Cuối cùng, ngay cả Thẩm Dịch Hoa chậm chạp cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Sao đàn anh lại áp sát lên người mình như thể sắp ngủ đến nơi? Thẩm Dịch Hoa đành đẩy nhẹ Thư Tử Ngạn, lắp bắp nói: “…Đàn… đàn anh… anh… anh bán em đi còn hơn!” Nói đến cuối câu, cậu càng cảm thấy tủi thân, ngước lên nhìn Thư Tử Ngạn với đôi mắt đẫm lệ.
Thư Tử Ngạn đành lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu, rồi tháo dây an toàn ra, nói: “Sao em vẫn dễ bị trêu thế nhỉ, đàn anh có phải sói dữ đâu, chẳng lẽ sẽ ăn em sao?”
Nói xong, anh lại véo má Thẩm Dịch Hoa: “Mặt gầy đến mức sắp không còn thịt để véo nữa rồi, gầy thêm chút nữa là đàn anh chẳng còn gì để véo đâu, nên vì phúc lợi của anh, hôm nay anh mời cơm.”
Thẩm Dịch Hoa chớp chớp đôi mắt ươn ướt: “Thật sao?”
Thư Tử Ngạn gật đầu.
Cậu lập tức đưa điện thoại cho Thư Tử Ngạn: “Vậy anh nói với đại ca đi.”
Thư Tử Ngạn bất đắc dĩ nhận lấy điện thoại, tên nhóc này nhân lúc mình mất cảnh giác đã gọi điện mách lẻo rồi.
“Anh Thư? Lại bắt nạt Dịch Hoa nhà chúng tôi à?” ( truyện trên app T•Y•T )
“Cậu nghĩ sao?” Thư Tử Ngạn bực bội đáp lại. Đám bạn cùng phòng của Thẩm Dịch Hoa đều biết ý đồ của anh đối với cậu, nhưng ai nấy đều bảo vệ cậu, khiến bao năm nay anh chưa được hưởng chút phúc lợi nào, ngay cả hôn cậu một cái cũng chỉ có thể thực hiện trong mơ.
“Hehe, chuyện này khó nói lắm, lần tới tụi mình gặp nhau, nhớ đấy, chăm sóc Dịch Hoa nhà chúng tôi cho tốt nhé~” Nói xong, anh ta cười xảo quyệt rồi cúp máy.
Thư Tử Ngạn bất lực nhìn Thẩm Dịch Hoa, người đang đắc ý vì có người chống lưng, kéo cậu xuống xe: “Đi ăn thôi, lần sau đừng có mách lẻo nữa nhé, đàn anh bị đám sói nhà em tống tiền tới mức sắp thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.”
Thẩm Dịch Hoa ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng reo lên: “Yeah! Quả nhiên là đại ca lợi hại!”
…