Nghe nói là đàn anh trả tiền, Thẩm Dịch Hoa chẳng hề tiết kiệm cho anh, thấy những món mình muốn ăn mà không dám ăn thường ngày thì không ngại gọi thật nhiều. Còn Thư Tử Ngạn lại cười gian xảo nhìn đàn em ngây thơ cười hớn hở, rồi gọi một chai rượu trắng mạnh.
Ai cũng biết Thẩm Dịch Hoa không biết uống rượu, nhưng cũng chẳng ai lạ gì chuyện cậu thích uống rượu. Quả nhiên, khi thấy đàn anh gọi rượu, mắt cậu sáng rực, mặt mày đầy vẻ "đàn anh đúng là người tốt, em hiểu lầm anh rồi."
Thư Tử Ngạn chỉ cười lắc đầu. Không cần ép, Thẩm Dịch Hoa tự mình uống hết vài ly... Đến khi thấy đủ rồi, anh định cầm chai rượu đi, nhưng cậu lại ôm chặt lấy chai rượu, nói: "Cái này của em!"
Thư Tử Ngạn bất đắc dĩ, không biết mình gọi rượu là tốt hay xấu: "Anh giữ cho em, lần sau uống tiếp."
Thẩm Dịch Hoa nghi ngờ nhìn Thư Tử Ngạn, miễn cưỡng buông chai rượu ra.
Sau khi ăn no nê, Thẩm Dịch Hoa ợ một cái đầy thoả mãn, có chút buồn ngủ, tạm thời quên mất đàn anh đưa mình đi ăn là một con sói xám lớn xấu xa. Cậu ngả lưng lên ghế nhà hàng, nhắm mắt lim dim, chờ đàn anh thanh toán rồi đưa cậu về. ( truyện trên app T•Y•T )
Khi Thư Tử Ngạn quay lại, anh thấy Thẩm Dịch Hoa đã dựa vào ghế, gương mặt hơi ngà ngà say, đỏ ửng lên một mảng. Khoé môi Thư Tử Ngạn nhếch lên đầy đắc ý. Anh đã lừa cậu uống không ít rượu rồi, lần này nhất định có thể moi được chỗ ở của cậu.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Dịch Hoa đến dạy ở trường K. Trường có ký túc xá cho giáo viên, nhưng bọn bạn cùng phòng của cậu đã tìm cho cậu một căn nhà bên ngoài—hừm, chẳng qua là để đề phòng mình thôi. Nhưng đừng quên anh là ai, trò trẻ con!
Quả nhiên, Thẩm Dịch Hoa bước đi loạng choạng, thấy Thư Tử Ngạn quay lại, cậu đứng dậy, nhưng chân bước không vững.