Thư Tử Ngạn nhanh chân bước đến, đỡ lấy Thẩm Dịch Hoa, một tay ôm eo cậu, tay kia khoác lên vai cậu. Trong lòng anh có chút xao động—eo cậu thật thon. Nhìn đã đẹp, sờ còn êm tay...
Anh khẽ cười, cúi xuống hỏi Thẩm Dịch Hoa: "Đàn em, nhà em ở đâu? Để anh đưa em về."
Thẩm Dịch Hoa đã lờ mờ say, thấy là Thư Tử Ngạn, cậu "hừ" một tiếng, quay đầu đi, đẩy Thư Tử Ngạn ra, nói: "Không nói cho anh biết! Em tự về được."
Thư Tử Ngạn hơi bực, không lẽ lại là do đám bạn cùng phòng kia dạy hư?
Chỉ thấy Thẩm Dịch Hoa ngồi xổm xuống, lẩm bẩm điều gì đó.
Thư Tử Ngạn cúi xuống nghe, thì thấy Thẩm Dịch Hoa đang lầm bầm: "Đàn anh đáng ghét lắm, mặt em sắp bị anh véo thành nhân bánh rồi, còn thích trêu em, đến tụ tập cũng toàn đẩy em lên sân khấu @#¥%……&." Nghe một tràng dài, Thư Tử Ngạn chợt thấy tội lỗi vô cùng.
Thẩm Dịch Hoa vừa xấu hổ vừa kín đáo, hồi đại học ở phòng kế bên, đêm nào anh cũng nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ, còn cậu thì dùng cái giọng ngũ âm bất toàn của mình phá hoại đủ mọi loại ca khúc đương thời... Vậy mà ra ngoài, đối diện người lạ là cậu lại đỏ mặt xấu hổ hết chỗ nói.
Thư Tử Ngạn làm trợ lý cho lớp của Thẩm Dịch Hoa, thế nên mỗi lần lớp tổ chức hoạt động, mọi người đều thích đẩy cậu lên sân khấu, vì lúc cậu đỏ mặt trên sân khấu trông vô cùng đáng yêu. Nhưng anh không cho phép ai khác trêu chọc đàn em của mình. Thẩm Dịch Hoa lên sân khấu không bao lâu sẽ bị anh lấy đủ lý do gọi xuống. Ngoại trừ đôi khi có sở thích đùa giỡn, anh bảo vệ cậu rất kỹ. - Bản dịch thuộc và độc quyền tại truyentalespot.com
Anh bước tới, nâng mặt Thẩm Dịch Hoa lên, mỉm cười nói: "Em ghét anh đến vậy sao?" Thư Tử Ngạn cau mày, tiếp lời: "Nhưng anh thích em nhất thì làm sao đây?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT