Đang ăn, đột nhiên Diệp Ngư cảm thấy hình như có người đang nhìn mình, cô vừa ăn vừa nghiêng đầu nhìn sang phía bên kia, thì nghe thấy âm thanh tanh tách, trước mắt lóe lên một luồng sáng. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đen dài, phóng khoáng, đầy tri thức, trên cổ đeo một cái máy ảnh kiểu cũ đi về phía cô, đầu tiên là cười với cô, tiếp đó anh ta tự giới thiệu bản thân.
“Cô gái nhỏ, dọa em sợ rồi sao? Xin lỗi, anh mắc bệnh nghề nghiệp, anh là thợ chụp ảnh, đây là người cộng sự của anh, anh chuẩn bị quay về thủ đô tham gia một cuộc thi chụp ảnh. Trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh em gái nhỏ đang ăn mì, cảm thấy vô cùng ấm áp, đáng yêu, không kìm được chụp một tấm. Em gái à, nếu em không vui, anh sẽ xóa đi, nếu em gái cho phép anh lưu lại, đợi đến lúc rửa ảnh ra anh sẽ gửi tặng em gái vài tấm, tấm lớn tấm nhỏ đều có.”
Diệp Ngư cảm thấy không vấn đề gì.
Thời này cũng không phải hiện đại, còn có chụp lén chân dung gì đó, thời này làm gì chú trọng nhiều như vậy, cô liền tùy ý bảo người ta lưu lại. Cô cũng muốn xem thử biểu cảm của bản thân lúc ăn mì vừa nãy rốt cuộc có dáng vẻ gì nên nói cho anh ta địa chỉ của nhà chú ba Diệp.
Người đàn ông đó cũng không vì cô là trẻ em nông thôn mà nảy ra ý khinh thường cô một chút nào, ngược lại vẫn mang dáng vẻ hạnh phúc, anh ta hỏi Diệp Ngư: “Em gái chuẩn bị đi đâu, đi nhà họ hàng sao? Nếu đi thủ đô, anh có thể dẫn đường cho em, nhà anh ở thủ đô, nên rất quen thuộc bên đó.”
Tiểu Mạch không có thiện cảm với người đàn ông chụp lén Ngư Ngư mà không hỏi han gì, liền kéo Diệp Ngư đi: “Ngư Ngư, đi thôi, chúng ta đến chỗ ông bên đó ăn đi.”
Người đàn ông đó còn muốn đi theo, Lưu Nhược Vân lén xoa tay đứng ngăn trước mặt anh ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play