọng ý kiến đã nghe, làm những điều mình đã hiểu."

Chỉ cần chần chờ thêm một giây cũng là không tôn trọng mười triệu này.

Người phụ nữ mừng rỡ: "Nói như vậy là cậu đồng ý rồi sao?"

"Trước kia sếp Diêm đối xử với tôi không tệ."

Mặc dù bắt cậu sửa một văn kiện năm lần, dự án không thành công không được tan ca, cà phê chỉ được nóng bảy phần, độc miệng đâm sâu vòng lòng người, nhưng những thứ này đều không là gì cả, cậu đã sớm quen sống trong oán hận.

Vẻ mặt lạnh lùng của Tô Chiết tràn đầy chân thành: "Hiện tại là lúc tôi báo đáp sếp Diêm."

Tình cảm xúc động lòng người cỡ nào, thật sự là quá cảm động, Đậu Nga gặp cũng phải khóc hai thùng trở về.

Người phụ nữ cười rạng ngời, thấy đối phương đồng ý, cũng coi như nhẹ nhàng thở phào: "Tôi biết tìm cậu là không sai mà."

Tô Chiết cụp mắt, vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh tỉnh táo, cũng không biết đối phương còn thiếu con trai hay không.

"Tổ... Không phải, phu nhân."

Người phụ nữ cười xua tay: "Đứa nhỏ này không cần căng thẳng như vậy, gọi phu nhân nghe thật xa lạ."

"Vâng." Tô Chiết cúi đầu nhìn một chuỗi con số 0 trên trang giấy: "Chị."

"Chị đã nói em là đứa nhỏ biết nói chuyện mà." Tô Chiết thanh niên tuấn tú giỏi giang, người phụ nữ được gọi như vậy thì tâm trạng rất tốt: "Sau này chúng ta xưng hô là chị em đi."

"Đơn xin nghỉ bên công ty để chị bảo người phê chuẩn luôn cho em, lúc nào gọi điện cho Quan Thương thì em cứ tìm bừa một lý do là được."

"Vâng."

Người phụ nữ: "Chị quay về sẽ cho người làm một bản hợp đồng cho em, chuyện này cũng coi như cơ mật của công ty."

Chỉ là bản thân sếp không biết mà thôi.

Hai người hoàn thành hợp tác, người phụ nữ cho đối phương một ánh mắt tin tưởng chắc chắn: "Trời biết đất biết, em biết chị biết."

Tô Chiết gật đầu.

Nhưng mà hai người vừa quay đầu đã trông thấy nhân viên cửa hàng vẫn đứng ở một bên chờ phục vụ hai người.

Người phụ nữ:…

Tô Chiết:…

Trong lúc nhất thời, không khí trầm mặc đến đáng chết.

Nhân viên cửa hàng:…

Giờ mình mà nói mình không nghe thấy gì hết cả, bọn họ có tin không?

Trước khi đi, người phụ nữ nhìn về phía đứa em trai khác cha khác mẹ của mình: "Để chị cho em số điện thoại, nếu Quan Thương có chuyện gì thì em có thể gọi cho chị."

Nói rồi dự định kêu người cầm giấy tới một lần nữa.

Tô Chiết: "Không cần."

Người phụ nữ: "Ý em là, một mình em có thể giải quyết sao?"

"Không phải." Tô Chiết lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn trước đó đối phương hẹn cậu ra: "Trên thông tin ghi chép có."

"..."

Tô Chiết đưa mắt nhìn người thân không có quan hệ máu mủ rời đi, nghĩ lại đồng ý chuyện này cũng không quá tệ.

Dù sao thì chuyện thành công có thể được nhận phí nghĩa vụ, hiện tại còn kết thành chị em với mẹ đối phương.

Cậu cũng coi như là làm cậu của cấp trên.

Cái này gọi là gì?

Là tăng bối phận siêu cấp!

Sau khi công ty phê duyệt đơn xin nghỉ, Tô Chiết liên hệ với Diêm Quan Thương.

Gần như gọi ba cuộc mới có người nghe máy.

Giọng người đàn ông trầm thấp, không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

Tô Chiết: "Sếp Diêm, gần đây cơ thể khôi phục tốt chứ?"

"Còn chưa chết."

"..."

Tô Chiết đơn giản tìm một lý do.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu: "Cậu nói là, cậu xin phép nghỉ bởi vì muốn về nhà mài bắp?"

Tô Chiết kiên trì: "Đúng thế, sếp Diêm."

Giọng người đàn ông lạnh băng: "Tự cậu cảm thấy hợp lý không?"

Tô Chiết:…

Cuối cùng nể tình đầu năm Tô Chiết không nghỉ đông, Diêm Quan Thương lạnh giọng phê duyệt.

Cuộc gọi kết thúc, Tô Chiết nuốt một ngụm nước miếng, cũng coi như thuận lợi.

Mặc dù ngoài miệng chỉ xin nửa tháng, nhưng trên giấy thông báo duyệt nhiều hơn này rất nhiều.

Ngày hôm sau, Tô Chiết đến công ty thu dọn đồ đạc, khi đang thu dọn đồ vào trong hộp, Ngụy Mẫn giẫm lên giày cao gót đi tới trước mặt cậu.

"Nghe nói cậu xin nghỉ."

Tô Chiết gật đầu.

"Đi làm gì?"

Loại chuyện chăm sóc cấp trên này cần phải giữ bí mật công việc, Tô Chiết nói: "Về quê vui vẻ mài bắp."

"Cậu cảm thấy cậu như này rất vinh quang sao?"

Tô Chiết nghiêm mặt: "Nhân dân lao động vinh quang nhất."

Ngụy Mẫn cắn răng: "Cậu cho rằng tôi đang nói những thứ này à!"

Tô Chiết: ?

"Xin phép nghỉ vì sao không rủ tôi!"

Tô Chiết:…

Lần sau nhất định sẽ rủ.

"Huống hồ…"

Tô Chiết ngước mắt nhìn lại: "Huống hồ cái gì?"

"Giờ mới tháng sáu, cậu đi đâu mài bắp, cậu đang lừa gạt đồ đần à?"

Tô Chiết: "Nhưng sếp Diêm duyệt rồi."

Ngụy Mẫn: "... Cậu coi như tôi chưa nói gì đi."

Tô Chiết thu dọn đồ đạc xong, trước khi đi còn vỗ vai Ngụy Mẫn: "Thời gian này vất vả cho cô rồi."

Ngụy Mẫn xua xua tay: "Không vất vả, số khổ."

Đồ đạc không ít, sau khi thu dọn xong, Tô Chiết liên hệ dịch vụ vận chuyển, trên đường đi tàu điện, trong lòng tự lên kế hoạch sau này.

Bước đầu tiên chính là để cấp trên ngộ nhận mình không phải Tô Chiết.

Mặc dù hiện giờ mắt đối phương không nhìn thấy, nhưng hai người sớm chiều ở chung đã gần năm năm, quá quen thuộc giọng nói của nhau, không thể nào không nghe ra. 

Tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Tô Chiết dừng bước chân, khóe mắt thoáng trông thấy một miếng dán quảng cáo trên cột điện.

"Bạn còn đang phiền não vì không biết nũng nịu sao? Bạn còn đang xoắn xuýt vì miệng như bôi độc sao? Lớp học bóp giọng cấp tốc, chỉ ba phút khiến đối tượng tiêu trăm ngàn vì bạn, số điện thoại ông chủ: 8384250, số lượng có hạn, tới trước được trước ~"

Vẻ mặt Tô Chiết giật giật, đèn xanh sáng lên, nhấc chân bước đi.

Nửa tiếng sau, Tô Chiết nhìn cửa hàng có mặt tiền cực kỳ nhỏ mở trong hẻm nhỏ một chút, rồi lại nhìn tờ quảng cáo trong tay một chút.

Là nơi này không sai.

Đẩy cửa tiệm ra đi vào, không gian nhỏ hẹp chỉ có hơn mười mét vuông đập vào mắt.

Sắc mặt Tô Chiết hoàn toàn bình tĩnh như trước, không có chút khó chịu nào: "Chào anh, cho hỏi đây là lớp học bóp giọng cấp tốc sao?"

Người đàn ông vốn còn đang nấu cơm vội vàng đi từ trong phòng bên ra: "Phải, phải."

Người đàn ông ước chừng hơn ba mươi tuổi, thân hình gầy gò, nhưng chẳng biết tại sao để lại một vòng râu ria, khiến người ta chỉ có thể nhìn rõ nửa trên khuôn mặt anh ấy, sau khi trông thấy Tô Chiết mặc vest, đi giày da, anh ấy kinh ngạc hét một tiếng.

"Cậu nhóc rất tuấn tú."

Tô Chiết lễ phép mỉm cười: "Xin hỏi nơi này còn nhận học viên không?"

Người đàn ông nhìn cậu một cái: "Ai học?"

Tô Chiết: "Tôi học."

"…"

Người đàn ông sững sờ, cậu nhóc này nhìn có vẻ rất đứng đắn, không ngờ chơi biến thái như vậy.

Sau đó chậc chậc lắc đầu, có phong phạm của anh ấy năm đó.

"Nhận, để tôi đăng ký cho cậu, đóng tiền một lần, dạy học cả đời." Nói rồi lấy vở ra, lắc lắc cây bút gần như không còn mực.

Tô Chiết: "Xin hỏi giáo viên có ở đây không?"

Người đàn ông gật đầu: "Có."

"Ở đâu?"

Người đàn ông chỉ vào mình: "Ở đây."

"..."

Trầm mặc là cầu Cambridge đêm nay*.

(*) Cụm từ này được dùng để miêu tả tình huống ai đó nói ra một câu khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng, lặng thinh, hoặc ám chỉ rằng nếu không biết nói gì thì tốt nhất là nên giữ im lặng.

Người đàn ông nhìn ra sự nghi vấn trong mắt Tô Chiết: "Cậu không tin?"

Tô Chiết vốn muốn nói tin, nhưng làm người không thể trái lương tâm.

Nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mắt, quả thực rất khó thuyết phục mình đối phương dạy bóp giọng.

"Cậu cũng đừng không tin, lúc còn trẻ tôi dựa vào bóp giọng này mà khiến tổng giám đốc của một công ty niêm yết mê như điếu đổ, danh xưng giang hồ là Tiểu Điềm Điềm!"

Tô Chiết: "Tự phong sao?"

"Làm sao cậu biết?"

"..."

Tô Chiết hít sâu một hơi: "Vậy sao anh không ở bên tổng giám đốc kia mà mở quán ở nơi này?"

"Haizz, còn không phải là do bị người trong nhà đối phương biết sao, ba mẹ của tổng giám đốc đó cho tôi một khoản tiền để tôi rời khỏi con trai họ."

Tô Chiết: "Anh đồng ý?"

"Đương nhiên là không, tôi đẩy ra, nói tại sao có thể lấy tiền mua tình yêu."

Tô Chiết tò mò: "Vậy về sau tại sao lại rời xa nhau?"

"Gặp phải cú tát từ xã hội."

Tô Chiết:…

Người đàn ông đăng ký xong tên Tô Chiết: "Nếu cậu không tin, vậy tôi sẽ thể hiện một chút cho cậu xem."

Nói rồi đứng ở trước mặt Tô Chiết: "Tinh túy của bóp giọng là ở âm thanh trìu mến động lòng người, nghe thì khó chịu nhưng lại gây nghiện!"

Sau đó Tô Chiết trơ mắt nhìn đối phương vươn tay đột nhiên đập một chút ở ngực cậu: "Anh hư quá đi à ~"

Tô Chiết:…

Không biết có phải ảo giác của người đàn ông hay không, anh ấy dường như nghe thấy được tiếng kính mắt vỡ nát.

Tô Chiết ép buộc mình tỉnh táo lại, nếu như nhắm mắt lại nghe, giọng đối phương sau khi bóp quả thực cũng được, hoàn toàn nghe không ra là cùng một người, mỗi một kỹ năng, mỗi một ngành nghề có thể làm ra được cơm ăn cậu đều bày tỏ sự tôn trọng với nó.

Tô Chiết: "Vậy tiếp theo làm phiền thầy rồi."

Người đàn ông cười xua xua tay: "Gọi tôi là sư phụ là được."

Nói rồi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tô Chiết một chút, dáng người thẳng, tướng mạo đoan chính, tương lai không thể đo lường, có hi vọng làm rạng danh sư môn: "Tôi đặc biệt nhận cậu làm đại đệ tử."

Tô Chiết: "Vậy thì không công bằng với những học viên trước đó."

Người đàn ông: "Không đâu."

Tô Chiết hoài nghi.

Người đàn ông cười nói: "Cậu là người đầu tiên đến học."

Tô Chiết:…

Sau khi ở chung đến trưa, người đàn ông phát hiện dù vẻ mặt Tô Chiết trầm ổn tỉnh táo, nhưng có khi sẽ lộ ra chút vụng về, chỉ là đối phương sẽ rất khéo léo che giấu.

Sau khi hai người thân quen cũng không còn quá gượng gạo nữa, trong lúc học tập, Tô Chiết vẫn luôn thử điên cuồng tẩy não mình, cuối cùng thực sự không còn cách nào, cậu đưa ra yêu cầu: "Sư phụ, có thể chỉ học giọng nói, không học động tác không?"

Người đàn ông nghe xong thì kinh hãi: "Như vậy sao được! Không có động tác thì sẽ thiếu đi một nửa tinh túy, cậu yên tâm, dạy học động tác, vi sư chỉ lấy cậu năm trăm."

Tô Chiết khóc không ra nước mắt: "Không thể không học sao?"

"Đương nhiên không được, chẳng lẽ đối phương là người mù lòa sao?"

"Đúng thế."

Người đàn ông:…

Thật là trùng hợp.

Về sau Tô Chiết tập trung học một tuần, cũng coi như có một chút thành tựu.

"Mức độ học tiếp theo, một tháng cậu tới một lần là được rồi." Người đàn ông vỗ vỗ vai của cậu: "Bây giờ cậu bóp giọng tuyệt đối sẽ không có ai nghe ra."

"Vậy nếu bị nghe ra thì sao?"

"Vậy thì khen đối phương có thính lực kinh người."

Tô Chiết:…

Người đàn ông phòng hờ cho Tô Chiết: "Chắc chắn sẽ không nghe ra được, nếu bị nghe ra được thì cậu đến đây tôi trả lại tiền, nếu như lúc đó tôi chưa tiêu hết."

"..." Tô Chiết: "Khoảng thời gian này đa tạ sư phụ."

Vẻ mặt người đàn ông thâm trầm: "Nói gì mà ơn với nghĩa, sau này cậu chỉ cần không khai sư phụ ra là được."

Đồ nhi dũng cảm bay, xảy ra chuyện tự mình gánh.

Tô Chiết:…

Mấy ngày sau, mẹ Diêm đưa Tô Chiết tới chỗ Diêm Quan Thương ở, mặc dù trước đó cậu từng đến đưa văn kiện mấy lần, nhưng bây giờ nhìn lại vẫn bị ngôi biệt thự cao to của chủ nghĩa tư bản này tác động mạnh mẽ.

Huống hồ trước đó đưa đến cổng thì sẽ có người hầu hỗ trợ mang vào, đây là lần đầu tiên cậu đi vào căn nhà giàu vô nhân tính này của cấp trên.

Mẹ Diêm một đường dẫn người đến tầng ba, gõ cửa thư phòng: "Quan Thương, là mẹ đây."

Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc kia nói "Vào đi", mẹ Diêm dẫn theo Tô Chiết đi vào.

Đồ dùng trong phòng tuy xa hoa lãng phí nhưng không có một nơi nào không lộ ra sự bình tĩnh ổn trọng, cửa sổ sát đất nửa mở, rèm cửa sổ mỏng màu trắng tung bay, cũng may hiện giờ là mùa hè, gió thổi vào chỉ cảm thấy mát mẻ.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, áo sơ mi đen trên người cởi hai cúc, bả vai rộng lớn, ở trong giới kinh doanh đã lâu, chỉ ngồi ở đó đã có khí thế không giận tự uy.

Mũi cao môi mỏng, đường cong góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, chỉ là lúc này, đôi mắt khiếp người kia bị vải màu trắng che lại.

Mẹ Diêm dẫn Tô Chiết ngồi đối diện Diêm Quan Thương, cũng không vòng vèo: "Quan Thương, mẹ thấy con sinh hoạt bất tiện nên cố ý phái người tìm một hộ lý có kinh nghiệm phong phú đến."

Nói xong, không đợi Diêm Quan Thương mở miệng từ chối, mẹ Diêm đã vỗ nhẹ lên bả vai Tô Chiết.

Mặc dù đã chung sống năm năm, nhưng khi đối mặt với cấp trên, Tô Chiết vẫn không khỏi căng thẳng, cậu hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại kỹ xảo bóp giọng đã học đến trước đó.

Đầu tiên là ngậm nửa hơi trong miệng, răng không chạm nhau, bóp giọng phát ra tiếng từ trong cuống họng.

"Sếp Diêm, chào ngài, sau này tôi sẽ chăm sóc ngài."

Diêm Quan Thương:…

"Nếu như sếp Diêm cần gì, cứ dặn dò bất cứ lúc nào."

Diêm Quan Thương: "Tô Chiết, cuống họng cậu bị cửa kẹp à?"

Tô Chiết:!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play